Ước Hẹn Phù Hoa

Chương 47

Sau khi tới nhà anh, Nhậm Tư Đồ vừa bước ra khỏi chiếc thang máy có gắn camera giám sát thì lập tức bị anh bế thốc lên. Cô thét lên một tiếng rồi ôm lấy cổ anh, thấy trán anh hơi nổi gân xanh thì không nhịn được cười. “Anh Thời, đừng tỏ vẻ đói khát như vậy chứ. Chúng ta làm mọi chuyện chẳng phải vì sự tiến bộ của xã hội loài người hay sao?”

Thời Chung cúi đầu nhìn cô. “Bây giờ em cứ tha hồ mà cười, lát nữa cái miệng này sẽ chỉ biết cầu xin anh mà thôi.”

Nhậm Tư Đồ làm bộ nhào qua cắn anh, cô cứ tưởng anh sẽ dễ dàng né tránh, không ngờ anh lại thuận thế cúi người hôn cô. Thời Chung vừa hôn cô một cách nồng nhiệt vừa tăng tốc bước nhanh vào phòng ngủ. Nụ hôn vừa kết thúc, hơi thở của Nhậm Tư Đồ cũng trở nên rối loạn, chỉ có thể lẳng lặng tựa vào lồng ngực anh, nghe tiếng tim anh đập mạnh mẽ…

“Các người đang làm gì vậy!” 

Một tiếng quát đầy giận dữ đã lấn át tiếng tim đập bên tai Nhậm Tư Đồ, khiến cô cả kinh. Thân thể của Thời Chung cũng cứng đờ ra.

Hai người còn chưa kịp nhìn về phía phát ra âm thanh thì một tiếng hét đầy phẫn nộ lại vang lên: “Còn không mau buông ra cho ta!”

Nhậm Tư Đồ giật mình, trượt khỏi vòng tay của Thời Chung theo phản xạ.

Lần này, cuối cùng hai người cũng nhìn thấy ông Tần đang đứng trong phòng khách.

Vẻ mặt của Thời Chung lập tức trở nên lạnh nhạt. Khi nhận ra người đứng cách đó không xa chính là bố mình thì Thời Chung liền vô thức dùng vẻ mặt này để đối mặt với ông.

Ông Tần cố nén lửa giận trong lòng, bước tới gần bọn họ, quét mắt nhìn Nhậm Tư Đồ. Nhậm Tư Đồ không kìm được phải nuốt một ngụm nước bọt. “Chào bác.”

Ông Tần không thèm trả lời cô, ánh mắt lập tức nhìn về phía Thời Chung, sau đó chỉ tay vào mũi Nhậm Tư Đồ mà hỏi Thời Chung: “Cái thằng xấu xa này, vì cô ta mà mày mới phụ bạc tình cảm của Thẩm Thấm đúng không?”

Phụ bạc tình cảm…

Bị quy chụp cho một tội danh lớn như thế, cả Nhậm Tư Đồ và Thời Chung đều ngây người ra.

Thời Chung hết sức bực mình với sự vô cớ gây sự của ông Tần, anh cáu kỉnh chống tay lên trán. Có lẽ là hết cách với ông Tần, anh không hề nói với bố mình một câu mà lập tức móc điện thoại ra, gọi cho Tiểu Từ: “A lô, là tôi đây. Cậu mau tới chỗ tôi đón ông ấy đi đi.”

Trước nay ông Tần và Thời Chung luôn không hợp nhau nên chưa bao giờ nói chuyện quá vài câu, bây giờ dường như ông cũng không muốn lãng phí nước bọt với anh mà quay về phía Nhậm Tư Đồ, thay điệu bộ vênh mặt hất hàm lúc nãy bằng giọng điệu gần như là khuyên nhủ một cách chân thành: “Bác sĩ Nhậm, điều kiện của cô tốt như thế, cần gì cứ phải đi làm kẻ thức ba phá hoại tình cảm của người khác chứ?”

