U Minh Trinh Thám

Chương 170

- Không được, anh không được động thủ.

Diệp Tiểu Manh chạy tới, ngăn ở trước mặt nữ quỷ này.

- Nữ quỷ này đã rất đáng thương rồi, khi còn sống thì bị người ta lừa gạt, sau khi chết lại tiếp tục bị lừa. Những chuyện kia cũng không phải là nàng muốn làm. Nàng chỉ là bị người ta che mắt mà thôi, anh không thể làm vậy đối với nàng.

- Tiểu manh trở về.

Minh Diệu cau mày, vẫy tay về phía Diệp Tiểu Manh.

- Chuyện này không đến phiên cô nhúng tay vào.

- Minh Diệu!

Diệp Tiểu Manh thật không ngờ Minh Diệu lại đứng về phía Phạm Đồng.

- Chuyện này chú cũng đã thấy, như thế nào chú lại…

Minh Diệu lắc lắc đầu, cắt đứt lời nói của Diệp Tiểu Manh.

- Trở về, nghe lời ta.

Diệp Tiểu Manh lặng đi một chút, nàng thấy Minh Diệu đứng ở phía sau Phạm Đồng nháy mắt với nàng một cái. Tuy rằng không biết là Minh Diệu có ý gì, nhưng mà Diệp Tiểu Manh biết Minh Diệu làm việc luôn luôn có chừng mực, đã nói như vậy nhất định là có mục đích của hắn. Vì thế nàng thực bất đắc dĩ thở dài, đi về bên người Minh Diệu, nàng tin tưởng, Minh Diệu không phải là một người máu lạnh như vậy.

- Tránh ra đi, bây giờ ngươi không phải là đối thủ của ta.

Cổ tay của Phạm Đồng bỗng nhúc nhích.

- Ta nhìn ra được, hiện tại ngươi nhiêu nhất cũng chỉ có thể xuất ra hai thành lực lượng. Không muốn bị giàu vò thì tốt nhất là ngoan ngoãn tránh ra.

- Vậy cũng không nhất định.

Quỷ sứ hít sâu một hơi. Phạm Đồng nói đúng. Hiện tại hắn rất suy yếu, chắc chắn không phải là đối thủ của Phạm Đồng. Nhưng mà cho dù là như vậy, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn Phạm Đồng đánh cho nữ quỷ này hình thần câu diệt được. Bất kể như thế nào cũng không thể để như thế được.

- Phải đánh qua thì mới biết được.

- Không biết sống chết, muốn bị đánh thì ta sẽ thành toàn cho ngươi.

Phạm Đồng vung tay, một thanh côn thật dài vung lên. Từ trên cây côn có quang mang màu nam hiện lên, điều này cũng chứng minh là cây côn này có điện. Đây chắc là vũ khí mà hiệp hội chế tạo, là dụng cụ chuyên dùng để đối phó linh thể.

- Chú còn không đi lên hỗ trợ?

Diệp Tiểu Manh đưa tay đẩy Minh Diệu, nhỏ giọng nói.

- Không phải là chú mặc kệ tên kia làm xằng làm bậy đấy chứ.

- Thật là khó khăn,

Minh Diệu thở dài.

- Đích thật là nữ quỷ kia đã giết người, Phạm Đồng làm như vậy, một chút sai sót cũng không có, ta lấy lý do gì để ngăn cản hắn. Nếu Quỷ Hồn giết người, nhân sĩ linh giới của dương gian đích thật là có quyền xử lý. Hơn nữa ta cũng sắp trở về hiệp hội làm việc, nếu ở trong tình huống này mà đắc tội thêm với một người, có thể không phải là một ý hay.

- Nhưng mà…

Diệp Tiểu Manh còn muốn nói cái gì, Minh Diệu liền vươn tay ngăn cản nàng.

- Trước tiên cứ nhìn kỹ rồi hãy nói.

Minh Diệu nói.

- Dù sao thì ta vẫn còn nợ hắn một lần, nếu mà tới thời cơ thích hợp, ta sẽ ra tay, chỉ là ta cần phải tìm một biện pháp vẹn cả đôi đường.

Phạm Đồng và quỷ sứ đã lao vào nhau. Bởi vì muốn ổn định lại linh thể cho nữ quỷ lúc trước nên lực lượng của quỷ sứ đã hao phí mất đại bộ phận, vì thế hắn luôn luôn nằm ở thế hạ phong. Còn Phạm Đồng được thế không buông tha, quơ cây côn không ngừng đánh về phía quỷ sứ. Quỷ sứ chỉ có thể chật vật không ngừng né tránh, ngẫu nhiên sẽ ra tay đánh trả một nhát.

