U Minh Trinh Thám

Chương 467

Cô gái này có một gương mặt như luôn bộc lộ vẻ trời sinh chớ đến gần. Nếu là gương mặt bình thường thì Trần Hạo cũng thương xuyên thấy được nên sẽ không cảm thấy quái dị. Nhưng cô gái này nói như thế nào…thật giống như gương mặt nàng được ướp lạnh qua, nguyên bản gương mặt thật xinh đẹp lại bởi vì khuyết thiếu nụ cười cần thiết, làm cho người ta vừa nhìn thấy liền muốn bỏ chạy. Trong lòng Trần Hạo thầm oán, cô gái này nhất định rất khó có được bạn trai, là nam nhân nào cũng sẽ bị nàng dọa chạy.

- Bát quái nữ An Thanh không dám tự mình tới, để cho hai người đến làm kẻ chết thay sao?

Cô gái lãnh băng băng nói:

- Có chuyện gì thì bảo cô ấy tự tới tìm tôi, nợ lần trước tôi còn chưa tính với cô ấy đâu!

- À này học tỷ…

Anh Đào đứng một bên sợ hãi mở miệng nói:

- Tôi là sinh viên mới nhập học của tin tức xã, cô gọi tôi là Anh Đào là được. Hai chúng tôi lần này tới đây là vì muốn cung cấp tài liệu…

- Là tài liệu gì, lấy ra xem một chút!

Cô gái không đợi Anh Đào nói xong, túm lấy văn kiện trong tay nàng bắt đầu mở ra xem, hoàn toàn đem hai người Anh Đào cùng Trần Hạo cho rằng trong suốt.

- Này học tỷ, có lời nói chuyện thẳng một chút mong cô đừng trách móc!

Thấy Anh Đào gần như sắp bị dọa khóc, Trần Hạo nhịn không được mở miệng nói:

- Hai chúng tôi chẳng qua là đến giúp đỡ làm chân chạy mà thôi, nếu như cô có ân toán gì với An xã trưởng thì là chuyện của hai người, thỉnh đừng lấy chúng tôi…

- Xoẹt…

Một tiếng vang lên, trên cổ Trần Hạo lại truyền tới xúc cảm lạnh lẽo. Lần này Trần Hạo đã thấy được thật rõ ràng, thanh băng kiếm gác trên cổ mình là trống rỗng từ tay của cô gái này đột nhiên xuất hiện. Giống như người làm ảo thuật, một mảnh điểm sáng trong nháy mắt đã hình thành một thanh băng kiếm.

- Tôi đang xem tư liệu, đừng làm ồn ào!

Cô gái lãng băng băng dáng người cao gầy cũng không hề ngẩng đầu lên, vẫn đang xem văn kiện giật lấy từ tay của Anh Đào. Không bao lâu, nàng khép lại văn kiện, nhìn Trần Hạo nói:

- Anh vừa mới nói gì?

- Không, không có chuyện gì trọng yếu!

Trần Hạo cười khổ nói:

- Đồ vật chúng tôi đã đưa đến. Nếu như không có chuyện gì khác, như vậy chúng tôi về trước. Còn thứ đồ vật này…

Trần Hao chỉ chỉ băng kiếm gác trên cổ mình:

- Cô có thể lấy ra trước dùm được không?

- Anh tên là gì?

Ánh mắt cô gái lãnh băng băng đảo qua trên người Trần Hạo cùng Anh Đào. Bất đồng với khi nãy chính là lần này Trần Hạo có thể rõ ràng nhìn thấy được trong mắt nàng hiện lên vẻ hưng phấn, giống như là vừa nhìn thấy được điều mình thật khát khao.

- Tôi tên là Trần Hạo, nàng là bạn của tôi tên Anh Đào!

- Tốt lắm, tôi đã biết!

Cô gái lãnh băng băng cắt đứt lời Trần Hạo, thanh băng kiếm đặt trên cổ hắn cũng hóa thành điểm điểm tinh quang, biến mất bên trong không khí.

- Anh chính là Trần Hạo đã tận mắt nhìn thấy được nữ quỷ hút dương khí người khác đó sao?

- Chính là tôi!

Trần Hạo gật đầu.

- Tốt lắm, anh theo tôi vào đây!

Cô gái nhìn Anh Đào đứng cạnh Trần Hạo, nghĩ nghĩ một lát nói:

- Hai người cùng nhau vào đi!

- Việc này…học tỷ, nếu như không có chuyện gì thì chúng tôi đi trước vậy!

Trần Hạo cảm giác cô gái này thật sự có chút nguy hiểm, vẫn nên sớm chuồn đi mới tuyệt vời.

- Nếu đã đem đồ vật đến, cũng không cần phải lưu chúng tôi ở lại ăn cơm gì đi…

- Tôi còn có chuyện muốn hỏi anh.

Cô gái quay đầu lại dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Trần Hạo, Trần Hạo cảm giác rét lạnh từ đầu đến chân.

- Còn nữa, đừng gọi tôi là học tỷ, tôi không quen, gọi tôi là a Trạch được rồi.

