Cấm vệ binh tìm khắp vương phủ, nhưng không tìm thấy bóng dáng Phương Đào.
Nàng trốn ở nơi nào, ngay cả Ninh Vương cũng không biết. Nhìn thấy sắc mặt Hoàng đế lạnh như băng sương, lo lắng tính mạng cả vương phủ khó giữ, Đường thị run rẩy quỳ xuống nói: “Hoàng thượng, Đào cô nương làm lễ tơ hồng xong liền cưỡi lừa lén bỏ trốn. Ước chừng thời gian, giờ hẳn là đã trốn khỏi thành rồi.”
Nghe vậy, sắc mặt tái nhợt lạnh lùng của Tiêu Hoài Tiễn như thường, thậm chí khóe môi hơi hơi nhếch lên cười một tiếng.
Chỉ là nụ cười kia tuy dịu dàng, người đang quỳ bên dưới lại da đầu tê dại, chỉ cảm thấy lạnh lẽo khắp người, âm u đáng sợ.
Mười lăm phút sau, Tiêu Hoài Tiễn cầm cung mang kiếm, đích thân dẫn binh ra khỏi thành.
________________________________________
Phương Đào cưỡi lừa chạy ra khỏi Ninh Vương phủ, chưa đến nửa tiếng, liền chạy tới chỗ cửa thành.
Có thể đi đến cửa thành, nàng lại không khỏi buồn rầu.
Trước ngày hôm qua, người của Ninh Vương canh gác cả thành Ký Châu. Không biết từ lúc nào, cấm vệ binh từ kinh đô đã tiếp quản Ký Châu.
Tướng lãnh canh gác tuân thủ quân quy cực kỳ nghiêm ngặt. Tất cả người ra vào thành Ký Châu đều đăng ký vào danh sách, tra hỏi nghiêm khắc.
Dân chúng muốn ra khỏi thành xếp thành một hàng dài. Vì kiểm tra, đội ngũ chậm rãi dịch chuyển về phía trước như ốc sên.
Phương Đào lòng nóng như lửa đốt xếp hàng ở cuối đội. Đợi nàng rốt cuộc dắt lừa rời khỏi cửa thành, đã là lúc chiều tối buông xuống.
Ra khỏi thành, Phương Đào lập tức trèo lên lưng lừa, thúc Đại Hôi phóng như điên.
Nàng cưỡi lừa chạy rất nhanh, chạy mãi đến khi ánh trăng lặng lẽ leo lên ngọn cây, ánh trăng sáng rải khắp đất, mới kẹp bụng lừa, bảo Đại Hôi dừng lại nghỉ lấy hơi.
Ngã tư xa lạ, ven đường là rừng cây đen kịt. Chim chóc bị cơn gió đột ngột kinh động, vỗ cánh kêu khẽ bay về phía xa.
Tuy Phương Đào gan lớn, khi đi đêm cũng sợ hãi.
Nàng dựng tai cẩn thận nghe động tĩnh xung quanh, ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Cuối con đường dường như có ánh sáng lẻ tẻ, có lẽ là nhà dân trong thôn xóm. Nếu gặp được người tốt bụng, biết đâu còn có thể tạm thời ở nhờ một đêm nghỉ chân.
Đợi Đại Hôi ăn cỏ ven đường, lại uống đủ nước ao sau, Phương Đào dắt nó, đi nhanh về phía ngọn đèn dầu.
Bốn phía im ắng, gần như tiếng kim rơi có thể nghe thấy, chỉ có tiếng bước chân vội vã hấp tấp của một người một lừa.
Phương Đào đi về phía trước, đột nhiên nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng chim ưng kêu bén nhọn trong trẻo.
Nàng bỗng nhiên dừng lại bước chân, theo bản năng ngước mắt nhìn về phía không trung.
Trong trời đêm sáng rực, chim đỏ giang rộng hai cánh, bay lượn ở nơi cách đỉnh đầu nàng chưa đến một trượng.
Nó nhanh chóng đậu trên cành cây, hai mắt nhìn thẳng Phương Đào.
Đôi mắt tròn xoe của chim đỏ kia, phát ra ánh sáng xanh mướt, giống như một đốm lửa ma trơi vô danh trong màn đêm, âm u đáng sợ.
Nó ở chỗ này, cẩu hoàng đế chắc chắn liền ở cách đó không xa. Tim Phương Đào lập tức nhảy lên tận cổ họng, ngón tay lặng lẽ nắm chặt dây cương.
