U Minh Trinh Thám

Chương 468

- Chuyện này không có vấn đề, bởi vì nó cho tôi ấn tượng quá khắc sâu, muốn quên cũng không quên được.

Trần Hạo đi tới ngồi xuống ghế nói. Hắn lại chỉ Diệp Tiểu Manh đang ngồi bên người a Trạch:

- Nhưng hội trưởng học tỷ, loại chuyện này kể ra trước mặt trẻ con có phải có chút không quá thỏa đáng hay không, dù sao em gái của cô vẫn còn ở tuổi vị thành niên…

- Tôi đã mười chín, a không phải, cộng thêm tuổi mụ đã được hai mươi rồi!

Diệp Tiểu Manh giống như một con chó nhỏ bị đạp trúng đuôi, đột nhiên đứng lên lớn tiếng hô:

- Người ta đã hai mươi tuổi rồi, không phải là cô bé vị thành niên gì hết, tôi là sinh viên năm hai. Không phải học sinh trung học, hai mươi tuổi, hai mươi tuổi!

- Di?

Nghe lời nói của Diệp Tiểu Manh, Trần Hạo cùng Anh Đào đều làm ra biểu tình không sao tưởng tượng nổi. Cô bé này thấy thế nào cũng không giống như một sinh viên hai mươi tuổi đi, hơn nữa nàng còn nói mình là sinh viên năm hai, thật khiến cho Trần Hạo cùng Anh Đào không cách nào dám tin tưởng.

- Còn nữa, hai người đã nhận lầm người.

A Trạch ngồi bên cạnh Diệp Tiểu Manh tiếp lời nói:

- Tôi cũng không phải là hội trưởng gì, tôi chỉ là trợ thủ mà thôi. Hội trưởng Thần Hi Thanh Lam mà hai người muốn tìm chính là nàng đó!

A Trạch dùng tay chỉ Diệp Tiểu Manh đang phồng má giận dỗi đứng bên cạnh.

- Di? Di?

Trần Hạo cùng Anh Đào đều mang theo ánh mắt thêm kinh ngạc nhìn Diệp Tiểu Manh.

- Nói tóm lại, tình hình đại khái chính là như thế!

Trần Hạo đem nguyên nhân mà mình bị mất ngủ suốt hai đêm kể lại cho a Trạch cùng Diệp Tiểu Manh đang ngồi đối diện nghe qua. Chứng kiến biểu hiện biến hóa vô cùng đáng yêu của Diệp Tiểu Manh khi nghe lời giảng thuật của mình, lại nhìn nhìn vẻ mặt băng sương không chút thay đổi của a Trạch bên cạnh, Trần Hạo cảm giác nữ hội trưởng tên Diệp Tiểu Manh này cùng a Trạch trợ thủ kia có phải đã nhận chức vụ sai lầm rồi hay không. Nhất định là như vậy. A Trạch mới chính là người đứng sau màn điều khiển Đồng Hảo Hội, mà Diệp Tiểu Manh chẳng qua chỉ là dùng làm bài trí mà thôi, trong lòng Trần Hạo không ngừng suy đoán.

- Ý tứ chính là, anh tận mắt nhìn thấy nữ quỷ kia ghé lên trên người bạn cùng phòng ngủ với anh, nhưng không chứng kiến có phải nó thật sự đang hút dương khí hay không, chính là như thế đi?

A Trạch mở miệng hỏi.

- Lúc ấy tôi dùng mền che kín đầu, cho nên không nhìn thấy thật rõ ràng.

Trần Hạo suy nghĩ một chút đáp:

- Nhưng theo tôi nhìn xem, tuyệt đối đó là một con âm quỷ!

- Kinh nghiệm của anh? Kinh nghiệm của anh không đáng một đồng a!

A Trạch cười lạnh một tiếng, không chút khách khí nói:

- Kinh nghiệm gì đó của anh chỉ sợ đều là lấy từ điện ảnh ti vi hay trên tiểu thuyết inte tới đi?

- Phải đó, có vấn đề gì?

Trần Hạo thoáng lặng người.

- Làm gì có phân biệt âm quỷ hay dương quỷ, mấy thứ kia chỉ là viết lung tung ra mà thôi.

Diệp Tiểu Manh ngồi bên cạnh cười nói:

- Quỷ vốn là âm tính, làm sao có việc chia ra âm quỷ hay dương quỷ, loại phân loại kia căn bản là nói hươu nói vượn!

- Di? Quỷ không phải được phân biệt như vậy sao?

Trần Hạo kinh ngạc nói:

- Vậy làm sao mà phân loại?

- Đương nhiên là dựa theo phương thức khi tử vong mà phân loại.

Diệp Tiểu Manh giải thích:

- Lực lượng của quỷ chủ yếu đến từ phương thức tử vong, theo phương pháp khác nhau mà có lực lượng khác nhau. Nói thí dụ như quỷ treo cổ, quỷ chết đói, quỷ chết đuối, quỷ oán khí…Bất quá chủ yếu mà nói chẳng qua quỷ chính là một loại tụ hợp thể năng lượng mà thôi!

