U Minh Trinh Thám

Chương 169

- Ta muốn luôn luôn xinh đẹp, ngộ ngỡ đột nhiên hắn trở lại, chứng kiến bộ dáng xấu xí như đã chết của ta, nhất định hắn sẽ cảm thấy chán ta. Kết quả là thật không ngờ, cơ thể của ta thật sự là không đợi được.

Nữ quỷ cười nói.

Diệp Tiểu Manh phát hiện, chỉ cần nói đến người đàn ông kia, nữ quỷ này luôn luôn lộ ra vẻ tươi cười thỏa mãn. Nhất định là nó rất yêu người đàn ông kia.

- Cái gương này, thật ra là có chút tà môn.

Nhìn thấy đôi mắt lộ ra dấu hỏi của Diệp Tiểu Manh, Minh Diệu giải thích nói.

- Theo truyền thuyết của nhân gian, cái gương có thế giới riêng. Hết thảy mọi thứ bên trong đều tương phản với thế giới bên này của chúng ta. Trong lúc người ta soi gương, sẽ có một bộ phận linh hồn của mình nhập vào thế giới bên trong gương, cho nên cái gương mới có thể phản chiếu ngược lại bộ dáng của chúng ta. Sau khi người ta chết, ba hồn bảy vía bắt đầu phiêu tán, nếu mà bị phản chiếu trong gương, như vậy sẽ bị hút vào trong thế giới trong gương và bị vây ở đó. Cho nên thông thường khi có người sắp tắt thở thì không được để gương trong phòng, cho dù có cũng phải che đi. Nếu không sẽ làm cho linh hồn không thể đầu thai được.

- Ta đã cùng hết phương pháp, cuối cùng mới cứu được nàng ở trong gương ra, kết quả nàng lại nói cho ta biết, nàng không muốn đi đầu thai, nàng muốn đợi người đàn ông kia đến tìm nàng.

Quỷ sứ tiếp tục nói.

- Ta thật sự bị chọc giận điên lên!

- Nếu nói như vậy, tên Tống Tân kia chính là…

Minh Diệu mở miệng hỏi.

Nữ quỷ kia gật gật đầu.

- Đúng là hắn. Tuy rằng một lần nữa đầu thai làm người, bộ dáng thay đổi, giọng nói cũng thay đổi, tên cũng thay đổi, nhưng mà ta vẫn có thể nhân ra hắn. Hơn nữa ta thấy nghĩ tuy rằng hắn đã uống canh Mạnh Bà, nhưng mà vẫn còn nhớ được ước định giữa chúng ta, cho nên hắn mới tìm được ta.

- Nhất định là như vậy, tuy rằng ta có thể rời khỏi cái gương kia để hoạt động, nhưng mỗi khi đến ban ngày thì lại phải trở lại trong gương nghỉ ngơi, không thể rời khỏi cái gương trong thời gian quá dài. Cho nên qua nhiều năm như vậy, cái bàn trang điểm nơi ta cư trú kia cũng bị người ta bán qua bán lại, ta cũng bị đưa đi tới rất nhiều địa phương. Ta rất sợ hắn trở về sẽ không tìm thấy ta, cho nên mỗi buổi tối ta đều xuất hiện. Khẩn cầu những người mua chiếc bàn trang điểm này, đưa ta trở về chỗ cũ. Nhưng mà có lẽ những người đó đã bị ta hù sợ, mỗi một người mua được cái bàn trang điểm kia cũng không dám giữ ta lại bao lâu, liền tiếp tục bán qua tay đi.

Minh Diệu cảm giác nữ quỷ này lúc còn sống hẳn là có chút ngu ngốc. Ta xin ngươi, ngươi là một nữ quỷ, không có việc gì lại chạy ra dọa người. Người mua được cái bàn trang điểm này không mang bán ngay đi mới là lạ.

- Cho nên ngươi liền cam tâm tình nguyện giúp hắn giết người?

