Chương 90: Từ khi nào muốn tập trung đọc sách
Chương 90: Từ khi nào muốn tập trung đọc sáchChương 90: Từ khi nào muốn tập trung đọc sách
Khương Nê không muốn đọc sách, trong Ngô Đồng Uyển đã có cả đám nữ tỳ xinh đẹp tranh nhau đọc điển tích cho Thế tử Điện hạ, Hồng Thự có giọng nói quyến rũ nhất, Từ Phượng Niên liền để nàng đọc một số kinh văn võ học của Nam Hải Quan Âm, Lục Nghĩ thì thanh âm tương đối non nớt linh hoạt kỳ ảo, phụ trách một số loại khẩu quyết bí kíp tẩu kiếm, cô nàng Hoàng Qua hoạt bát lanh lợi, hơi giữ lâu, để nàng đọc bàng môn tà đạo trong võ khố, Thanh Điểu thì trong trẻo ngay thẳng, thích hợp đọc loại Đạo giáo bảo điển « Thái Bình Nội Cảnh Kinh » thiên cơ hạo nhiên.
"Dục cầu Nhân Tiên giả (muốn tìm tiên nhân), đương lập cửu thập thiện. Dục cầu địa tiên giả, đương lập tam bách thiện. Dục cầu thiên tiên giả, đương lập nhất thiên tam bách thiện."
Hôm nay là do Thanh Điểu đọc « Thái Huyền Cảm Ứng Thiên », Từ Phượng Niên không giống lúc trước gối đầu lên đùi của Hồng Thự hoặc chơi đùa ngón tay của Lục Nghĩ, mà ngồi nghiêm chỉnh bên cửa sổ, Xuân Lôi rời vỏ, một ngón tay lướt qua trên thân đao. Được một thân đạo môn Đại Hoàng Đình, Từ Phượng Niên có đủ loại bản năng, tuyệt không thể tả.
Ví dụ như lúc này chỉ là nghe Thanh Điểu đọc « Thái Huyền », Từ Phượng Niên bèn cảm giác trong miệng đầy chất lỏng như thác nước chảy về phía huyền ưng*, minh đường lưu đan điền, chân khí chảy xuôi. Đầu nóng như đang bốc hơi, tứ chi bách hài hoà thuận vui vẻ, đặc biệt là mi tâm như đóng một ấn ký hình quả táo đó thẳng đứng, mơ hồ từ đỏ vào tím, lại có khí tượng hùng vĩ của Thiên sư Long Hổ Sơn "Tử Khí Đông Lai".
*huyền ưng: cách dùng từ của Đạo gia, dùng để chỉ phần trung tâm của yết hầu và thanh quản
Đại Hoàng Đình sở dĩ xưng "Đại", là vô thượng thai tức pháp này không giống như các nội công tâm pháp bình thường của Đạo giáo, mà là một mạch hoàn thành Tam Hoàng Đình, thoát thai từ đạo thư "Nhất Khí Hóa Tam Thanh" của tổ tông « Lão Tử ».
Đại Hoàng Đình là tu hành vừa thần bí lại sâu sắc, có lẽ là chưởng giáo Võ Đang Vương Trọng Lâu không muốn đưa một thân tu vi của lão cho Thế tử Điện hạ miệng ăn núi lở, nhờ tên cưỡi trâu dặn dò hai chuyện, Từ Phượng Niên mở to mắt cười nói: "Vương chưởng giáo nói Đại Hoàng Đình là một dòng nước chảy, nếu ta không thể nào trong vòng mười năm đã tốt còn tốt hơn, biến hoá để cho bản thân sử dụng, sớm muộn sẽ không còn sót lại chút gì, hẳn không phải cố ý hù dọa ta. Lão chân nhân sợ ta được lão đưa vào bảo sơn lại không biết làm sao nhặt bảo, cố ý giải thích về 'Lục trọng Thiên Các' của Đại Hoàng Đình, tức sáu loại cảnh giới. Đây cũng rất giống lầu sáu của Thính Triều Đình, bây giờ Bạch Hồ Nhi Kiểm sắp lên lầu ba, ta mới giãm một chân tiến vào lâu."
Thanh Điểu buông thẻ tre « Thái Huyền » xuống, hỏi: "Điện hạ mở được bao nhiêu khiếu huyệt rồi?"