Lúc nói chuyện với Tiểu Từ, giọng điệu của Thời Chung còn coi như là ôn hòa nhưng vừa nghe ông lão nói thế, anh liền đanh mặt lại. “Bố không biết nguồn cơn trong đó thì đừng có nói lung tung.”

Ông Tần nhìn Thời Chung, không khỏi cười lạnh vài tiếng. “Bố không biết nguồn cơn sao?”

Xem ra ông cực kỳ không thích giao tiếp với con trai mình, sau khi “hừ” lạnh vài tiếng thì lại quay về phía Nhậm Tư Đồ. “Bác sĩ Nhậm, tôi và thằng nhóc xấu xa này luôn không nói chuyện được với nhau, nhưng tôi biết cô là người hiểu lý lẽ, chắc chắn cô sẽ hiểu được những gì ông già này muốn nói.”

Thời Chung lập tức kéo Nhậm Tư Đồ ra sau lưng mình. “Em về trước đi, đừng nói nhiều với ông ấy làm gì.”

Nhậm Tư Đồ bị kẹt giữa hai cha con Thời Chung nên không biết làm sao. Cô nghĩ một chút, sau đó ngước mắt nhìn Thời Chung và lắc đầu, đồng thời gạt bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình ra. “Không sao đâu, cứ làm theo ý của bác Tần đi.”

Thật ra Nhậm Tư Đồ càng muốn chính tai nghe xem, cô đâu có làm gì mà tại sao lại bị ông Tần khăng khăng nói mình là kẻ thứ ba.

Thấy thái độ của Nhậm Tư Đồ quá kiên quyết, Thời Chung đành để mặc cô. Nhậm Tư Đồ nhìn gương mặt sa sầm của anh, rồi lại nhìn gương mặt ngang bướng của ông Tần, ai cũng hết sức cố chấp nên cô đành phải nghĩ cách bảo Thời Chung lánh mặt trước. “Anh đi rót cho bố anh ly nước đi, để em một mình nói chuyện với bác ấy.”

Thời Chung bất mãn làu bàu một câu: “Tính ông ấy vừa ngang ngược vừa không nói lý lẽ, không biết có gì để mà nói…”

Nhậm Tư Đồ suy tính sâu xa hơn Thời Chung một chút. Nếu sau này cô kết hôn với Thời Chung thì dù gì Tần Tuấn Vĩ cũng sẽ là bố chồng của cô, đâu thể nào cả đời không qua lại với nhau được. Nhưng trước mặt hai người đàn ông này, Nhậm Tư Đồ không thể nào nói ra câu ấy, cho nên đành lặng lẽ đẩy Thời Chung vài cái, ý bảo anh đi vào nhà bếp.

Quả nhiên, Thời Chung vừa đi thì thái độ của ông Tần đối với Nhậm Tư Đồ trở nên hòa nhã hơn nhiều. Nhưng cho dù là thế, trong mắt ông, Nhậm Tư Đồ vẫn là người ngoài không mấy đáng yêu, hoàn toàn không thể nào so sánh với vị trí của Thẩm Thấm trong lòng ông. Việc ông khen ngợi Thẩm Thấm không dứt lời đủ để cho thấy ông yêu thương và hài lòng với cô ấy thế nào.

“Con bé Thẩm Thấm ấy có hoàn cảnh rất đáng thương, so với Thời Chung năm đó thì còn đáng thương hơn gấp mấy lần. Nhưng bác sĩ Nhậm cứ nhìn xem, thế mà con bé vẫn có thể trở thành một cô gái tốt, đảm đang, lễ phép với người lớn. Thằng nhóc xấu xa kia cứ phải làm trái ý cho tôi tức chết thì nó mới vui hay sao ấy.”

