Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 88 - Chương 88: Nhân Đồ (1)

Chương 88: Nhân đồ (1) Chương 88: Nhân đồ (1)Chương 88: Nhân đồ (1)

Cho tới bây giờ đều chỉ có Thế tử điện hạ đùa giỡn người khác, nào có cái chuyện bị người khác đùa giỡn? Huống chỉ, Bạch Hồ Nhi Kiểm lại còn là nam nhân!

Từ Phượng Niên chỉ cảm thấy thương tâm, nhưng dù có đổi được Xuân Lôi đao cũng không phải đối thủ của Bạch Hồ Nhi Kiểm, hắn lập tức có xung động muốn bế quan luyện đao, luyện mấy trăm năm, còn sợ không luyện thành vô địch thiên hạ? Thế tử điện hạ chán nản nghĩ đi nghĩ lại chỉ còn lại cách tự thôi miên bản thân này. Bạch Hồ Nhi Kiểm thì thoải mái uống rượu, mắt phượng thoáng nhìn Từ vô lại đang khó chịu, cảm thấy cực kỳ sung sướng, hai bầu rượu uống vào bụng làm ấm dạ dày, lời vừa nói ra khỏi miệng, cũng thấy ấm lòng, khó trách năm đó Từ ăn mày du lịch dù nghèo rớt mùng tơi vẫn mạnh miệng như vậy, một số thời khắc ngôn ngữ còn đầy tính công kích, dường như còn sắc bén hơn cả Tú Đông và Xuân Lôi.

Bạch Hồ Nhi Kiểm uống hết rượu, hai bầu rượu rỗng được đặt dưới chân, nhìn về phía mặt hồ, mỉm cười nói: "« Huy hoàng Bắc Lương trấn linh ca » đêm hôm đó ta nghe rồi, từ điền không tệ, chỉ là phổ nhạc còn chưa đủ độ, lãng phí 1,008 chữ”

Từ Phượng Niên chỉ chỉ mình, cười khan nói: "Thứ lỗi, chính là khúc do bản Thế tử phổ."

Bạch Hồ Nhi Kiểm đánh một quyền, trúng ngay quả táo trên cây: "Ta nói không hay, đó là bởi vì có từ châu ngọc phía trước, nếu chỉ đơn độc đặt từ khúc của ngươi ở một bên, vẫn vượt qua dự kiến của ta rất nhiều. Về sau dường như không thể mắng nữa ngươi là vô dụng nữa."

Từ Phượng Niên ngửa thẳng người ra sau, nằm trên mặt đất, thản nhiên nói: 'Mắng cứ mắng, thật khó gặp được một người mắng ta mà ta cũng không tức giận, không thể lãng phí."

Bạch Hồ Nhi Kiểm hỏi: "Nếu như đổi lại người khác mắng ngươi?"

Từ Phượng Niên thiên kinh địa nghĩa nói: "Trước tiên sẽ mắng lại, sau lại đánh cho đến chết."

Bạch Hồ Nhi Kiểm giật mình nói: "Khó trách Bắc Lương đều đang nói ngươi ương ngạnh ngang ngược kiêu căng."

Từ Phượng Niên ra vẻ thâm sâu nói: "Nói vậy chắc ngươi đã nhìn ra, đều là ta giả bộ, thật ra ta đang nằm gai nếm mật a, rồi sẽ có một ngày ta chỉ cần lên tiếng thì ai nấy đều kinh ngạc, để người trong thiên hạ đều biết thành tưu văn hoá võ công của bản thế tử!"

Bạch Hồ Nhi Kiểm lười biếng nói: "Ngươi không phải giả bộ, ngươi biết thời biết thế, tính cách của ngươi vốn chính là bại hoại lưu manh."

Từ Phượng Niên ôm bụng cười to, vui vẻ nói: "Bạch Hồ Nhi Kiểm, vẫn là ngươi hiểu ta. Vừa rồi ngươi nói gì ấy nhỉ? A, nhớ ra rồi, nếu ngươi là nữ nhân thì thật tốt, ta sẽ cưới ngươi!"

Bạch Hồ Nhi Kiểm không để ý, nhẹ nhàng hỏi: "Loại người lười biếng như ngươi, vậy mà lại học đao, thật là vì lão Hoàng sao?”

