Chương 93: Sơn trà trên núi kia, liên hoa trong hồ này (hạ) (2)
Chương 93: Sơn trà trên núi kia, liên hoa trong hồ này (hạ) (2)Chương 93: Sơn trà trên núi kia, liên hoa trong hồ này (hạ) (2)
Ba mươi mấy cục đá đều như thế, nhưng càng về sau, Triệu Tĩnh Trâm càng cảm thấy tốn sức, tốc độ cục đá tăng tốc không nói, càng nặng càng trâm hơn, thiên hạ nào có pháp môn vận khí nào chỉ thổ không nạp, nhưng Từ Long Tượng lại không cho y cơ hội nạp khí, cục đá không ngừng không ngừng như mưa rơi bắn về phụ tử Thiên Sư phủ Triệu Tĩnh Trâm, Triệu Ngưng Vận, Từ Long Tượng nào quan tâm ngươi là tử hoàng quý nhân gì? ! Hơn nữa, ca ca của nó, là vị Thế tử điện hạ Từ Phượng Niên kia, Võ Đang Sơn không giống biết rõ Tùy Châu công chúa vẫn rút đao? Càng đừng đề cập đến lão cha vừa điên vừa ngu, Từ Kiêu. Lúc trước hạo kiếp võ lâm, Long Hổ Sơn tự cao là đệ nhất phái đương triều, Triệu Đan Hà càng là quốc sư, song có một vị thiên sư nói vài câu không dễ nghe, bị Đại Trụ Quốc nghe thấy, không chỉ có điều động ba ngàn thiết ky nhắm thẳng về phía Tung Sơn, thẳng đến Long Hổ Sơn, còn khẩn cấp điều thêm chín doanh hơn bốn ngàn binh tốt hung hãn Bắc Lương, đóng quân dưới chân Long Hổ Sơn, như thế vẫn chưa đủ, một số nhân sĩ giang hồ được Đại Trụ quốc thu nạp vào hệ thống Bắc Lương quân theo phương châm "Chó giang hồ cắn chó giang hồ", đều hăm hở trước lợi ích "Đầu của một vị thiên sư chính là một tấm hổ phù tứ phẩm tướng quân" "Mạng của một kẻ trong Thiên Sư phủ có thể miễn một tử tội trong tương lai" mà Từ Kiêu đưa ra, Từ Kiêu ngồi trên lưng ngựa, lập tức hướng đến một vị đạo sĩ màu tìm trong Thiên Sư phủ yếu thế, nghiêm nghị nói: "Long Hổ Sơn? Lão tử cũng không tin không lấy được của Long Hồ đầu của các ngươi!"
Không ai hoài nghi Nhân Đồ Từ Kiêu cố làm ra vẻ, nếu không phải đạo thánh chỉ chạy chết vài con dịch mã kịp thời đưa đến, Bắc Lương thiết ky thật muốn giết lên Long Hổ Sơn.
Công phu dưỡng khí của Triệu Tĩnh Trầm sâu hơn đi nữa, cũng chịu không nổi đống đá ném liên tục của Từ Long Tượng, nhất là phong thái bất nhã, Thiên Sư phủ dù chưa hề có truyền thống trưởng tử trường tôn thành chưởng giáo, nhưng dù nói như thế nào, Thiên phủ tử đệ tại vị trí này đều có riêng một loại ngạo khí nội liễm, Triệu Tĩnh Trầm càng là như vậy, đạo pháp kiếm thuật nội lực đều nổi bật hơn người, không hề bôi nhọ đạo y màu vàng trên người y, chỉ tiếc trong thế hệ mang chữ lót "Tĩnh" của y xuất hiện hai nhân vật, một vị chính là đạo sĩ Bạch Liên Bạch Dục nổi khắp thiên thiên hạ. Kẻ này ngay tại biện luận Phật-Đạo trên Liên Hoa Đỉnh vừa lên tiếng đã khiến thiên hạ kinh hãi, đạo sĩ kia thì không học võ công Long Hổ, chỉ vùi đầu vào cổ kinh điển tịch, học vấn đuổi sát bốn vị thiên sư, hai năm trước vào cung yết kiến hoàng đế bệ hạ, nói về ly kinh phản đạo, nói đế vương vốn nên khinh thường thuật trường sinh, lại khiến long nhan cực kỳ vui mừng, được ban một bộ đạo bào màu tím cực kỳ tôn quý, còn được ngự tứ "Bạch Liên tiên sinh", trong lúc nhất thời dẫn tới càng nhiều văn nhân học sĩ cùng quan to hiển quý ùn ùn kéo đến, ngoại trừ bái yết Long Hổ phúc địa, lại muốn tận mắt một lần chứng kiến phong thái vô song của vị Bạch Liên tiên sinh.
Nếu chỉ có một vị Bạch Liên Tiên Sinh không tại Thiên Sư phủ thượng, Triệu Tĩnh Trâm còn không nóng lòng, hết lần này tới lân khác trong Thiên Sư phủ sớm đã có một "Tiểu Thiên Sư”!
Tính toán với Từ Long Tượng này, nếu như truyền đến tai phụ thân cùng hai vị thiên sư còn lại, còn ra thể thống gì?
Triệu Tĩnh Trầm cười khổ, mà thôi mà thôi, đưa tay nhấc áo bào của nhi tử Triệu Ngưng Vận, dùng sức đập xuống sáu bảy cục đá, hai người bay về phía bờ.
Bọn hắn muốn lên núi Thiên Sư phủ, Từ Long Tượng quấn dai hơn nữa, cũng không dám náo đến Thiên Sư phủ, Hi Đoàn Gia Gia dù rất nhẫn nại, chắc cũng không ngồi yên.
