Chương 94: (hạ) (1)
Chương 94: (hạ) (1)Chương 94: (hạ) (1)
Nếu nói Long Hổ Sơn là tiên phủ Đạo đô, Thượng Âm Học Cung chính là thành của Thánh Nhân.
Học Cung từ sau khi trận đại chiến loạn cửu quốc xuân thu kết thúc, đã không còn cảnh tượng trăm nhà đua tiếng, nhưng bầu không khí sĩ tử người người bình đẳng học thuật chẳng phân biệt cao thấp vẫn lưu truyền, nói chung, Thượng Âm Học Cung kiến trúc rộng lớn trừ Công Đức Lâm chỉ có Tế Tửu có thể vào trong, các nơi còn lại đều đi được, các loại sách đều được đọc, chỉ có một số quy củ bất thành văn trăm ngàn năm qua vẫn tồn tại thâm căn cố đế, những quy củ này cũng không phải Tế Tửu các thời kỳ sáng lập, hơn phân nửa liên quan với một vị Đại học sĩ vô cùng danh tiếng đang thịnh trong Học Cung, hậu bối xuất phát từ sùng kính, bèn tự động tuần hoàn, ví dụ như Thượng Âm Học Cung có một tòa Đại Ý Hồ, trồng vô số thanh liên, Hồ nước không sâu, chỉ có chiều sâu bằng hai thân người, có thể thấy rõ đáy, có thể nhìn thấy cành và rễ của từng gốc thanh liên, chèo thuyên du ngoạn trên hồ, cứ con thuyền bồng bềnh trên bầu trời, tựa như tiên cảnh.
Sĩ tử Học Cung bình thường không dám tới Đại Ý Hồ chèo thuyền thưởng thức thanh liên, thứ nhất đây là nơi Hoàng Long Sĩ thành danh, thứ hai tại một tòa lầu các ven hồ là nơi ở của một vị nữ tử.
Danh tiếng năm sáu năm gần đây của Thượng Âm Học Cung, cũng đều bị một mình nàng đoạt hết.
Nàng lần đầu bước vào Học Cung cầu học, bèn thể hiện ra ưu thế gia thế, trực tiếp bái sư với Vương tế tửu cùng một vị lãnh tụ binh gia, hai vị đại gia đều dốc lòng dạy dỗ, có người không phục, tới Đại Ý Hồ khiêu khích, vị nữ tử mang kiếm vào Học Cung cũng chưa từng lý luận gì, trực tiếp rút kiếm chém rụng búi tóc của một tên học sinh dẫn đầu, trận thế của lần thứ hai thảo phạt càng lớn, nàng không nói hai lời rút kiếm giết chết một tên ngay tại chỗ, tuy nàng bị Học Cung cấm túc, nhưng lại không ai dám động thủ trên đầu thái tuế, cô nãi nãi tướng mạo không đẹp lắm này, dám giết người. Sau đó nàng sáng lập tung hoành thập cửu đạo, lưu truyền rộng rãi.
Sau đó nữa nàng phê bình thành tựu của văn nhân thiên hạ, sau đó đánh cờ mười ván với người ta ở trên Đại Ý Hồ, lại chịu vô vàn lời mắng chửi. Mấy năm gần đây sĩ tử các quốc gia cầu học Thượng Âm, không ít đều đến vì nàng. Mặc kệ nàng đưa tới bao nhiêu danh xấu, sự thực lớn nhất là đương đại có thể bị nàng mắng, lại có mấy người? Có thể đếm được trên đầu ngón tay nha. Đừng xem văn nhân tao khách ngoài cung mắng hung nhất, nam tử trẻ tuổi đấu với nàng ván cờ mười ván đã sớm một lời nói phá thiên cơ, kẻ mắng hăng nhất, một khi thật đối diện nàng, nhất định sẽ biến thành cỏ mọc đầu tường nhanh nhất, khí khái như cỏ dại, cong lưng uốn gối.
Lầu các ven Đại Ý Hồ cũng không nổi bật khí phái hầu môn, chẳng qua thợ thủ công, cơ quan linh khí của Học Cung, không theo khuôn mẫu cũ. Bên ngoài lầu nuôi một số gà vịt, mấy vườn rau, đều dùng để ăn no bụng, nào có chút nhã khí của các lão học tử như khi nuôi ngỗng nuôi hạc trồng hoa cúc chăm hoa mai. Đây chính là Từ Vị Hùng.