Từ Phượng Niên nhét Xuân Lôi đao dân dần quen thuộc xúc cảm trở lại vào bao, chỉ chỉ mi tâm, cười nói: "Đối với Đại Hoàng Đình mà nói mở khiếu không khó, khó ở chỗ lưu lại Tam Thanh khí này, mở khiếu càng nhiều, xói mòn càng nhiều, ta chỉ cần lười biếng chỉ một ngày, sẽ nhập không đủ xuất, vị chưởng giáo Võ Đang hung ác với chính mình, với ta còn ác hơn.”
Thanh Điểu có chút sửng sốt, lại chỉ cười không nói.
Từ Phượng Niên cầm một sợi tóc xanh Thanh Điểu, lẩm nhẩm một câu: "Ngọc trì thanh thủy thượng sinh liên, thể hòa vô bệnh thân bất khô. Hình thần tương thủ bất tử tiên, tiện khả nhất cước đăng thiên môn”
Thanh Điểu nghi ngờ nói: "Điện hạ, đây là lời tiên tri trong quyển sách nào?"
Từ Phượng Niên vuốt ve một lọn tóc xanh mượt của nàng, tự giễu nói: 'Không cho ta bịa chuyện vài câu à?"
Thanh Điểu trông rất vui.
Nhị đẳng nha hoàn Hoàng Qua trốn ở cổng, lén lén lút lút, dường như không muốn vào cho lắm, đây chính là khác thường. Từ Phượng Niên cười mắng: "Định đứng ở đó cả đời sao?"
Hoàng Qua không muốn lắm bước vào phòng, nhỏ giọng nói: "Điện hạ, Khương nha đầu đang ở trong viện. Có cần tiểu tỳ đuổi nàng ta hay không?"
Từ Phượng Niên dở khóc dở cười nói: "Để cho nàng ta vào, đừng cho rằng ta không biết dịp Trung thu tự chủ trương không cho Ngư Ấu Vi hái hoa quế, chuyện này không hợp lý, sao ta nghe nói trong số nha hoàn Ngô Đồng Uyển thì ngươi là người thích ăn bánh quế nhất? Một lần có thể ăn một hộp lớn, hèn gì ta thấy mùa đông này ngươi mập lên mấy cân, đều là do ăn bánh quế phải không? Còn mập nữa không chừng cả y phục trước kia cũng phải đổi."
Hoàng Qua đỏ bừng mặt.
Từ Phượng Niên phất phất tay, nha hoàn thông minh ủy khuất ra khỏi phòng mang Khương Nê vào.
Thanh Điểu chủ động rời đi.
Từ Phượng Niên nhìn Khương Nê, Khương Nê nhìn Từ Phượng Niên.
Ai cũng không nhận thua, xem ai kiên trì hơn.
Chờ Từ Phượng Niên không nóng không vội cầm lấy quyển thẻ tre « Thái Huyền Cảm Ứng Thiên», lúc này Khương Nê mới mạnh mẽ nói: “Giao dịch lúc trước ngươi nói còn hiệu lực không?”
Từ Phượng Niên cũng không giả ngu, dứt khoát nói: "Còn"
Khương Nê không hề có giác ngộ cầu cạnh người khác, ra giá nói: "Một chữ 2 văn tiên, ta mới đọc sách cho ngươi."
Từ Phượng Niên kiên quyết nói: "Không thương lượng, một chữ 1 văn tiền."
Khương Nê trâm giọng bình tĩnh nói: "2 văn tiền!"
Từ Phượng Niên nhìn về phía nàng lắc đầu nói: "1 văn."
Khương Nê quay người bỏ đi.
Từ Phượng Niên mỉm cười nói: "Một chữ 1 văn, ngươi có thể mỗi ngày đọc nhiều sách một chút, có thể đọc cho tới khi ta nghèo."
Vừa đi tới cửa, Khương Nê có chút do dự.
Từ Phượng Niên cười nói: "Quyển «Thái Huyền Cảm Ứng Thiên» trên tay của ta có 6,000 chữ, đọc xong thì coi như ngươi có 7 quan tiền, thế nào?"
Khương Nê quay người, lại bước vào phòng, cuộc làm ăn này cuối cùng không có đàm phán không thành. Chẳng qua nàng mặt lạnh lấy đứng ở góc cách Thế tử điện hạ xa nhất, chìa tay ra.