Diệp Tiểu Manh nhịn không được cũng mở miệng.

- Ta biết là tình yêu không thể dùng logic để mà suy nghĩ, nhưng mà giết người…Đây cũng quá…

- Ngươi đã yêu người nào chưa?

Nữ quỷ nhìn Diệp Tiểu Manh, hỏi ngược lại.

- Cái này…

Diệp Tiểu Manh lặng lẽ liếc mắt nhìn Minh Diệu đứng ở bên cạnh một chút. Nói thật nàng cũng không dám xác định mình đối với Minh Diệu rốt cuộc là loại cảm giác gì. Là ỷ lại hay là tình yêu, điều này rất khó xác định được.

- Như vậy thì vì sao phải giết Trần Viêm và Nghiêm Trọng?

Minh Diệu tiếp tục hỏi.

- Các ngươi bắt cóc Tô Nham là vì muốn khôi phục lực lượng của ngươi, như vậy ngoài nàng ra thì hai người kia đều là người thân của Tống Tân, vì sao lại giết bọn họ?

- Ta không biết.

Nữ quỷ lắc lắc đầu.

- Hắn bảo ta giết, ta sẽ giết, không cần hỏi là vì sao.

Minh Diệu cảm giác có chút đau đầu. Vì cái gì một cô gái tốt như vậy lại là nữ quỷ, nếu là một cô gái con sống, nhất định hắn phải lấy về làm vợ.

Quỷ sứ hiện tại đã nói không ra lời. Hiện tại, tinh lực của hắn hoàn toàn đặt trên việc làm ổn định linh thể cho nữ quỷ. Có thể duy trì tình hình như bây giờ đã là cố hết sức rồi, hắn không còn quá nhiều tinh lực để mở miệng nói chuyện.

- Quên đi, ta đã nhìn ra, đây là một nữ nhân bị tình yêu che mắt và não, ở trong miệng nàng cũng không hỏi được gì.

Minh Diệu xoa nhẹ huyệt thái dương.

- Nếu muốn biết chân tướng, vẫn phải bắt Tống Tân mới được.

- Nhưng mà hắn đã chạy mất, bắt như thế nào?

Diệp Tiểu Manh mở ra cái túi ở trên lưng.

- Đạo cụ tôi đều đã mang tới, cần cái gì?

- Điện thoại.

- Điện thoại?

Diệp Tiểu Manh sửng sốt.

- Chú lấy điện thoại rồi dùng linh lực để tìm kiếm à?

- Không có.

- Vậy thì tìm làm sao được?

Diệp Tiểu Manh cảm thấy mơ hồ.

- Đồ đần, đương nhiên là gọi điện cho Từ Mẫn rồi.

Minh Diệu dùng sức vỗ lên đầu Diệp Tiểu Manh một cái.

- Tống Tân là một người sống, đương nhiên là để cho cảnh sát giải quyết.

- Các vị muốn nói đến người này sao?

Từ ngoài cửa truyền đến thanh âm của một người nam nhân, thực quen tai khiến Minh Diệu và Diệp Tiểu Manh đều sửng sốt.

- Phạm Đồng? Tại sao hắn lại ở chỗ này?

Phạm Đồng đứng ở cửa, trên người mặc đồng phục của hiệp hội, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Minh Diệu. Có thể nhìn ra bên trong ánh mắt kia rất tức giận, hẳn là vẫn còn để bụng chuyện Minh Diệu lừa cho hắn bị cảnh sát bắt đi. Mà trên tay của hắn có kéo theo một người đàn ông nằm trên mặt đất. Dường như người đàn ông này đã bị thương, mặt mũi bầm dập, gần như không còn nhìn ra được bộ dáng nữa.

- Ngươi đã làm gì hắn vậy?

Nữ quỷ kia nhìn thấy người đàn ông trong tay Pham Đồng thì cực kỳ hoảng sợ, Người kia là Tống Tân. Tuy rằng khuôn mặt của hắn đã bị Phạm Đồng đánh cho sưng lên, nhưng mà nữ quỷ kia vẫn nhận ra được.