Từ Phượng Niên lắc đầu nói: "Không hoàn toàn. Cả đời ta tám chín phần là đánh không lại lão quái vật Vương Tiên Chi, đương nhiên cũng không thể nào thu hồi hộp kiếm của lão Hoàng, điểm này ta rất rõ ràng, ta chỉ thâm nghĩ, đánh không lại Vương Tiên Chi, chắc phải đợi đến ngày lão chết già, thiên hạ đệ nhị này nếu có thể sống thêm sáu bảy mươi năm, thì coi như lão trâu, bản Thế tử tâm phục khẩu phục. Nếu không sống tới ngày đó, ta sẽ phá hủy Võ Đế thành đô!"

Bạch Hồ Nhi Kiểm cười hỏi: "Vậy nếu Vương Tiên Chi chết bệnh chết già trước, vậy ngươi sẽ không đi Đông Hải?"

Từ Phượng Niên chân thành nói: "Đi. Có lẽ qua hết tháng giêng thì sẽ rời Bắc Lương, có chút nợ phải trả, một số người phải mắng, một số người phải giết. Đương nhiên, cũng sẽ đi đến Võ Đế thành." Bạch Hồ Nhi Kiểm quay đầu nhìn Thế tử điện hạ đang nằm, nghi ngờ nói: "Đã đánh không lại, không mang được hộp kiếm về, đi làm gì?"

Từ Phượng Niên bình tĩnh nói: "Phải đi nhìn một chút, không nhìn thấy, chỉ sợ một năm hai năm ba năm chậm rãi qua đi, sẽ phai nhạt dần, lãng quên về lão Hoàng cùng hộp kiếm."

Bạch Hồ Nhi Kiểm nghĩ nghĩ, cũng nằm xuống, hai chân duõi thẳng, nói khẽ: "Dường như cũng giống ta, chỉ sợ mình nhịn không được, cái gì cũng đều quên hết. Lúc trước cho người Tú Đông đao, là đúng. Hiện tại đổi cho ngươi Xuân Lôi, chắc cũng sẽ không sai."

Từ Phượng Niên cười gian nói: "Bạch Hồ Nhi Kiểm, đáng tiếc nha, ngươi là nam nhân."

Bạch Hồ Nhi Kiểm cũng không vừa, nheo mắt lại cười nói: "Đáng tiếc ngươi không phải nữ nhân."

Từ Phượng Niên nhắm mắt lại.

Bạch Hồ Nhi Kiểm dịu dàng nói: "Ngươi muốn rời Bắc Lương, ta sẽ không theo, võ khố có năm tầng bí kíp, ta tuyệt đối không rời đi cho tới khi lên đến tâng cuối cùng. Cho nên điều kiện của ngươi, có thể đổi cái khác hay không?"

Không đợi Từ Phượng Niên lên tiếng trả lời, Bạch Hồ Nhi Kiểm tiếp tục nói: "Nếu ngươi không chịu, muốn ta cùng đi giang hồ một chuyến, ta vẫn sẽ thực hiện lời hứa."

Từ Phượng Niên nhắm mắt dưỡng thần nhếch mép, nói: 'Một thanh Tú Đông đổi lấy Xuân Lôi là đủ. Lão Hoàng nói, người nên biết đủ, mới có thể no bụng. Ngươi nghe một chút, đạo lý này rất có lý, hèn gì lão có thể đùa nghịch ra Cửu kiếm. Ta cảm thấy, đây mới là cao thủ. Vương Tiên Chi, Đặng Thái A là cái chó gì chới"

Bạch Hồ Nhi Kiểm nhắm mắt lại, lại mơ màng thiếp đi.

Sáng sớm tỉnh lại, Bạch Hồ Nhi Kiểm bỗng bật dậy, mặt trắng bệch, Tú Đông đao bên người kêu lên hãi hùng. Đợi đến khi Bạch Hồ Nhi Kiểm phát hiện trên người khoác một chiếc áo lông bạch hồ, lúc này mới nhanh chóng trấn tĩnh xuống dưới, cười tự giễu.
Bình Luận (0)
Comment