Ngọn đèn dầu lẻ tẻ cách đó không xa càng lúc càng gần, nhanh như gió, Phương Đào đột nhiên hiểu ra, kia không phải nhà nông nào, mà là cẩu hoàng đế đang dẫn người đến bắt nàng về.
Trở lại kinh đô, mạng nàng liền mất. Xuất phát từ bản năng cầu sinh, Phương Đào lập tức dắt lừa quay lại hướng.
Nàng tay chân luống cuống trèo lên lưng lừa, giọng nói có chút run rẩy: “Đại Hôi, chạy mau chạy!”
Lời vừa dứt, Đại Hôi lập tức chạy như điên.
Dưới bóng đêm lặng im không tiếng động, tiếng chân lừa lộc cộc đột ngột mà rõ ràng. Tiêu Hoài Tiễn ngồi cao trên lưng ngựa, xa xa thấy Phương Đào cưỡi lừa bỏ chạy.
Chân Đại Hôi không chậm, nhưng so với ngựa tốt giỏi chạy, căn bản không đáng nhắc tới.
Khoảng cách càng lúc càng gần. Hắn lạnh nhạt nhìn con lừa cứng đầu kia, giơ tay giương cung cài tên, đầu mũi tên hơi hơi nhếch lên, nhắm thẳng vào thân hình mảnh khảnh màu hồng phấn trên lưng lừa.
Phương Đào trước tiên toan tính gả cho Ninh Vương làm Vương phi, thấy tình thế không ổn, lại lặng lẽ trốn đi. Nàng trước đây vụng về cực kỳ, trong thời gian ngắn lại trở nên khôn khéo gian xảo như thế, là điều hắn không lường trước được.
Nàng không muốn trở lại bên cạnh hắn, liều mạng muốn trốn khỏi bên người hắn. Vậy hắn chỉ có thể trước tiên đ.á.n.h gãy chân nàng, làm nàng không còn khả năng chạy trốn nữa.
Tiêu Hoài Tiễn mặt không cảm xúc kéo chặt dây cung.
Mũi tên lông vũ đột nhiên rời khỏi dây cung, vạch một đường cong lạnh lẽo trong không trung.
Cẳng chân đột nhiên tê buốt xuyên tim, Phương Đào mồ hôi lạnh thoáng chốc vã ra.
Nàng cúi đầu, thấy trên đùi mình trúng một mũi tên.
Lông tên màu trắng chói mắt, cán tên màu đen lạnh lẽo, mũi tên sắc nhọn xuyên thấu da thịt, m.á.u tươi ồ ạt chảy ra.
Đại Hôi vẫn đang liều mạng chạy như điên, Phương Đào nắm chặt dây cương, thân thể lại khó có thể kiểm soát mà chao đảo lắc lư lên.
Nếu chỉ là đau đớn, nàng còn có thể chịu đựng một lát, nhưng đầu mũi tên dường như có dính t.h.u.ố.c độc, làm nàng đầu váng mắt hoa, mất ý thức.
Tiêu Hoài Tiễn ghìm ngựa dừng lại tại chỗ, lặng lẽ nhìn Phương Đào thoi thóp úp trên lưng lừa, cuộn tròn thành một khối vì đau đớn hôn mê.
Không lâu sau, thân thể nàng vô lực loạng choạng, giống như chiếc lá đào vô căn bị gió táp mưa sa quật qua, nhẹ bẫng rơi xuống trên mặt đất.
________________________________________
Phương Đào mơ một giấc mộng dài.
Nàng trở về thời niên thiếu.
Khi đó quê nhà còn chưa bị lũ lụt, cha mẹ cũng không mất mạng vì cứu người.
Nàng đi bắt cá bên suối nhỏ cạnh nhà học đầu thôn. Xách giỏ cá về nhà, nàng thấy thầy đồ nhà học.
Thầy đồ kia là một chàng trai trẻ tuổi, một thân áo trắng, dịu dàng như ngọc, văn nhã tuấn mỹ.
Phương Đào lén nhìn hắn vài lần. Về nhà, nàng quăng giỏ cá vào phòng bếp, ngồi trên giá đu dưới cây hoa đào ngẩn ngơ.