- Ta nhìn thấy hắn lén lút muốn chạy, trên người còn có một cỗ tanh hôi của máu tươi và quỷ khí, liền cho hắn nghỉ một chút.

Phạm Đồng nói chuyện, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Minh Diệu như cũ.

- Ta xuống tay có chừng mực, không chết được.

Nữ quỷ kia muốn xông lên cứu Tống Tân, nhưng mà bây giờ nàng đã quá hư nhược rồi. Quỷ sứ cố sức ngăn trở nó, lắc lắc đầu, ý bảo nữ quỷ không nên đi đến.

- Làm sao ngươi lại tới đây?

Minh Diệu cảm thấy được chuyện tối hôm nay thật là đau đầu.

- Đừng có nói với ta là ngươi cũng đến xử lý vụ án này đấy.

- Hiệp hội nhận được tình báo, nói là có người sử dụng cấm thuật hại tính mạng người dân. Hôm nay lại là phiên trực của ta, cho nên ta mới đi tới một chuyến,

Phạm Đồng nói.

- Nhưng àm thật không ngờ lại có thể gặp được ngươi. Đa tạ ngươi lần trước đã chiếu cố, cơm tù vẫn là ăn rất ngon.

- Không cần khách khí, nếu muốn ở nhiều thêm vài ngày ta sẽ nhờ quan hệ giúp ngươi.

Minh Diệu tuyệt không cảm thấy xấu hổ chút nào đối với lời nói của Phạm Đồng.

- Từ khi nào thì hiệp hội bắt đầu quan tâm đến chuyện của Quỷ Hồn vậy, ta nhớ là loại chuyện này, hiệp hội luôn lười quản.

- Hiệp hội mặc kệ không có nghĩa là ta mặc kệ.

Phạm Đồng híp mắt, nhìn nữ quỷ cách đó không xa.

- Luôn sẽ có một số thứ gì đó không thuộc về thế giới này nhưng lại cứ muốn ở lại. mà ta lại ghét nhất chính là mấy tên gia hỏa không biết rõ vị trí của mình. Bọn hắn đi nhầm chỗ, ta sẽ nguyện ý đưa bọn họ trở về.

Diệp Tiểu Manh đã gặp qua Phạm Đồng một lần. Lần trước người kia tự xưng là bạn của Minh Diệu. Hại nàng khổ khổ sở sở làm mấy món ăn từ xương sườn. Nhưng mà bây giờ nhìn lại, quan hệ của Minh Diệu và người kia cũng không khs lắm. Diệp Tiểu Manh bắt đầu đau lòng cho món xương sườn của nàng.

- Nhưng mà có thể gặp được ngươi cũng tốt.

Phạm Đồng nhìn Minh Diệu khẽ cười.

- Hiệp hội nghe nói linh lực của ngươi đã khôi phục, cho nên quyết định cho ngươi trở về đảm nhiệm lại chức vụ. Thư thông tri chính thức ta nghĩ rất nhanh sẽ gửi đến nhà của ngươi.

- Tin tức này khiến cho ta thật khó chịu.

Minh Diệu thở dài.

- T rất hy vọng sẽ không ở cùng một tổ với ngươi.

- Vậy thì chỉ sợ sẽ làm cho ngươi thất vọng rồi.

Phạm Đồng nở nụ cười, cười đến rất vui vẻ.

- Thật đáng tiếc, đã được quyết định rồi, ngươi đã được phân đến nhận công tác ở tổ sáu, cùng một tổ với ta, hơn nữa rất có thể là cùng cộng tác.

Minh Diệu bất đắc dĩ vỗ gáy một cái, chuyện tình đau đầu đêm hôm nay, lại nhiều hơn một cái rồi.

