U Minh Trinh Thám

Chương 607

Ada nhìn quanh một vòng, nhưng không có bất cứ người nào rời khỏi. Có thể lấy hết dũng khí đi tới chỗ này cũng đều là cường giả, tự nhiên đối với thực lực của mình luôn mãnh liệt tự tin.

- Nếu động tác của tôi nhanh hơn một chút, có thể cũng không cần phiền toái như vậy.

Minh Diệu suy tư một chút nói:

- Nếu như tôi có thể thật nhanh giết chết Eva, như vậy vô luận là thiên sứ hay la sát cũng đều mất đi lực lượng. Ở trong đoạn thời gian đó mọi người chỉ cần chịu đựng một chút sẽ tốt hơn.

- Vô luận như thế nào, đều phải xem ở anh!

Ada nhìn Minh Diệu trịnh trọng nói:

- Vô luận là ngày mai của nhân loại hay là tính mạng của chúng tôi, đều nắm giữ trong tay của anh!

- Tôi biết!

Minh Diệu gật mạnh đầu:

- Còn có Tiểu Manh...nàng cũng đang chờ tôi!

Đoàn người theo sự suất lĩnh của Minh Diệu hướng sâu trong rừng rậm đi qua. Trên bầu trời che kín huyết sắc mây mù, không nhìn thấy ánh mặt trời, khu rừng rậm còn âm u hơn cả ban đêm. Nhưng khí trời hiện tại cũng mang đến tiện lợi khá lớn cho đoàn người. Alie cũng không cần lo lắng bị ánh nắng chiếu xuống sẽ làm ảnh hưởng lực lượng của chính mình, mà Minh Diệu được Thiên Nhãn trợ giúp cũng có thể sớm phát hiện được vị trí của La Sát mà không sợ bị đối phương nhìn thấy.

- Chờ một chút!

Minh Diệu đưa tay phải, tiểu đội đi cùng phía sau vừa nhận được mệnh lệnh liền dừng bước.

- Phía trước có ba...năm...bảy La Sát, trong đó có bốn ở vị trí mười giờ, mặt khác có ba ở vị trí hai giờ theo kim đồng hồ!

Dọc theo đường đi bọn họ đã né tránh rất nhiều khu phân bố của La Sát, lựa chọn những đường nhỏ không bị phát hiện mà đi tới. Tuy rằng làm như vậy khó tránh khỏi tình trạng đi đường vòng, nhưng ít ra so với việc phải dây dưa với thật nhiều La Sát thì tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều. Khi gặp phải những khu vực không thể đi vòng qua, Minh Diệu cũng sẽ lựa chọn những điểm yếu ớt nhất dùng tốc độ nhanh nhất xử lý vấn đề, tận lực không làm cho đại lượng La Sát chú ý.

- Bốn tên bên trái giao cho tôi là được!

Mị lên tiếng, thân thể dần biến mất trong bóng đen. Điều kiện hoàn cảnh hiện tại giống như làm theo yêu cầu của thân thể Mị, có thể đem ưu thế của nàng phát huy ra được lớn nhất.

Nguyên xuất thân là sát thủ, Mị am hiểu nhất chính là đánh lén, phía trước gặp phải địch nhân đều do Mị thần không biết quỷ không hay dễ dàng giải quyết.

- Vậy ba tên bên phải để cho tôi làm đi!

Thiên Tướng đứng dậy, sờ sờ hồ lô trên đầu:

- Đánh ngã bọn hắn thật dễ dàng, nhưng tôi không nắm chắc làm không gây ra tiếng động!

- Không sao cả, chủ yếu là động tác phải nhanh, phải rời khỏi nơi này trước khi bị những La Sát khác phát hiện.

Minh Diệu quay đầu lại nói:

- Ada, giúp hắn một phen!

- Được!

Ada cầm ma trượng mang theo bên mình.

- Đếm tới ba liền động thủ!

Mị đi một bên, lần theo âm ảnh mà không ai có thể phát hiện đi tới. Chìm xuống trong ảnh tử giữa hai La Sát, Mị không chút dấu hiệu liền toát ra, không phát ra chút tiếng vang, ngón tay mảnh khảnh đã dễ dàng đâm vào trong gáy La Sát.

- Phác thông...

Hai tiếng vang nhỏ, hai thi thể La Sát thật lớn ngã xuống mặt đất, trên trán xuất hiện lỗ thủng nho nhỏ. Thanh âm thi thể ngã xuống khiến cho hai đồng bọn La Sát chú ý, chỉ là bọn hắn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, cũng đã rơi vào kết cục giống như đồng bọn.