Từ Long Tượng thấy hai đạo sĩ mặc áo vàng muốn chạy, nổi giận gầm lên, lùi ra phía sau vài chục bước, sau đó chạy tới vài bước, bụi đất tung bay, trên mặt đất lõm xuống mấy cái hố mới, chỉ thấy lúc Từ Long Tượng đứng sát mép nước, mượn lực bay lên trời, phóng tới phụ tử áo vàng đẳng xa.
Triệu Tĩnh Trầm rốt cuộc không thể mãi là tượng đất Bồ Tát không biết giận, thấy tên ngốc da mặt dày này không biết tốt xấu, tức giận hừ một tiếng, vung tay áo bào lên, trước chậm rãi đẩy Triệu Ngưng Vận ra xa mấy trượng, y đích thân đi vòng vèo về phía bờ, ngang bằng Từ Long Tượng bắn vọt tới, trên mặt đất chỉ còn bụi đất nhỏ bé bốc lên, giẫm lên thanh thế của Hoàng Man Nhi.
Triệu Tĩnh Trâm không va chạm với Từ Long Tượng ở trên không trung, mũi chân chỉ vào không trung, hai tay áo vung ra, thân hình nâng cao một bước, vừa vặn xuất hiện trên đỉnh đầu của Từ Long Tượng.
Long Hổ Sơn đột nhiên sử xuất thiên cân trụy, hai chân giẫãm trên vai của Từ Long Tượng, lớn tiếng quát: "Đồ ngốc lớn mật, đi xuống cho tail"
Từ Long Tượng dù có một thân man lực không chỗ có thể dùng, chỉ có thể ương bướng rơi vào trong suối.
"Ngươi mới là đồ ngốc đó."
Triệu Tĩnh Trâm mới ung dung phiêu về bên bờ, bèn mơ hồ nghe thấy một tiếng cảm thán, một vị lão đạo ngủ say từ Tiêu Diêu quan đột ngột xuất hiện như từ dưới đất chui lên, giống như diều hâu xẹt qua bầu trời, lao xuống đâm vào suối nước, tóe lên vô số bọt nước, dòng nước trì trệ, cứ như lão đạo sĩ chặt đứt suối Thanh Long.
Lão đạo sĩ nhấc Từ Long Tượng lên nhìn về Tiêu Diêu quan, trầm giọng nói: "Các ngươi nhanh chóng về đỉnh núi!"
Lão đạo sĩ dường như không còn dám xách Từ Long Tượng quá lâu, ném thiếu niên tóc dài này ra ngoài, thương cảm nói: "Ai, Tiêu Diêu quan một ngàn tám trăm năm chắc không giữ được nữa."
Triệu Tĩnh Trâm lần đầu thấy được Hi Đoàn Gia Gia lo lắng thất thố như thế, không dám lưu lại, mang theo Triệu Ngưng Vận hoả tốc lên núi, chỉ nghe được Tiêu Diêu quan bên kia truyền đến tiếng tru lên chấn nhiếp hồn phách, cực kỳ giống lục ma phệ nhật trên Liên Hoa Đỉnh Trảm Ma Đài vào năm đó.
Tiếng ồn ào náo động cùng bụi đất bay tứ tung xung quanh Tiêu Diêu quan kéo dài từ giữa trưa lan đến hoàng hôn.
Giữa trời chiều, lão đạo sĩ đạo bào rách nát, râu tóc nhếch nhác, than thở, Tiêu Diêu quan rách nát hơn phân nửa, ngồi trên đống đổ nát thê lương.
Thiếu niên khô vàng cuối cùng khôi phục lại bình tĩnh, chổng mông lên, đứng sát một miếng giếng cổ tại hậu viện, một con rùa già mang theo hai ba con rùa con đồng loạt ngoi đầu lên, bò tới bên trên miệng giếng, dường như không xa lạ gì thiếu niên.
Lão đạo sĩ cảm khái vạn phần, miệng giếng cổ này có tên "Thông U”, có thể thấy nó rất sâu, Tiêu Diêu quan thế hệ trước từng mỉm cười nói sâu đến cửu tuyền, hơn nữa giếng này thông đến Võ Đang Sơn, là giếng sinh đôi với "Thông Huyền" trên đỉnh Tiểu Liên Hoa của Võ Đang, lão đạo sĩ đương nhiên không tin chuyện này, chẳng qua sau khi từ trong thư biết được Thế tử Điện hạ tu tập ở Võ Đang Sơn như nào, bèn mừng rỡ nói với đồ nhi Từ Long Tượng miệng giếng này có thể thông tới Võ Đang, thế là Từ Long Tượng lông tóc màu da đều khô vàng ngoại trừ hái quả sơn trà, vui vẻ thì học đạo môn thổ nạp của Long Hổ, tâm tình không vui thì dán sát vào giếng cổ, cũng không nói chuyện, chỉ ngẩn người nhìn giếng cổ, dần dà, không biết làm sao lại quen thuộc với mấy con rùa già trong giếng cổ.
Từ Long Tượng cầm một quả sơn trà cẩn thận ném vào trong giếng, ngu ngơ nói: "Ca, ăn sơn trà."
Lão đạo sĩ thở dài thườn thượt: "Chuyện này ta làm sao nói với vị Hỗn thế ma vương Thế tử điện hạ kia? Nói hay là không?”
Lão đạo sĩ người biết xem tướng xem Cửu Tung xưng thứ hai không ai dám xưng thứ nhất tại Long Hổ Sơn có chút do dự, nhớ tới gương mặt đầy sát khí đằng sau nụ cười tủm tỉm của Từ Phượng Niên, khổ sở nói: "Vẫn là nói rõ sự thật, coi như là nhắc nhở cho Thiên Sư phủ."