Phạm Đồng không để ý đến Minh Diệu, chậm rãi hướng đến chỗ nữ quỷ kia đi tới. Quỷ sứ có thể cảm giác được sát khí trên người Phạm Đồ, đề phòng chắn trước người nữ quỷ.

- Tránh ra, không liên quan gì đến ngươi.

Phạm Đồng đánh giá quỷ sứ một chút.

- Tuy rằng nàng là quỷ, nhưng mà bây giờ vẫn chưa thuộc quản hạt của Địa Phủ. Giết người ở dương gian, còn sử dụng cấm thuật, chúng ta có quyền tiến hành xử lý nàng.

Thân thể của Phạm Đồng bỗng nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào nữ quỷ kia, lạnh lùng nói.

- Giết chết hai người, lại còn sử dụng cấm thuật, hình thần câu diệt sẽ là kết cục của ngươi, ngươi chuẩn bị đi.

- Có thể cấp mặt mũi cho ta được hay không.

Quỷ sứ mở miệng nói. Vừa rồi hắn đã hao phí đại bộ phận lực lượng để ổn định lại linh thể của nữ quỷ. Nếu mà Phạm Đồng cố chấp tiến tới, quỷ sứ cũng cảm thấy chỉ sợ không ngăn được hắn.

- Mặt mũi?

Phạm Đồng cười lạnh một tiếng.

- Vật kia cũng không phải là một thứ đáng giá ở dương gian. Người cần đến nó thì không có thể diện, người có thể diện căn bản là không cần thứ này.

- Ngươi đang muốn chết.

Quỷ sứ hít sâu một hơi, không nhịn được lửa giận. Lời nói của Phạm Đồng tràn ngập khiêu khích, quỷ sứ cố gắng làm cho tâm tình của mình ổn định lại.

- Hôm nay ngươi giúp ta một cái nhân tình, sau này có lẽ ta cũng có thể giúp ngươi.

- Ta nghĩ chuyện này không cần thiết.

Phạm Đồng lắc lắc đầu.

- Ta chỉ tin tưởng vào chính mình.

- Như vậy, nhất định phải trở mặt sao?

Trong lời nói của quỷ sứ cũng mang theo một tia tức giận. Từ khi làm quỷ sai tới nay, còn chưa từng có người dương gian nào nói chuyện với hắn như vậy. Quỷ sứ nói cũng đúng, mọi người đều phải chết, mà sau khi chết tự nhiên là phải đến Địa Phủ đầu thai, Mà cả đời người, ngắn ngủi chỉ vài trăm năm, ai có thể cam đoan là cả đời không có làm sai chuyện gì. Có quen biết một người ở Âm Phủ, có thể chịu ít một chút tội, đây là điều đương nhiên. Cho dù là một số nhân sĩ cao tầng của hiệp hội nhìn thấy hắn cũng phải rất khách khí. Lại thật không ngờ hôm nay lại bị một tên cứng mềm đều không muốn giẫm nát mặt mũi.

- Ta cũng là nhân viên chính thức của địa phủ. Ta lấy…

- Ngươi muốn làm gì thì tùy.

Phạm Đồng phất phất tay, cắt đứt lời nói của nữ quỷ.

- Ta là dựa theo quy củ để làm việc. Dù cho có là Thiên Vương lão tử xuống đây thì ta cũng không để ý. Ít làm chuyện vô ích đi, mau tránh ra, nếu không thì đừng trách ta không khách khí.

- Ngươi dám động thủ đối với ta?

Rốt cuộc thì quỷ sứ cũng không nhịn nổi tức giận.

- Ngươi có biết như vậy sẽ có hậu quả gì không? Chẳng lẽ ngươi không sợ sau khi ngươi chết…

- Ta không quản nhiều như vậy.

Pham Đồng dè bỉu sự uy hiếp của quỷ sứ.