“Tính tình của Thời Chung giống bác, rất cố chấp nhưng thật ra trong lòng anh ấy vẫn rất tôn kính bác…”

Nhậm Tư Đồ vừa định nói vài lời tốt đẹp giúp cho bạn trai của mình nhưng lập tức bị ông Tần ngắt lời: “Đừng nhắc tới cái thằng xấu xa ấy nữa, càng nói càng thấy bực bội. Tóm lại nó không thể nào so được với Thẩm Thấm. Thẩm Thấm là một cô gái tốt, thường tới uống trà, đánh cờ với tôi, còn nấu cơm cho tôi ăn nữa. Hơn nữa cô biết không, con bé bận việc học như thế mà hễ có thời gian là lại ra ngoài làm thêm để dành dụm tiền trả lại số tiền mà Thời Chung đã giúp nó học đại học. Ngay cả mua quà cho chúng tôi cũng không động tới một đồng của Thời Chung mà toàn dùng số tiền mình tiết kiệm được hoặc là tiền học bổng. Có một lần vì muốn mua cây bút máy làm quà sinh nhật cho thằng nhóc xấu xa kia mà nó đi làm thêm nhiều tới nỗi ngất xỉu. Chuyện này chúng tôi không hề biết. Thằng xấu xa kia có rất nhiều bút máy hiệu đó, nó nhận quà của con bé xong thì không thèm đụng tới mà ném thẳng vào ngăn tủ. Nếu không nhờ Tiểu Từ nói cho chúng tôi biết Thẩm Thấm để dành tiền mua quà mà bị bệnh thì có lẽ cây bút ấy còn nằm trong ngăn tủ dưới cùng, chưa tháo hộp ra nữa. Người có mắt đều nhìn thấy Thẩm Thấm thích Thời Chung, thế mà con bé lại kiên quyết không thừa nhận, có lẽ là vì cảm thấy địa vị cách xa nhau quá, sợ người ta nói nó trèo cao. Nhưng Thẩm Thấm là một cô gái tốt như thế, rõ ràng là thằng xấu xa kia không xứng với con bé.”

Nhậm Tư Đồ cũng phải thừa nhận rằng Thẩm Thấm là một cô gái tốt.

Còn cô, đến nay nấu vài món mà cũng không nên hình nên dạng, nếu để ông lão biết thì chắc sẽ càng ghét cô hơn.

Nhậm Tư Đồ cụp mắt xuống, cố gắng không nghĩ đến những chuyện râu ria ấy nữa, tiếp tục dẫn dắt ông Tần trò chuyện theo cách thức mà mình đã dự tính trước: “Bác Tần, cháu biết cô ấy là một cô gái tốt, nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được. Cháu cũng đau lòng trước những gì cô ấy đã làm nhưng…”

Ông Tần làm như không nghe thấy chữ “nhưng” của Nhậm Tư Đồ, ngắt lời cô: “Cô xem, đến cả cô mà cũng thấy thương cho những gì con bé đã làm, tim gan thằng xấu xa kia làm bằng sắt đá hay sao mà cứng thế nhỉ? Lúc nãy khi Thẩm Thấm ở nhà tôi nấu cháo cho tôi và mẹ Thời Chung…”

“Cái gì mà “mẹ Thời Chung”? Mẹ kế mà thôi.” Thời Chung đột nhiên chen vào một câu lạnh lùng khiến Nhậm Tư Đồ đang ngồi trên sofa cũng phải quay đầu lại nháy mắt với anh, ý bảo anh đừng có chọc giận khiến ông Tần nổi cơn.

Dù sao thì bây giờ, hễ Thời Chung và bố anh nảy sinh tranh chấp, rất có khả năng mọi chuyện sẽ bị ông Tần đổ hết lên đầu cô, đến cuối cùng, chắc chắn trong mắt ông lão cô sẽ bị quy thành loại đàn bà xấu xa chỉ biết châm dầu vào lửa. Thẩm Thấm thể hiện một cách hoàn hảo như thế, đến lúc đó cô càng không thể so được với cô ấy.