Cha săn được một con cáo trắng trong núi. Ông dùng dây thừng buộc con cáo trắng nuôi trong lồng, tính làm thú cưng cho Phương Đào. Mẹ thì ngồi trên ghế gỗ cách đó không xa, cúi đầu nhặt đậu nành, thấy nàng ngây ngốc không biết suy nghĩ gì, mẹ phì cười, nói: “Quả Đào, làm sao vậy?”
Phương Đào cả ngày vô lo vô nghĩ, không có gì phiền lòng. Nỗi phiền lớn nhất, chẳng qua là sau khi đến tuổi cập kê, nên chọn chồng kiểu gì.
Nàng chớp mắt, nhếch miệng cười nói: “Mẹ, con sau này lớn lên, muốn tìm chồng giống thầy đồ vậy.”
Nàng còn niên thiếu, chưa biết ngượng ngùng. Mẹ cùng cha nhìn nhau, đều im lặng cười.
“Sao con lại thích người như thầy đồ? Cha như vậy không tốt sao?” Cha khiêng chiếc lồng sắt lại đây, nhốt cáo trắng vào lồng sắt. Con cáo trắng kia rất ngoan ngoãn, buộc chặt đôi vuốt trắng như tuyết, ngoan ngoãn nằm trong lồng.
Phương Đào liếc nhìn cha một cái. Cha nàng cả ngày vào núi đi săn, da bị phơi đến đen sạm, không bằng thầy đồ kia tuấn mỹ.
Phương Đào lắc đầu, vô tâm vô phổi nói: “Thầy đồ lớn lên đẹp trai, cha không đẹp trai.”
Lời vừa dứt, Phương Đào thấy mẹ nàng buông giỏ, cười đến cong cả lưng. Cha thì khẽ mím môi, bộ dạng sầm mặt không vui.
“Cũng không nên trông mặt mà bắt hình dong. Lớn lên đẹp, người chưa chắc đáng tin,” Phương Đào nghe mẹ lời nói thấm thía.
Phương Đào đã hiểu lời mẹ nói.
Nhưng nàng hiểu quá muộn. Nếu nàng hiểu sớm hơn, sẽ không phạm phải sai lầm lớn.
Lúc trước nàng cứu cẩu hoàng đế, đáng lẽ nên để hắn mau chóng rời đi, chứ không phải cùng hắn ở chung ngày đêm ba tháng, sinh ra tâm tư không nên có với hắn.
Hắn thật sự là kẻ tồi tệ nhất. Mũi tên của hắn không chút lưu tình. Hắn muốn lột da rút m.á.u nàng, vì bản thân hắn chữa bệnh.
Đau đớn trên đùi đã có chút mơ hồ. Xung quanh một mảng tối tăm, Phương Đào cố gắng mở to con ngươi, lại chẳng thấy gì cả.
Nàng mơ mơ màng màng nghĩ, nàng giờ hẳn là đã c.h.ế.t rồi.
Cứ vô tri vô giác mà c.h.ế.t đi cũng vẫn có thể xem là một chuyện may mắn. Rốt cuộc, bị sống sờ sờ lột da rút máu, sự đau đớn tra tấn đó là nàng không dám tưởng tượng.
Bên người đột nhiên vang lên một tiếng khẽ rên nhẹ mơ hồ.
Tiêu Hoài Tiễn rũ mắt nhìn Phương Đào một lát, giơ tay gạt mái tóc rối bời của nàng sang một bên, phân phó nói: “Lấy khăn ướt tới.”
Người hầu vội bưng khăn cùng nước lạnh lại đây, nhúng khăn vào nước vắt khô, đưa qua.
Tiêu Hoài Tiễn thay chiếc khăn trên trán Phương Đào, lặng lẽ nhìn nàng hồi lâu, thẳng đến khi ngón tay nàng hơi hơi nhúc nhích, hắn lập tức kêu: “Phương Đào, tỉnh lại.”
Âm thanh của cẩu hoàng đế rót vào tai, giống như một tiếng sét đ.á.n.h chói tai. Phương Đào hôn mê lờ mờ bị xua tan trong khoảnh khắc, một cái giật mình đột nhiên tỉnh táo lại.
Nàng mở to con ngươi, thấy mặt Tiêu Hoài Tiễn gần trong gang tấc. Gương mặt hắn lạnh lùng như băng, giận dữ dưới đáy mắt chưa tan.
Phương Đào run rẩy, theo bản năng ôm chăn ngồi dậy, tránh né hắn lùi về phía sau.