Nói xong lời này, cô gái tự xưng a Trạch mở cửa, lập tức đi vào, cũng không quản tới hai người Trần Hạo cùng Anh Đào ở sau lưng nàng.

- Chúng ta trở về đi, vị học tỷ này…thật đáng sợ!

Bộ dáng Anh Đào như sắp khóc:

- Bị nàng nhìn thoáng qua, tôi cảm giác cả người như phát run…

- Đích thực là thật đáng sợ, so với nữ quỷ mà tôi nhìn thấy càng đáng sợ hơn.

Trần Hạo không khỏi rùng mình:

- Nhưng hiện tại muốn đi thì đã chậm, nàng bảo chúng ta đi vào, nếu như không vào thì…

- Ô…xã trưởng, tôi hận cô!

Anh Đào đem cả người mình giấu sau lưng Trần Hạo, hai người run rẩy căng thẳng đi vào bên trong phòng.

- Tiểu Manh, thức dậy đi!

Một màn trước mắt làm Trần Hạo muốn rớt cả đôi mắt. A Trạch vốn có khuôn mặt thật băng sương, luôn phát sinh ra cảm xúc như đừng có ai đến gần, lại dùng ngữ khí vô cùng ôn nhu ghé tới bên tai cô gái đang dựa trên bàn mà nói chuyện, trên mặt còn lộ ra dáng tươi cười thản nhiên. Tuy rằng nụ cười kia không rõ ràng, nhưng thật hiển nhiên đó là nụ cười phát ra từ tận trong tâm, Trần Hạo cảm giác cô gái kia khi đang cười nhìn thật xinh đẹp.

Mà cô gái đang dựa trên bàn ngủ sau khi nghe được a Trạch kêu gọi, từ trên bàn đứng dậy chậm rãi duỗi bờ lưng mệt mỏi. Đó là một cô bé có gương mặt thật đáng yêu, nhìn qua chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, giống như một học sinh trung học. Bởi vì trước đó ngủ say, khóe môi còn dính chút nước bọt, có vẻ càng thêm khả ái. Đại khái là em gái hoặc cháu gái gì đi, trong lòng Trần Hạo âm thầm suy đoán, một cô bé thật khả ái, cũng có thể xem là một la lỵ hơi quá thời hạn.

Ra vẻ cô gái tên a Trạch chính là hội trưởng Thần Hi Thanh Lam thần bí kia, trong lòng Trần Hạo chợt phán đoán như thế. Hội trưởng này mặc dù khi nói chuyện với bọn họ làm ra bộ dạng lãnh băng băng, nhưng từ thái độ ôn nhu khi nàng đối đãi với em gái mà xem, hẳn là người tốt, chỉ là không giỏi cùng người khác giao tiếp mà thôi.

- A Trạch, làm sao vậy? Có thể trở về nhà rồi sao?

Cô gái bị đánh thức trong giấc ngủ mơ dụi dụi đôi mắt, mơ mơ màng màng nói:

- Cơm chiều nay làm thịt bò đi, tự mình đi mua nguyên liệu thì tốt hơn, cô về nhà trước là được!

- Đồ đần, còn chưa tới giờ đâu!

Cô gái tên a Trạch thân mật véo nhẹ mũi cô bé kia:

- Có chuyện chính sự phải lam, An Thanh tìm được chút tin tức, muốn chúng ta hỗ trợ!

- Nga…

Cô bé kia nhu thuận gật đầu, thấy được Trần Hạo cùng Anh Đào đang đứng ngay cửa, cười híp mắt hướng hai người vẫy vẫy tay như chào hỏi.

Anh Đào nhô đầu ra từ sau lưng Trần Hạo, thấy được cô bé có gương mặt đáng yêu, liền quét sạch bóng ma mà a Trạch gieo xuống trong lòng nàng trước đó, cũng cười híp mắt vẫy vẫy tay.

- Tiểu muội muội, chị gọi là Anh Đào, vị ca ca này tên là Trần Hạo!

Anh Đào cũng đã quên mất bên cạnh cô bé đáng yêu kia còn có một a Trạch lạnh băng băng, vội tiến tới thân thiết hỏi:

- Em tên là gì a?

- Tôi tên là Diệp Tiểu Manh.

Chẳng biết tại sao cô bé kia mặt ủ mày ê thở dài đáp.

- Tiểu Manh sao, ân ân, tên không tệ, tên thật rất khả ái…

Anh Đào có chút không nhịn được muốn đưa tay sờ vào đầu cô bé, nhưng lại bị a Trạch ở một bên ngăn trở. Nàng ngẩng đầu nhìn a Trạch, phát hiện trên vẻ mặt băng sương của a Trạch hiện lên mấy dòng chữ “đây là vật phẩm riêng tư”.

- Anh kia, anh tên là Trần Hạo đó, lại đây đi!

A Trạch ngồi xuống bên cạnh Diệp Tiểu Manh, lại dùng ngữ khí như mệnh lệnh nói:

- Tôi muốn anh đem mọi chuyện đã trải qua kể lại chi tiết thêm một lần, càng chi tiết càng tốt, đừng quên bất cứ manh mối nào!

__________________

Bình Luận (0)
Comment