Quả nhiên, Thời Chung vừa nói xong, ông Tần không kìm được trừng mắt nhìn anh vẻ dữ tợn, sau đó mới nói “Thẩm Thấm đang nấu cháo cho bố và dì Hứa của mày, sau khi nhận được một cuộc điện thoại thì trốn vào một góc mà khóc. Bố và dì Hứa có hỏi thế nào thì con bé cũng không chịu nói, bố đoán ngay là chuyện có liên quan đến mày. Thế mà con bé ngốc nghếch Thẩm Thấm còn bênh vực mày, nói là không có gì xảy ra. Cuối cùng bố phải lục lại nhật ký cuộc gọi, gọi lại cho Trợ lý Tôn thì mới biết mày định đuổi Thẩm Thấm ra khỏi Trung Hâm, để mày có thể không nhìn thấy con bé, để mày có thể thoải mái lăng nhăng với mấy đứa con gái không đứng đắn.”

Bất luận cụm từ “mấy đứa con gái không đứng đắn” đó nhằm vào ai, nhưng Nhậm Tư Đồ đều không giấu được vẻ mặt cứng đờ. Thời Chung đặt mạnh ly nước lên bàn, sau đó quay lại kéo Nhậm Tư Đồ đứng lên khỏi sofa, kết thúc cuộc đối thoại anh cho là vớ vẩn này. “Em thấy anh nói đúng chưa? Em mãi mãi không thể nào nói lý lẽ được với ông ấy đâu, chuyện mà ông ấy đã cho là đúng, bất kể nó có là sự thật hay không thì em cũng đừng mong thuyết phục được ông ấy.”

Ông Tần cũng đứng bật dậy ngay tức khắc. “Những gì ta nói chính là sự thật.”

Thời Chung bật cười nhưng nụ cười ấy không có chút vui vẻ nào. “Con chỉ chuyển Thẩm Thấm sang một công ty tốt hơn để thực tập thì bố lại nói con muốn đuổi cô ấy đi. Con chỉ muốn Thẩm Thấm hoàn toàn hết hy vọng, đi tìm kiếm hạnh phúc thuộc về cô ấy thì bố lại cảm thấy con làm hại cô ấy. Đây chính là “sự thật” mà bố nhìn thấy sao? Bố làm thế hoàn toàn không phải giúp Thẩm Thấm mà là làm hại cô ấy.”

Thời Chung nói với giọng hết sức bình tĩnh, ngữ điệu rất lạnh nhưng càng lạnh nhạt thì càng khiến cho ông Tần nổi giận. Ông lão ngồi ngây như hóa đá trên sofa vài giây, lúc này Nhậm Tư Đồ đã bị Thời Chung kéo về phía thang máy. Anh định dẫn cô đi khỏi nhà mình. Ông Tần nhìn bóng Thời Chung và Nhậm Tư Đồ đi càng lúc càng xa thì lửa giận bùng lên. Ông đứng dậy vung tay một cái, chỉ nghe một tiếng “loảng xoảng”, ly nước đặt trên bàn liền bị ông hất xuống đất, vỡ thành trăm mảnh nhỏ.

“Dù sao thì bố chỉ biết chắc chắn một điều là mày và Thẩm Thấm đã quan hệ với nhau, mày phải chịu trách nhiệm với con bé.”

Không biết là ai hóa đá trước? Là bước chân của Nhậm Tư Đồ hay là bàn tay đang kéo lấy tay cô?

“Lần cuối cùng bố đến nhà mày thì thấy Thẩm Thấm đang mặc áo của mày ngay trước mặt bố, đây là chuyện chính mắt bố nhìn thấy, thế có được coi là sự thật không? Bố biết cuộc sống riêng tư của mấy người trẻ chúng mày rất phóng túng nhưng Thẩm Thấm thì khác, bố đã xem nó là con dâu của mình rồi, bố không thể để con bé phải chịu thiệt.”

Sau khi ông Tần nói xong, căn phòng lập tức trở nên im lặng như tờ.