Đôi môi Ada khẽ mấp máy, câu chú ngữ trúc trắc khó hiểu từ môi nàng phun ra. Thật chậm rãi, ma trượng phun ra một luồng sương khói khó thể phát giác, chậm rãi phiêu tán bên trong khu rừng. Sức chống cự của La Sát hơn xa người thường, nhưng ngửi phải loại sương khói này tuy không đến mức mê mang, nhưng ý nghĩ ít nhiều cũng biến thành chậm chạp. Mà đúng lúc đó Thiên Tướng đã nhanh chóng từ trên cao giáng xuống, bàn tay nhẹ nhàng phất qua thân thể ba La Sát, một giây sau, thân thể cường tráng của La Sát từ trong nổ tung, thịt nát vẩy ra khắp nơi.

- Tốt lắm, chúng ta tiếp tục đi tới đi!

Minh Diệu cẩn thận quan sát phía trước, lại nhìn vào máy xác định vị trí trên tay. Hắn vẫy tay, đội ngũ lại bắt đầu cẩn thận hướng tận sâu trong rừng rậm đi tới.

Diệp Trọng dẫn theo bảy người của hiệp hội mà Tần Khai thật khó khăn mới điều ra cho hắn cùng nhau đi tới sân bay. Còn đang chuẩn bị đăng ký, lại nghe thông tri đường băng chiếm dụng, cần phải chờ thêm một lát. Hắn nhìn thấy bên ngoài đường băng của sân bay có một máy bay hành khách đang dọc theo đường băng chậm rãi hạ xuống.

- Người nào lại trong tình hình như hiện nay còn tới nơi này?

Diệp Trọng có chút kỳ quái nhìn nhân viên công tác đứng bên cạnh dò hỏi:

- Không phải đã có lệnh cấm bay toàn diện rồi sao?

- Chúng tôi cũng không biết rõ ràng, là mệnh lệnh của cấp trên. Theo đạo lý mà nói máy bay hành khách không thể hạ cánh cùng cất cánh trong sân bay quân dụng!

Nhân viên công tác xem danh sách trên tay, cũng hoàn toàn không hiểu ra sao.

- Trên đây viết là người tới từ một tiểu quốc gia Châu Âu, tựa hồ là lữ hành đoàn!

- Lữ hành đoàn?

Nghe được lời này, Diệp Trọng lắc đầu:

- Người ngoại quốc đều là kẻ ngu ngốc sao? Cứ khờ khạo chạy tới tìm cái chết? Thành thật ở lại quốc gia của mình ít nhất còn có thể sống được lâu thêm vài ngày!

Chiếc máy bay kia đã chậm rãi dừng lại, cửa khoang mở ra. Một người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh từ trên máy bay vội vội vàng vàng chạy xuống, việc đầu tiên cần làm chính là không ngừng nôn mửa. Những người ngoại quốc kia đều ăn mặc vô cùng kỳ quái, mỗi người đều mặc lễ phục rất chỉnh tề, phảng phất như đến đây để tham gia một yến hội thật long trọng. Diệp Trọng dường như ngửi được mùi máu tanh tản ra trong không khí.

- Loại du khách này thật sự khó thấy!

Chân mày Diệp Trọng cau lại, tình hình bây giờ đã quá rối loạn, mà đám người kia lại lựa chọn đến đây trong lúc này, hay là...nghĩ tới đây, Diệp Trọng từ phòng chờ máy bay trực tiếp đi ra ngoài, ngay lúc này có thể có thể nhiều người giúp đỡ đều là chuyện tốt nhất.

- Xin hỏi các vị, vị nào là người dẫn đầu?

Diệp Trọng đi lên trước mở miệng hỏi.

- Thỉnh cho tôi thêm năm phút...ẩu...

Một trung niên nhân mặc lễ phục đuôi én màu đen, sắc mặt tái nhợt đang khom người nôn khan, thống khổ hồi đáp.

Lưu Thiên Minh bắt chéo chân ngồi trên ghế, đang ở trên đường lớn trong tay cầm một phần báo chí nhàn nhã uống trà. Ở cách hắn không xa, một đoàn La Sát đang đứng nguyên tại chỗ, một đám giống như những con rối gỗ mất đi hồn phách ngây ra tại chỗ không nhúc nhích. Có được ưu thế huyết thống áp bách tuyệt đối, Lưu Thiên Minh căn bản không cần động thủ. Chỉ cần hắn ngồi yên nơi đó, đại quân La Sát đã hoàn toàn không thể tiến thêm được bước nào.

- Chủ nhân, vì sao chúng ta không đi hỗ trợ ngược lại còn ngồi nhàn hạ ở đây vậy?

Nữ La Sát có chút khó hiểu hỏi.

- Vì sao? Bởi vì nơi này là thủ đô, là dưới chân thiên tử, là tượng trưng của quốc gia!

Lưu Thiên Minh thản nhiên hồi đáp:

- Nơi này đối với bọn hắn mà nói là địa phương tuyệt đối không thể xuất hiện vấn đề gì. Phương pháp bảo đảm nhất chính là để cho ta ở trong này trấn thủ, mới có thể cam đoan không sơ hở!

Bình Luận (0)
Comment