Từ Phượng Niên sao lại không biết tính xấu của nàng, bèn ném « Thái Huyền » qua.
Khương Nê tiếp nhận quyển sách với dây buộc từng thẻ trẻ với nhau đã bị mài mòn thảm hại, vừa nhìn là biết đây chính là thứ tốt bảo bối, trong lòng càng thêm tức giận, thứ đồ cổ này ít nhất cũng đến mấy trăm năm tuổi, vậy mà lại ném như giẻ rách, bị vỡ thì sao đây? ! Đã xa hoa như vầy, lại so đo với nàng một văn hai văn tiên!
Từ Phượng Niên có lẽ đoán được suy nghĩ của Khương Nê, cười tủm tỉm nói: "Đau lòng? Từ đầu đến cuối cũng đều là đồ của ta, ta muốn dùng thế nào thì dùng như thế nấy, nhưng nếu ném khỏi tay, ta cũng sẽ tính toán tỉ mỉ"
1 văn tiền.
Từ Phượng Niên nhìn về phía ngoài cửa sổ, nở nụ cười.
Huyền cơ của lạc thú này ui có lẽ chỉ có lão Hoàng cùng tiểu cô nương mới hiểu. Khương Nê bắt đầu đọc kinh văn, giọng đọc cùng ngắt câu đều khó tránh khỏi có chút trúc trắc.
Từ Phượng Niên không màng vấn đề này, hắn tự nhận không có thiên phú gì, duy chỉ có trí nhớ tốt, không thua bất cứ kẻ nào. Tại sao phải dùng tiên để Khương Nê đọc « Thái Huyền », cùng các loại võ học bí kíp sau đó?
Khương Nê sẽ không hiểu được.
Nàng cũng không muốn đi tìm hiểu. Nàng chỉ hi vọng có thể đọc được một số võ học thượng thừa, len lén ghi nhớ, âm thầm tìm tòi, đợi đến ngày tự học thành tài, rồi cắm Thần Phù vào lông ngực của Thế tử điện hạ.
Từ Phượng Niên rốt cục hoàn hồn, đổi một tư thế tuỳ ý, nghe giọng đọc của Khương Nê, nhìn tiểu nữ tử đứng ở xa cầm thẻ tre tập trung đọc.
Ánh mắt không còn như giếng cổ nước đọng, có chút sức sống.
Vì sao nàng lại tập trung đọc sách, Từ Phượng Niên xấu xa lại không biết sao?
Vì sao cần nàng tập trung đọc sách, e rằng chỉ có Đại Trụ quốc Từ Kiêu biết.
Ngày đó lúc rời khỏi linh đường, Từ Kiêu trêu ghẹo một câu: "Sau này Khương Nê may mắn nếu giết được ngươi, tám chín phần mười sẽ tự sát. Không có kẻ thù như ngươi, nàng sống không có ý nghĩa. Nhưng nếu biết mình làm sao đều không giết được ngươi, nàng kiên cường sống tiếp cũng đâu khác gì đã chết."
Từ Phượng Niên nói khẽ: "Cái chữ Phiên này ngươi đọc sai rồi."
Khương Nê dừng lại một chút, đọc lại câu kia một lần nữa.
Từ Phượng Niên cười nói: "Câu này không tính tiền."
Khương Nê tuyệt không chống lại, đọc nhấn mạnh hơn.
Từ Phượng Niên tập trung ý chí, nhắm mắt lại, hô hấp theo câu nói này, kéo dài quy luật.
Thấy nàng dừng lại, Từ Phượng Niên mở to mắt, hơi suy tư, nhịn cười, nhắc nhở: "Khuể nộ."
*khuể nộ: tức giận
Khương Nê không biết được chữ "Khuể", xấu hổ đỏ mặt.
Từ Phượng Niên nghiêm mặt nói: "Trừ 10 văn tiên."
Khương Nê hừ lạnh, chắc là đuối lý, tuyệt không cãi lại.
Nào ngờ sáu bảy chữ tiếp theo cũng không biết, trong nháy mắt đã bị trừ đi sáu bảy mươi văn tiên, Khương Nê miệng đắng lưỡi khô lần đầu tiên mắt đỏ hoe, cuối cùng nghe được Từ Phượng Niên nói câu vô tình "Trừ mười văn", nàng đột nhiên oà khóc.