Quỷ sứ cũng không có nhiều thủ đoạn công kích. Chỉ là làm một quỷ sứ, năng lực của bọn họ đại bộ phận đều là nhằm vào Quỷ Hồn. Đối phó với người sống cũng không có quá nhiều phương pháp. Cho nên công kích của quỷ sứ, nhiều nhất là gây là một ít phiền toái nhỏ cho Phạm Đồng, để cho hắn khó chịu một chút, cũng không tạo thành thương tổn gì. Pháp thuật của quỷ sứ đều là nhằm vào hồn phách cả con người. Quỷ hồn là hồn phách rời khỏi cơ thể, yếu ớt vô cùng, vì thế pháp thuật của quỷ sứ còn có chút lực chấn nhiếp. Nhưng mà Phạm Đồng lại là một người sống, ba hồn bảy vía vẫn còn an ổn nằm trong thân thể, cho nên pháp thuật của quỷ sứ đánh vào người, nhiều nhất cũng chỉ có thể khiến cho hắn choáng váng vì hồn phách bị chấn động mà thôi. Còn Phạm Đồng lại chiếm tiện nghi nhờ vũ khí trong tay, cho nên dần dần quỷ sứ có chút không chống đỡ được.

- Mở cái túi trên lưng ra.

Minh Diệu nói nhỏ vào tai Diệp Tiểu Manh.

- Ở dưới cùng có một cái chai, là thứ ta đặc biệt mượn từ chỗ Lê bàn tử để giải quyết chuyện của nữ quỷ đêm hôm nay. Hiện tại vừa đúng lúc có công dụng. Động tác nhẹ một chút, đừng cho tên Phạm Đồng kia thấy được.

Diệp Tiểu Manh gật gật đầu, mở cái túi sau lưng ra tìm kiếm, quả nhiên ở bên dưới có một cái bình sứ nho nhỏ, chỉ to bằng cuộn phim nhựa.

- Đây là cái gì?

Diệp Tiểu Manh nhỏ giọng hỏi.

- Trang Quỷ Dụng.

Minh Diệu giải thích nói.

- Ta vốn định dùng cái này bắt nữ quỷ lại, cũng không tính giết chết nó, cho nên mới cố ý mượn thứ này từ chỗ Lê bàn tử tới đây. Nhưng mà bây giờ vấn đề lớn nhất là làm sao mới có thể dưới tình huống Phạm Đồng không biết, bắt nữ quỷ kia vào trong đây.

Quỷ sứ đã sắp chống đỡ không được. Trên người đã bị Phạm Đồng đánh trúng nên trở nên càng thêm suy yếu, bước chân bên dưới càng rối loạn, mạnh mẽ lui về phía sau mấy bước, quỳ ở trên mặt đất mà thở hổn hển. Mặc dù quỷ sứ là nhân viên của Địa Phủ, nhưng mà dù sao thì cũng vẫn là quỷ mà thôi, vẫn là linh thể như cũ. Chẳng qua thì so với Quỷ Hồn bình thường thì mạnh hơn một chút, có thể sử dụng nhiều pháp thuật đặc thù hơn một chút mà thôi. Mà chiếc côn kia của Phạm Đồng là thứ chuyên dùng để khắc chết linh thể. Đánh vào sẽ gây ra thương tổn rất lớn, Mấy chỗ miệng vết thương trên người quỷ sứ đã bị cháy đen một mảnh, bị thương không nhẹ.

- Ngươi có thấy thoải mái không?

Phạm Đồng cầm cái gậy vung ở trong không khí hai cái, phát ra tiếng xe gió.

- Tránh ra đi, ta mặc kệ là ngươi có phải quỷ sứ hay là không phải quỷ sứ.

- Không cần đánh nữa.

Nữ quỷ gần như đã tiêu tán mất túm ống tay áo của quỷ sứ, mở miệng cầu xin.

- Là do bản thân ta đã là sai, cứ để cho ta tự mình chịu trừng phạt. Anh đã giúp ta quá nhiều rồi, không cần lại phải vì ta mà bị hắn đánh.

Quỷ sứ kiên định lắc đầu, thân thể che chắn ở trước mặt nữ quỷ, một bước cũng không chịu lui. Nhưng mà bây giờ, hắn đã không còn nhiều khí lực, quần áo trắng tinh ở trên người hắn đã trở nên có chút rách nát. Chính là vị tổn thương trong lúc đánh nhau với Phạm Đồng.

- Dừng tay!

Diệp Tiểu Manh thật sự là không nhịn được nữa, lại chạy tới chắn ở trước người quỷ sứ phẫn nộ nhìn Phạm Đồng.

- Tôi thấy anh cũng là người làm sao lại không nói lý lẽ như vậy.

- Tránh ra, nếu không ngay cả cô ta cũng đánh.

Phạm Đồng lạnh lùng nhing Diệp Tiểu Manh.

- Ta không cần biết cô có phải là người hay không, nếu mà không tránh ra, như vậy ta sẽ coi như cô cản trở người chấp pháp, là đồng đảng của bọn họ.

- Anh…

Diệp Tiểu Manh bị Phạm Đồng chọc giận. Vốn dĩ nàng cũng đã không có ấn tượng tốt đối với Phạm Đồng, bây giờ lại càng trở nên kém hơn.

Bình Luận (0)
Comment