Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 89 - Chương 89: Nhân Đồ (2)

Chương 89: Nhân đồ (2) Chương 89: Nhân đồ (2)Chương 89: Nhân đồ (2)

Lúc Từ Phượng Niên tìm thấy Khương Nê, nàng đang giặt quần áo, là cái loại quân áo mỏng như lá lúa, vo cũng không dám vo mạnh, trông thấy Từ Phượng Niên, những năm này thật vất vả từ Thái Bình công chúa phát triển thành nữ tỳ Bình công chúa nhỏ bé với khuôn mặt gàn bướng, làm như không nhìn thấy Thế tử điện hạ. Từ Phượng Niên nghe nói, Nhị tỷ trở lại Vương phủ, mặc dù hờ hững với mình, nhưng lại bí mật trừng trị mạnh tay nha đầu trông ngu mà lì viết ra « Đại Canh giác thệ giết thiếp » này, Từ Phượng Niên còn lâu mới đau lòng, chỉ có cười trên nỗi đau của người khác, để ngươi quậy, ai bảo ngươi không ngoan ngoãn dọn sạch vườn rau nhỏ đó. Khương Nê dường như liếc thấy nụ cười gian trá của Từ Phượng Niên, sắc mặt càng lạnh, không cẩn thận vo quần áo với lực mạnh hơn, trong mắt tràn ngập ảo não, động tác lập tức nhẹ nhàng chậm lại, đây mới không thèm tức giận Từ Phượng Niên.

Thế tử điện hạ, cái tên hầu môn ăn chơi đàm đúm này rảnh đến mức có thể tiện tay làm ra một bài ca «Bắc Lương trấn linh ca» để cho toàn thành đều có thể nghe, mà nàng, chỉ là nữ tỷ ngay cả vo quần áo không dám dùng sức quá mạnh vì sợ rách, bực bội với hắn thì được ích gì chứ?

Từ Phượng Niên nhìn gương mặt đỏ hồng vì lạnh của Khương Nê, ai, lúc không cười lúm đồng tiền sẽ cạn, lại nhìn con mắt của nàng, âm u đầy tử khí, bị Nhị tỷ giáo huấn một trận đã nản lòng thoái chí rồi sao sao? Đã từ bỏ ý định giết mình rồi sao? Thế này không giống tác phong trước sau như một của nha đầu điên nha, chẳng lẽ lần này Nhị tỷ lặn lội trở về hạ thuốc mạnh quá phân lượng?

Từ Phượng Niên tự đánh giá sau đó cười nói: "Những ngày tiếp theo đi Ngô Đồng Uyển đọc sách cho ta nghe, một chữ đổi 1 văn tiền, cuộc mua bán này như thế nào?"

Khương Nê không chút nghĩ ngợi, nói như chém đỉnh chặt sắt: "Không đọc!"

Từ Phượng Niên không nhanh không chậm nói: "Phải biết thứ mà ta kêu ngươi đọc chính là bí kíp điển tịch trong võ khố, ngươi không đọc? Không muốn kiếm số tiền này sao?"

Khương Nê cau mày, động tác giặt quần áo càng thêm tỉ mỉ chậm chạp.

Từ Phượng Niên quay người bỏ đi.

Khương Nê hừ lạnh một tiếng, tiếp tục cúi đầu giặt quần áo.

Nàng mới không mắc câu!

Từ Phượng Niên từ xa truyền đến tiếng chặc lưỡi: 'Một chữ 1 văn, ngàn chữ chính là 1 quan tiền, một ngày 10,000 chữ, chính là 100 quan, có thể nghỉ ngơi một năm, làm sao vẫn có 36,000 quan, cuối năm sẽ dắt túi hơn ba mươi ngàn quan, nghĩ thôi cũng hào khí, đáng tiếc quá đi:

Khương Nê nhếch miệng.

Từ Phượng Niên nhìn như càng đi càng xa, thanh âm vẫn rõ ràng: "Đọc sách quá vạn quyển hạ bút như có thân, còn có một câu ngạn ngữ nói thế nào nhỉ, đọc thơ ba trăm bài thì không làm thi cũng sẽ biết ngâm. Được, ta vẫn là nên để Hồng Thự, Lục Nghĩ giúp ta đọc sách, nghe càng êm tai hơn."

Khương Nê quay đầu hướng về phía Từ Phượng Niên hung hăng hứ một chút.

Từ Phượng Niên đối đãi Khương Nê xưa nay vẫn thế, vẫn chỉ là đùa mấy lần, trêu mấy lần, chọc cho nàng giận dữ giống như một con mèo rừng xù lông, nhưng xưa nay chưa từng tổn thương nàng. Dù xen vào một số thiện ý nhỏ nhặt không đáng kể, song đều bị Khương Nê xem nhẹ hoặc coi như khiêu khích.