Thời Chung quyết định dọn đến chỗ cô ở nên đã cho bà cô giúp việc nghỉ dài hạn. Bây giờ Nhậm Tư Đồ không nói chuyện, Thời Chung nhất thời cũng không biết phải nói gì, căn phòng bỗng trở nên ngột ngạt, không khí trong phòng như thể ngừng lưu chuyển.

Thời Chung là người tỉnh táo lại trước nhất, cũng là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng. Anh nhìn Nhậm Tư Đồ với ánh mắt rất rối ren rồi nắm chặt tay cô, làm như không quan tâm, định tiếp tục kéo cô đi khỏi đó.

Nhưng hai chân Nhậm Tư Đồ cứ như bị đóng đinh xuống đất. Cô không biết khi những người phụ nữ khác đối mặt với tình huống này thì sẽ có phản ứng như thế nào, phải chăng sẽ giống như cô bây giờ, đầu óc bỗng chốc trở nên lẫn lộn không nghĩ được gì. Cô ngơ ngác nhìn Thời Chung một lúc thật lâu, cuối cùng mới có thể cất lời. “Những gì ông ấy nói có phải là sự thật không?”

Đáp lại Nhậm Tư Đồ chính là vẻ mặt muốn nói lại thôi của Thời Chung.

Không biết qua bao lâu, một tiếng chuông lảnh lót vang lên phá vỡ sự trầm mặc đáng sợ này…

Là hệ thống chuông cửa gắn camera được treo trên bức tường bên cạnh thang máy đang reo lên.

Nhậm Tư Đồ khó nhọc lắm mới có thể gạt bàn tay đang nắm chặt cổ tay mình ra. Lúc này Thời Chung đang căng thẳng tới mức nào, Nhậm Tư Đồ chỉ cần nhìn dấu ấn đỏ bừng trên cổ tay mình là có thể đoán được.

Nhậm Tư Đồ lấy làm may mắn là lúc này mình vẫn chưa hoàn toàn mất đi lý trí, còn có thể gạt tay anh ra, đi về phía màn hình camera để nghe máy.

Cô vừa nhấc ống nghe lên thì màn hình lập tức nhấp nháy một cái, sau đó gương mặt của Thẩm Thấm xuất hiện trên màn hình.

Bên cạnh Thẩm Thấm là Tiểu Từ, vẻ mặt hai người đều rất nôn nóng, nhất là Thẩm Thấm. Ngay cả nhìn qua màn hình không mấy rõ nét thì dáng vẻ lo lắng sốt ruột ấy vẫn có thể khiến cho người ta cảm thấy yếu đuối đáng thương. “Xin lỗi vì đã làm phiền hai người, chúng tôi đến đón bác Tần về.”

Nhậm Tư Đồ gượng gạo đưa tay nhấn nút mở cửa, gương mặt xinh xắn động lòng người kia cuối cùng cũng biến mất.

Nhậm Tư Đồ cố điều chỉnh lại hơi thở của mình thì mới dằn được ý định quăng cái ống nghe xuống đất. Cô gác ống nghe lên vị trí cũ.

Cô vẫn đứng tại chỗ, Thời Chung đi đến bên cạnh cô. Anh đưa hai tay lên đè hai vai cô lại với một sức mạnh vừa phải như là để an ủi cô. “Để lát nữa bọn họ đi rồi, anh sẽ từ từ giải thích cho em nghe.”

Lời của anh khiến cho Nhậm Tư Đồ lại rơi vào cơn mâu thuẫn trước nay chưa từng có… Hay nói đúng hơn là cơn khủng hoảng. Chỉ trong nháy mắt, đầu óc cô đã tưởng tượng ra được hàng loạt các khả năng khác nhau.

Lỡ như anh nói dối cô, hoàn toàn phủ nhận những gì ông Tần vừa nói thì cô có nên lựa chọn tin tưởng, dù là lừa mình dối người?

Lỡ như anh thành thật với cô, thẳng thắn nói ra toàn bộ nguồn cơn trong đó, gạt đi chút cơ hội lừa mình dối người của cô thì cô phải làm sao đây?
Bình Luận (0)
Comment