- Anh có nhìn ra được nữ quỷ kia có đặc thù gì hay không?

A Trạch ngồi một bên tiếp lời nói:

- Nói thí dụ như trên cổ có vết bầm, hoặc trên người có nước, hay là đầu lưỡi ở bên ngoài…

- Không có!

Trần Hạo cẩn thận hồi tưởng lại bộ dạng của nữ quỷ kia, thật khẳng định lắc đầu:

- Bộ dạng thật bình thường, trên người cũng không thấy có vết thương. Ngoại trừ sắc mặt tái nhợt một chút có vẻ không giống bình thường, hoàn toàn chỉ là bộ dáng của một cô gái bình thường mà thôi, không có địa phương đặc biệt nào khác!

- Vậy thật đúng là việc lạ!

Diệp Tiểu Manh dùng tay chống cằm, vẻ mặt mê hoặc nói:

- Không có vết thương gì, cũng không có đặc thù gì, nghe vào giống như là quỷ hoàn hồn…

- Không thể nào là quỷ hoàn hồn!

A Trạch lắc đầu:

- Căn cứ theo Trần Hạo miêu tả, tối hôm sau hắn cũng nhìn thấy nữ quỷ kia. Nếu như là quỷ hoàn hồn, chỉ được về trong một đêm hiện thân, qua đầu thất sẽ bị quỷ sai đưa xuống hoàng tuyền, không thể tiếp tục hiện ra trên nhân gian giới!

- Cho nên tôi mới nói là kỳ quái!

Diệp Tiểu Manh gật đầu nói:

- Quỷ nữ mà trên người lại không có vết thương, gương mặt lại bình thường, tôi thật sự nghĩ không ra có loại quỷ hồn nào lại có hình dạng như vậy…

- Hay là loại ám ảnh trên vật linh nào đó đi, hoặc bởi vì nguyên nhân đặc thù nào đó mà bị trói buộc ở đồ vật lưu lại.

A Trạch suy đoán nói:

- Nhớ rõ có tiếng chuông vang không? Tôi hoài nghi đó là một con vật linh, bám trên một chiếc chuông, cho nên người nhìn thấy mới nghe được thanh âm tiếng chuông đó!

- Vậy tại sao nữ quỷ kia lại thở dài? Tại sao phải ghé lên trên người tên bàn tử trong phòng ngủ của bọn họ đây?

Diệp Tiểu Manh nói:

- Chẳng lẽ tên bàn tử kia có quan hệ gì với nữ quỷ nọ hay sao?

- Chuyện này rất khó nói!

A Trạch lắc lắc đầu.

- Thật khó giải thích vì sao nữ quỷ kia liên tục xuất hiện trong những phòng ngủ khác nhau trong nhiều ngày. Nếu như là vật linh, như vậy linh thể của nó không thể vượt qua khoảng cách quá xa với vật thể nó ám ảnh, nếu không linh thể sẽ trở nên vô cùng suy yếu không chịu nổi, không thể hiện hình. Nhưng theo những người nhìn thấy nói, khoảng cách hoạt động của nữ quỷ kia tương đối lớn, nam ký túc xá đi tới bắc ký túc xá cũng đều có tung tích xuất hiện của nó!

- Còn có một loại khả năng!

Diệp Tiểu Manh nghĩ nghĩ nói:

- Vật thể mà nữ quỷ kia ám ảnh có thể di động, có thể di chuyển từ nam ký túc xá tới bắc ký túc xá. Có thể là bị người nào đó mang theo bên mình, cũng có thể là ở vật nào đó có thể di động, thí dụ như loại phương tiện giao thông như xe đạp chẳng hạn!

- Tóm lại hiện tại chính yếu chính là thanh âm tiếng chuông kia!

A Trạch gật đầu, đồng ý phỏng đoán của Diệp Tiểu Manh:

- Vậy bắt đầu xuống tay từ những vật thể có tiếng chuông đi!

A Trạch cùng Diệp Tiểu Manh nói chuyện hoàn toàn không có chỗ cho Trần Hạo cùng Anh Đào xen vào. Hai người bọn họ có cảm giác giống như mình đang là khán giả của bộ phim điện ảnh về quỷ quái, những gì diễn ra trong phim không quan hệ tới họ, họ chẳng qua chỉ là người ngồi xem tình hình diễn biến mà thôi!

- Trần Hạo, tôi cảm thấy vô cùng lạnh lẽo a!

Anh Đào kéo kéo tay áo Trần Hạo, nhỏ giọng nói.

Trần Hạo cũng vô cùng bất đắc dĩ lắc đầu. Đối diện với hai nữ sinh viên không xem ai ra gì đang nghiên cứu về các chủng loại quỷ quái, hoàn toàn xem hắn cùng Anh Đào không hề tồn tại. Nếu như nói cô gái tên a Trạch có năng lực trừ ma bắt quỷ thì hắn còn cảm thấy là có thể, nhưng nếu nói cả Diệp Tiểu Manh có dáng vóc như một học sinh trung học kia cũng biết bắt quỷ, đánh chết hắn cũng không tin!

Bình Luận (0)
Comment