Hôm nay Từ Vị Hùng nghe học xong, trở lại trong lâu ăn bữa trưa tự cấp tự túc, bắt đầu viết «Cảnh Thế Thiên Tự Văn », mới đầu viết tại Bắc Lương Vương phủ, mới đầu là trong lúc rãnh rỗi, có đệ đệ suốt ngày chơi bời lêu lổng như vậy, nên muốn soạn văn khuyên nhủ, sau đó thấy hoàn toàn không có hiệu quả, bèn gác lại, sau khi tới Thượng Âm Học Cung, một lần nữa nâng bút, viết lên vài câu cảm ngộ tâm đắc, nước chảy đá mòn, Thiên Tự Văn đã có hơn sáu trăm chữ, bảy tám chục chữ mới đầu đọc lên rất nặng tính tuyên truyền giác ngộ: "Nhân sự khả bằng tuân, thiên đạo mạc bất sảng. Nhất gia đại xuất tiểu nhập, sổ thế kỳ xương. Nhất tộc luy công tích nhân, bách niên tất báo; nhất quốc trọng dân khinh quân, thiên niên bất suy. Như hà yểu chiết vong thân, thuyết bạc ngôn, tố bạc sự, tôn bạc tâm, chủng chủng giai bạc. Như hà hung tai ác tử, đa âm độc, toàn âm tư, hỉ âm hành, sự sự đô âm.. “"
Hôm nay viết tới: 'Như thế nào đao kiếm gia thân, quân tử bảo thủ, tiểu nhân đi hiểm. Như thế nào nhảy xuống sông tự tử, nam nhân chỉ có ngắn đạo nguy, nữ tử khí thịnh lăng nhân."
Viết đến nơi đây, Từ Vị Hùng hơi sửng sốt, mỉm cười, cấu tứ bắt đầu khởi động, vẫn chưa dừng hạ bút: "Như hà bạo tật nhi đãi, sắc dục oa không; như hà độc sang nhi vong, phì cam chỉ nị."
Ngược lại thì việc không liên quan đến mình, Từ Vị Hùng hừ lạnh, ngòi bút trở nên nghiêm khắc, vì vậy chữ "Dính'" cuối cùng có vết mực rất đậm, vô cùng sắc sảo.
Dường như nhớ lại tên đệ đệ khiến người phiền lòng kia?
Từ Vị Hùng đang không vui, buông bút lông sói, đi ra lâu các, cởi dây buộc thuyền, một mình chèo thuyền du hồ, mặt hồ rung động trận trận, một cái hồ rộng như vậy, chỉ có một người một thuyên, nếu không phải còn có nghìn vạn gốc thanh liên cao vút, quả thật có chút tịch liêu.
Nàng nằm trong thuyên, giơ cổ tay lên, hệ một con cờ màu đen đã được đục lỗ xỏ dây.
Con cờ này chỉ được làm từ đá cuội thông thường, rất phù hợp sở thích của Từ Vị Hùng, ngoại trừ vác chuôi cổ kiếm Hồng Ly chém sắt như chém bùn, bên người nàng lại không có vật phẩm trân quý, bút lông và mực đều dùng giống như sĩ tử Học Cung, sinh hoạt và ăn uống hàng ngày còn kém hơn, nếu không dựa vào tài văn chương cùng khí phách của bản thân độc chiếm Đại Ý Hồ này, thật đúng là nhìn không ra Từ Vị Hùng là một vị quận chúa, huống hồ nữ nhi của phiên vương thông thường nào có thể sánh ngang vị quận chúa này? Cho dù là nữ nhi của Yến Thứ Vương, có thể ganh đua tôn quý cao thấp với nàng sao? E rằng xách giày cũng không xứng. Từ Vị Hùng mượn ánh sáng nhìn quân cờ tản ra từng vòng quang vựng, cảm thấy hoa mắt.
Xa xa ven hồ, có hai người lén lút ngồi xổm phía sau thanh liên nổi trên mặt nước, thì thâm to nhỏ.