Chờ Thế tử điện hạ biến mất trong tâm nhìn của mình, Khương Nê suy nghĩ xuất thần, dù nàng xuất thân cực điểm vinh quý, nhưng hài tử mới mấy tuổi thì làm gì có cảm xúc với tiền tài, sau này bị bắt đến Bắc Lương Vương phủ, cuộc sống vô cùng kham khổ, hiện tại tiền lương tháng cũng không tới 2 lượng, lưng giắt vạn quan, chính là 10,000 lượng bạch ngân, đúng là nghĩ cũng không dám nghĩ. Khương Nê không hứng thú mấy đối với cách kiếm tiền này, thứ thật sự hấp dẫn nàng là võ khố bí kíp đã thèm khát nhiều năm, nàng đương nhiên biết tên ác nhân tàn độc Từ Phượng Niên đã liều mạng luyện đao tại Võ Đang, một khắc cũng chưa từng nghỉ ngơi thư giãn, cũng bởi đó, Khương Nê không khỏi tự hỏi, nàng chỉ có một thanh Thần Phù quấn quanh cánh tay thì có thể làm được gì?

Mấy năm trước ám sát Thế tử điện hạ đã không thành rồi, qua mấy năm nữa, cho dù có một trăm thanh, một ngàn thanh Thần Phù, liệu có giết được hắn không?

Có nên đồng ý đọc sách cho hắn, Từ Phượng Niên xấu bụng gian trá, trong này liền có cái bẫy chờ đợi mình đi nhảy?

Khương Nê ánh mắt trống rỗng, mờ mịt đi ngồi xuống xuống phía trước người tuyết.

Cực kỳ bi thương.

Từ Phượng Niên đứng trong bóng tối, híp mắt nhìn qua Tiểu Nê Nhân* cùng Tiểu người tuyết.

*tiểu nê nhân: biệt danh mà Từ Phượng Niên đặt riêng cho Khương Nê

Đại Trụ Quốc Từ Kiêu xuất quỷ nhập thần, đứng ở phía sau khẽ cười nói: "Nhìn vài chục năm còn không nhìn đủ?"

Từ Phượng Niên nhìn ra sau.

Từ Kiêu thoáng nhìn Tú Đông đổi thành Xuân Lôi, ồ lên một tiếng, hiếu kì hỏi: "Sao gạt được vậy?"

Từ Phượng Niên hừ lạnh nói: "Chớ giả bộ hồ đồ với ta, trong Vương phủ này có chuyện cha không biết sao?"

Từ Kiêu mỉm cười, nói: "Đã bị ngươi cùng Bạch Hồ Nhi Kiểm tìm thấy con đường dưới lòng đất, vậy thì cùng cha đi đến linh đường lần nữa được không?"

Từ Phượng Niên ừ một tiếng.

Trâm mặc đi theo Từ Kiêu lưng gù đi vào Thính Triều Đình, Từ Phượng Niên ném Xuân Lôi, mở cửa.

Trông thấy Từ Kiêu đi vào tay không, Từ Phượng Niên nhỏ giọng nói: 'Không chúc rượu sao?"

Từ Kiêu cũng không quay đầu lại, bình thản nói: 'Không cần, chỉ một mình ta còn sống, kính rượu gì, ai cũng sẽ uống được không vui."

Đến đại sảnh linh đường bị Từ Phượng Niên coi là âm gian địa phủ, Từ Kiêu ngồi tại trên đệm, hướng Từ Phượng Niên vẫy tay, ra hiệu cùng nhau ngồi xuống.

Từ Kiêu chờ nhi tử ngồi xuống xong, chỉ chỉ một bài vị ở phía trước: "Trân Cung, phụ thân của Trần Chi Báo, trận chiến Cẩm Liêu, hắn đổi mệnh cho ta, nếu không vị trí hôm nay, chính là của hắn."

"Ích khuyết đại bại, vị được gọi là Vương Tiễn một đấu với một vạn, đôi tay mạnh mẽ nhấc lên cổng thành, để ta đào mệnh. Thi thể của hắn, bị băm thành thịt nát."

"Chinh chiến Tây Sở, ta đau khổ giằng co với quân địch tại tường thành phía tây hai năm, người khắp thiên hạ tin chắc ta muốn liên thủ với Hoàng đế Tây Sở, sau chia thiên hạ thành hai phần nam bắc để cai trị. Mã Lĩnh vất vả lắm làm quan dưỡng lão ở kinh thành, vì nói chuyện thay ta, mang theo tổng cộng 14 cựu tướng Bắc Lương, không tiếc lấy cái chết thay ta biểu trung."

"Đông Việt Hình Khâu, Phạm Lễ, kẻ thích hát với giọng bị vỡ mỗi khi uống rượu, cũng đã mất”

"Trong biên giới Tây Thục, cách hoàng cung mười dặm đường, quân sư Triệu Trường Lăng chết bệnh. Chỉ còn cách mười dặm, hắn có thể chính tay giết chết hôn quân Tây Thục đã diệt cả nhà hắn."

"Hàn Lệ, vốn không phải tử tội, vì gây dựng quân kỷ, là tự tay ta chém đầu.'...

Từ Kiêu chỉ chỉ từng khối từng linh vị, tiếng nói khàn khàn, từng tiếng bình thản, lại chấn động lòng người.

Từ Phượng Niên toàn thân run rẩy. Từ Kiêu khập khiễng đứng lên, ưỡn thẳng sống lưng, nhìn qua từng tầng từng tầng linh vị chồng chất, cười lạnh nói: "Phượng Niên, chờ ngươi ra Tây Lương, cha sẽ đi kinh thành một chuyến, ta muốn xem xem, ai dám muốn cái mạng của ta! Chút khí lực của bọn chúng, không đụng được vào Nhân đồ Từ Kiêu này đâu!"
Bình Luận (0)
Comment