U Minh Trinh Thám

Chương 552

- Vậy là tốt rồi.

Khẽ gật đầu, rút thẻ nhớ từ trong điện thoại di động trên mặt bàn ra.

- Như vậy ta mang theo file ghi âm trước để bảo đảm. Trong đoạn thời gian này sẽ không trở lại thăm các ngươi, các ngươi cẩn thận một chút.

ADA đi đến trước mặt Minh Diệu, có chút lo lắng nói:

- Nữ quỷ gọi là A Nhã kia từng nói qua sẽ tìm kế đối phó ngươi một phen, ngươi nhất định phải cẩn thận một chút.

- Ha ha, yên tâm, nàng ta không thể tìm ta dễ dàng như vậy được. Hơn nữa cũng không thể dễ dàng giết ta.

Minh Diệu vừa cười vừa nói.

- Cho dù ta chịu để nàng ta giết thì Lilith cũng sẽ không đáp ứng, phải biết rằng thân thể hiện tại của ta là do nàng phí khí lực thật lớn mới chữa trị tốt, nàng sẽ không bỏ mặc tiểu tử của hắn đi phá nàng.

- Ân, vậy là tốt rồi.

Thân thể ADA khom xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán Minh Diệu, sau đó mang theo thẻ nhớ ghi âm phiêu nhiên rời đi.

- Đã không có việc gì, như vậy ta cũng mang theo Tiểu Nam đi trước.

Từ Mẫn chứng kiến người này trực tiếp bày tỏ phương thức yêu đương, không khỏi thở dài trong lòng. Tuy rằng rất là hâm mộ. Nhưng nàng lại không làm được như vậy. Trực tiếp như vậy, có lẽ là khác biệt trong quan hệ đông tây. Thói quen của Từ Mẫn vẫn là biểu đạt tâm ý của mình ra từng chút một, nhưng tuyệt đối không làm được như vậy.

Hôn môi dưới cái nhìn của nhiều người như vậy. Nàng chỉ đi qua, dùng ánh mắt tràn ngập vẻ ân cần nhìn Minh Diệu, thản nhiên nói:

- Chiếu cố tốt cho bản thân mình, đừng để xảy ra chuyện gì.

- Ân, yên tâm, ta biết rõ rồi.

Minh Diệu khẽ gật đầu.

- Ân, vậy là được rồi.

Từ Mẫn khẽ gật đầu.

- Tiểu Nam, chúng ta về nhà.

Tiểu Nam hướng về phía Minh Diệu khoát tay áo, sau đó hướng về phía Tiểu Manh làm một cái mặt quỷ, đi theo Từ Mẫn ra khỏi chỗ ẩn thân.

- Được rồi, hiện tại chỉ còn lại ba người chúng ta.

- Ân?

Minh Diệu còn chưa nói xong, lại phát hiện trong phòng tựa hồ còn có thêm một người, nói ra:

- A Trạch, ngươi như thế nào còn không quay về?

- Ta trở về làm gì?

A Trạch thản nhiên nói:

- Dù sao thì trở về nhà cũng chỉ có một mình ta mà thôi, chẳng bằng sống cùng một chỗ với các ngươi cho có bè có bạn, hơn nữa ta còn có thể hỗ trợ bảo hộ Tiểu Manh a.

- Bảo hộ?

Mị nhíu nhíu lông mày khinh thường.

- Loại chuyện này không phiền đến ngươi, tự ta bảo hộ muội muội của mình.

- Có thể ta không biết một người bị trọng thương mà còn có năng lực đi bảo hộ tốt người khác.

A Trạch ngược lại không nhường một bước nào, nói ra:

- Đến lúc đó, vạn nhất thật sự xuất hiện tình huống khẩn cấp gì, chỉ sợ ngay cả mình ngươi còn không chiếu cố được.

- Ha ha, khẩu khí lớn lắm. Nếu ta không bảo hộ được thì chẳng lẽ phải dựa vào ngươi sao?

Mị cười lạnh nói:

- Một tên linh lực thấp kém, tối đa cũng chỉ là một Linh Lực Giả nhập môn, vậy mà còn nói khoác không biết ngượng.

- Cấp bậc ta ra sao thì không cần ngươi phán đoán, dù sao thì bây giờ ta không tin ngươi có năng lực bảo hộ tốt cho Tiểu Manh.

A Trạch lạnh lùng nói:

- Chỉ sợ hiện tại ngươi đứng như vậy cũng là cố hết sức rồi, chẳng qua là gắng gượng mà thôi.

- Cho nên nói nhập môn chính là nhập môn, ngay cả một chút năng lực phán đoán cũng không có.

Trên mặt Mị mang theo dáng tươi cười đùa cợt, nói ra.

- Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo sao? Cho dù toàn thân ta không nhúc nhích được, nhưng chỉ cần dựa vào ánh mắt cũng có thể giết chết mười tên gia hỏa như ngươi.

- Ngươi thừa nhận mình là lạc đà gầy, lạc đà chết gì đó thì cũng không sao, nhưng đừng cho rằng người khác là ngựa.

A Trạch nói ra.