- Lão Tử chết cũng không cần ngươi quan tâm, nếu không thể đầu thai được, ta sẽ tự kết liễu. Nếu đám ngươi kia đến uy hiếp thì ta còn kiên kị một ít. Những người lão tử quen biết, nên đầu thai thì đã đi đầu thai rồi, không lẽ lại sợ ngươi áp chết.

Quỷ sứ dùng ánh mắt phẫn nộ gắt gao nhìn Phạm Đồng chằm chằm. Mà Phạm Đồng cũng không nói chuyện, đối diện với quỷ sứ, trong đôi mắt kia mang theo một tia đùa cợt.

Khụ Khụ.

Minh Diệu mẹ nó chứ, ho hai tiếng. Muốn phá vỡ cục diện xấu hổ này. Bất kể nói thế nào, Minh Diệu cũng từng thiếu quỷ sứ một cái nhân tình. Nếu không phải quỷ sứ hỗ trợ, chỉ sợ hiện tại Lê bàn tử đã trở thành cái dạng gì nữa. Hơn nữa Phạm Đồng đã nói như vậy, sau này chỉ sợ Minh Diệu và Phạm Đồng sẽ là tổ viên cùng một tổ. Nếu mà bây giờ, có thể giải quyết được chuyện này, cho mỗi người bọn hắn một cái bậc thang để đi xuống, như vậy thì không thể tốt hơn.

- Cái này, mọi người cũng không cần nóng tính như vậy, không bằng trước tiên chúng ta cứ tâm sự một chút, bên trong có thể còn có chút hiểu lầm.

Nhưng mà hai người đều coi lời nói của Minh Diệu như gió thoảng bên tai. Vẫn là bộ dáng tùy thời sẽ tiến hành đấu võ.

- Tôi có thể hỏi một câu hay không.

Diệp Tiểu Manh đang đứng ở bên người Minh Diệu đột nhiên mở miệng.

- Nữ quỷ kia vô luận là giết người hay làm những việc kia đều là bị người khác sai khiến, vì cái gì anh không đi tìm người kia phiền toái.

- Cô muốn nói đến cái tên gia hỏa không may kia sao?

Phạm Đồng quay đầu lại nhìn thoáng qua Tống Tân đang nằm hôn mê trên mặt đất lắc lắc đầu.

- Chuyện của hắn ta không xen vào, ta chỉ quản những kẻ không phải là người sống thôi.

- Như vậy thì chính là anh đang vơ đũa cả nắm, sự tình gì cũng đều không biết rõ ràng vậy mà đã muốn động thủ, như vậy là đúng sao?

Diệp Tiểu Manh cũng có chút tức giận.

- Mọi chuyện trên đời này, tốt nhân là nên nói đến một chữ lí đi.

- Ta không nói lý lẽ.

Phạm Đồng nở nụ cười.

- Ta chỉ biết là, mấy thứ này không nên tồn tại trên thế giới này, huống chi thật sự là nó đã giết người, như vậy ta cũng sẽ có lý do động thủ.

- Chỉ cần ta còn ở chỗ này, ngươi đừng hòng nghĩ tới chuyện động thủ,

Quỷ sứ lạnh lùng nhìn Phạm Đồng.

- Hơn nữa chuyện này ta sẽ báo lại cho cấp trên để xử lý ngươi.

- Tuy ngươi.

Phạm ĐỒng nhún nhún vai.

- Cùng lắm thì đánh cho ngươi một trận, không giết chết ngươi là được rồi. Nói tiếp, mỗi ngày ta bị trách cứ cũng rất nhiều, thêm một cái của ngươi cũng không nhiều.

Quỷ sứ cảm giác có chút đau đầu. Tên Phạm Đồng này tựa như là một tên liều lĩnh không biết suy nghĩ. Nhân vật như vậy, nếu không phải là một người có hẫu thuẫn phía sau hết sức cường đại, vậy thì chính là một người bất cần đời. Vô luận là thể loại nào, thì cũng đều là loại người khó giải thích nhất, cũng là loại đáng ghét nhất.

Bình Luận (0)
Comment