Nàng bị trúng tên trên đùi. Vừa nhúc nhích một chút, liền đau đến mồ hôi lạnh ứa ra.
Sợ cẩu hoàng đế hiện tại liền phải lấy mạng nàng. Nàng tiện tay nhấc chiếc gối bên người che trước người, như đối diện với kẻ địch lớn nhìn hắn nói: “Ngươi đừng tới đây!”
Nàng rõ ràng không có sức lực, còn làm ra vẻ hù dọa người. Chiếc khăn trên trán rơi xuống, trán trắng nõn của nàng rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, thân thể run rẩy nhẹ.
Tiêu Hoài Tiễn im lặng nhìn nàng một lát, đột nhiên nhếch khóe môi cười lạnh lên.
“Ngươi từ hoàng cung bỏ trốn, làm cả ngự uyển hỗn loạn long trời lở đất! Lén lút gặp Ninh Vương làm lễ thành thân. Thấy tình thế không ổn lại lén trốn đi. Gan không phải rất lớn sao? Thấy trẫm, vì sao sợ thành bộ dạng này?”
Phương Đào co rúm ở góc giường, c.ắ.n môi cảnh giác nhìn chằm chằm hắn. cẩu hoàng đế chỉ trích người lung tung. Tuy cái c.h.ế.t đã đến nơi, nàng cũng không muốn mặc hắn oan uổng.
“Ta không muốn gả cho hắn. Ta chỉ muốn tìm một chỗ trốn đi. Là hắn tình cờ gặp được ta, đe dọa ta cùng hắn làm lễ thành thân.”
Tiêu Hoài Tiễn ngẩn người một lát.
Cho nên nàng mới làm lễ tơ hồng xong liền lén trốn đi, chứ không phải, đợi biết được Ninh Vương thất bại t.h.ả.m hại rồi mới cao chạy xa bay.
Mắt phượng khép hờ. Một tia kinh ngạc mà ngay cả chính hắn cũng chưa từng phát hiện, lặng lẽ lưu động trong đáy mắt.
“Hắn đe dọa ngươi như thế nào?” Sau một lúc lâu, hắn giọng điệu dịu dàng hỏi.
Phương Đào không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn: “Đương nhiên là đe dọa ta đưa ta đến hoàng cung.”
Tiêu Hoài Tiễn rũ mắt nhặt khăn tay nàng rơi xuống, bên môi thoáng ra nụ cười lạnh.
“Đưa ngươi về cung, vậy tại sao không muốn trở về?”
Cẩu hoàng đế biết rõ cố hỏi. Thẳng đến lúc này còn làm bộ làm tịch. Phương Đào hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.
Nàng hiện tại đã hoàn toàn tỉnh táo lại, cũng hiểu rõ tình cảnh hiện giờ. Cẩu hoàng đế đã bắt được nàng. Người là d.a.o thớt, ta là thịt cá. Nàng không có lựa chọn nào khác, giãy giụa vô dụng, chỉ có duỗi cổ chờ c.h.ế.t.
Đã là chờ c.h.ế.t, để hắn g.i.ế.c nàng thẳng tay chút, cũng tốt hơn bị tra tấn từng chút đến c.h.ế.t.
Vành mắt Phương Đào không tự chủ mà phiếm hồng.
Nàng lấy lại bình tĩnh, ngẩng cao cổ, kiên cường nói: “Ngươi một đao g.i.ế.c ta đi. Đừng cắt thịt lấy máu. Một nhát quẹt cổ ta, cũng có thể chảy ra rất nhiều máu, đủ cho ngươi chế t.h.u.ố.c chữa bệnh.”
Lời vừa dứt, bàn tay Tiêu Hoài Tiễn nắm khăn tay lặng lẽ dừng lại. Hình như chợt phản ứng lại điều gì đó, chậm rãi ngước con ngươi lên, im lặng không nói nhìn nàng hồi lâu.
Cẩu hoàng đế không nhúc nhích, không biết suy nghĩ gì. Đúng lúc Phương Đào cho rằng nàng cầu xin vô dụng, dứt khoát nhắm mắt lại chờ bị tra tấn c.h.ế.t,
Nàng nghe thấy âm thanh lạnh lẽo của cẩu hoàng đế thấp giọng truyền đến.
“Ngươi yên tâm, trẫm sẽ không giế.t ngươi.”