- Nên dành lực khí để dưỡng thương a. Chết ngựa kéo còng, dùng ánh mắt giết ta? Ngươi cho rằng ngươi là hầu tử tóc đỏ sao?

- Này, uy.

Ầm ĩ như vậy đã khiến Diệp Tiểu Manh thức dậy rồi. Một người là tỷ tỷ của mình, một người là bằng hữu tốt nhất. Nhưng không biết vì cái gì mà khi hai người này hễ ở cùng một chỗ thì luôn rất dễ dàng cãi nhau. Mà mình kẹp ở giữa cũng không biết nghiêng về bên nào, cái này khiến nàng rất khó khăn.

- Như thế nào? Hai nàng ta thường xuyên như vậy sao?

Minh Diệu kỳ quái hỏi.

- Đúng vậy a, cũng không biết là xảy ra chuyện gì. Thật giống như là hai nàng trời sinh đã tương khắc với nhau, luôn luôn nói không được một hai câu sẽ ầm ĩ lên.

Diệu Tiểu Manh uể oải nói.

- Trong nửa năm nay, chuyện này đã xảy ra vô số lần.

- Có ý tứ.

Minh Diệu cười hắc hắc.

- Ầm ĩ nửa năm mà không đánh nhau sao?

- Trước kia đã có hiệp nghị, cãi nhau thì có thể nhưng không được đánh nhau.

Diệp Tiểu Manh ghé vào bên tai Minh Diệu, nhỏ giọng nói ra.

- Lúc mới bắt đầu náo loạn, khi A Trạch phát điên thì tỷ tỷ sử dụng bạo lực. Ngươi cũng biết a, tuy rằng tỷ tỷ cãi nhau không được tốt cho lắm, nhưng đánh nhau rất lợi hại, A Trạch vốn không phải là đối thủ. Cho nên về sau đã lập thành một cái hiệp nghị, có thể cãi nhau nhưng không được đánh nhau.

- Ha ha, như vậy chẳng phải là Mị chịu thiệt rồi sao?

Minh Diệu vừa cười vừa nói.

- Nàng làm sao có thể bỏ qua cho A Trạch?

Minh Diệu hiểu rất rõ thân phận Mị, lúc còn rất nhỏ đã bắt đầu sống kiếp sống của một sát thủ, công tác đều là ăn cắp, ẩn núp, ám sát các loại. Hơn nữa thân phận phụ thân và ông ngoại của Mị cũng đặc thù, nói đến giết người thì lại lành nghề hơn. Nhưng những thứ như cãi nhau thì chỉ sợ từ nhỏ đã không có đối tượng để rèn luyện a.

- Không đúng vậy a, lúc mới bắt đầu thì nghiêng về một bên. Nhưng càng về sau thì số lần thắng của tỷ tỷ lại tăng lên vô cùng nhanh.

Diệp Tiểu Manh lắc đầu nói ra.

- Hiện tại mà nói, tỷ số thắng bại của song phương, trên cơ bản là sắp ngang hàng rồi.

- Này này, như thế nào còn có loại tỷ số thắng bại này?

Minh Diệu kỳ quái hỏi.

- Cái này cũng có thống kê sao?

- Ân, hai người các nàng thường xuyên cãi nhau, có thắng có thua. Cho nên vì muốn biết ai thắng nhiều hơn, các nàng đã ủy thác ta làm công tác thống kê tỷ số thắng thua.

Diệp Tiểu Manh rất nghiêm túc nói ra.

- Lần này là lần thứ một trăm hai mươi sáu, tuy rằng hiện tại A Trạch chiếm một chút ưu thế, nhưng chỉ sợ tỷ tỷ sẽ đuổi theo rất nhanh.

- Một trăm hai mươi sáu?

Cơ thịt trên mặt Minh Diệu mất tự nhiên, run rẩy vài cái.

- Cái này chẳng phải là trung bình hai ngày cãi lộn một lần sao?

- Không phải a.

Diệp Tiểu Manh lắc đầu.

- Không sai biệt lắm, mỗi ngày một lần, có đôi lúc tỷ tỷ không có ở nhà nên hai người cũng không cãi lộn.

- Cũng may...

Minh Diệu thở phào một cái.

- Khá tốt, nửa năm này ta không có ở nhà, bằng không thì nhất định sẽ bị chôn sống mất.

...

Đây là một mảnh rừng mưa nguyên thủy tinh khiết tự nhiên, cây cối rậm rạp cao lớn che khuất bầu trời, coi như là vệ tinh tiên tiến nhất cũng căn bản không thu được bất kỳ hình ảnh nào trong khu rừng này. Chỉ có thể thu được một mảnh lá cây xanh um tươi tốt mà thôi. Mà dưới vòm trời được che đậy này là một tòa kiến trúc khổng lồ không biết xuất hiện từ khi nào. Kiến trúc kia cũng không cao, ngoại hình cũng không đẹp, không ngăn nắp lắm. Rất giống một cái quan tài. Mà vật liệu xây dựng nên tòa kiến trúc này cũng không phải là thép hay xi măng gì. Trên vách tường hiện ra một tầng hào quang của một loại kim loại kỳ quái.

Bình Luận (0)
Comment