Ước Hẹn Phù Hoa

Chương 48

Khi Nhậm Tư Đồ đang chìm trong sự mâu thuẫn vô bờ bến kia, gần như không thể tự thoát ra được thì không gian im ắng bỗng vang lên một tiếng “ting” báo hiệu thang máy đã lên tới nơi.

Cửa thang máy từ từ mở ra trước mặt họ, Nhậm Tư Đồ không chỉ nhìn thấy Thẩm Thấm mà còn nhìn thấy được bước tiếp theo mình phải làm thế nào.

Cô hất bàn tay đang đặt trên vai mình của Thời Chung ra, đi thẳng về phía thang máy, không quay đầu lại, nói với anh: “Em về trước đây. Cho em chút thời gian để bình tĩnh lại vì hiện giờ em không còn lý trí để xử lý chuyện này nữa.”

Bản năng né tránh sự thật khiến Nhậm Tư Đồ lựa chọn cách tạm thời tránh né vấn đề trong thời khắc then chốt nhất này. Phía bên kia, Thẩm Thấm vừa bước ra khỏi thang máy, nhìn tình cảnh trước mắt với vẻ mặt buồn rười rượi. Cô vô thức nhìn về phía người đàn ông mà mình tin tưởng và ỷ lại nhất như để trưng cầu ý kiến.

Thẩm Thấm cứ nhìn Thời Chung bằng ánh mắt dè dặt như thế khiến Nhậm Tư Đồ đứng bên cạnh cảm thấy trái tim mình cũng trở nên giá buốt. Bước chân đang đi về phía thang máy của cô cũng bất giác nhanh hơn.

Cuối cùng Thời Chung không nhịn được nữa, quát khẽ một tiếng: “Đứng lại!”

Anh chưa bao giờ dùng giọng điệu dữ dằn như vậy để nói chuyện với cô nên cô lập tức khựng người lại, lúc ấy cô cũng sắp đi ngang qua chỗ Thẩm Thấm.

Thời Chung từ phía sau đuổi tới, lập tức nắm lấy tay Nhậm Tư Đồ để cô không thể ném lại mọi thứ, chỉ lo trốn chạy một mình nữa. Cùng lúc ấy, anh nói với Tiểu Từ đang đứng phía sau Thẩm Thấm vài bước: “Làm phiền cậu đưa ông lão về trước.”

Tuy Tiểu Từ không hiểu rõ rốt cuộc mọi chuyện là thế nào nhưng vẫn gật đầu với Thời Chung, sau đó bước nhanh vào trong nhà, định mời ông Tần đi.

Chuyện đã tới nước này, ông Tần cũng cảm thấy mình không cần phải ở lại nữa. Ông theo Tiểu Từ đi về phía thang máy, khi đi ngang qua chỗ Thẩm Thấm thì dặn dò cô vài câu với ẩn ý sâu xa thấm thía: “Con gái à, con phải biết tranh thủ một chút giùm bác đi. Đừng có để Thời Chung nói sao thì con nghe vậy, thật ra con đâu có thua gì những cô gái khác.” Nói xong, ông còn liếc xéo Nhậm Tư Đồ một cái.

Mãi đến lúc này, Tiểu Từ mới dần ý thức được tình hình trước mắt. Trước nay ông Tần nói chuyện không biết nể nang gì, lại hết sức bênh vực những người đối xử tốt với ông ấy, thấy Nhậm Tư Đồ cứng đờ người sau cái liếc mắt đầy khinh thường của ông lão thì Tiểu Từ cũng không tiện nói nhiều, chỉ biết khuyên cô một câu: “Cô Nhậm, giữa cô và A Chung đã xảy ra vấn đề gì thì cứ ngồi xuống từ từ mà nói với nhau, A Chung một lòng một dạ thế nào đối với cô, tôi nhìn thấy rất rõ.”

Trước đây, Nhậm Tư Đồ đã nghe Thời Chung kể về tình cảm sâu sắc giữa mình và Tiểu Từ. Tuy bình thường Thời Chung cứ luôn gọi anh ta là “Tiểu Từ, Tiểu Từ” nhưng đó hoàn toàn không phải là cách gọi có hàm ý sai khiến cấp dưới của mình mà bởi vì trước nay, Tiểu Từ luôn cảm thấy ghét cái tên cha sinh mẹ đẻ của mình, cảm thấy nó rất quê. Mà càng là anh em tốt thì càng thích dùng cái tên “Tiểu Từ” để chọc quê anh ta. Sau khi bỏ học vào năm hai đại học, Tiểu Từ đi theo Thời Chung lăn lộn và cũng trong thời gian đó đã xảy ra chuyện, khiến mắt trái của anh suýt nữa bị mù. Vì thế mà bố mẹ Tiểu Từ rất ghét anh qua lại với Thời Chung. Thời Chung cũng cảm thấy rất áy náy với anh nên hiện nay, tuy trên danh nghĩa Tiểu Từ chỉ là tài xế riêng của ông Tần nhưng thực tế thì lại nhận lương bổng ngang với các giám đốc của Trung Hâm.

Nhưng…

Lời của anh em tốt đáng tin hay là trực giác của cô đáng tin hơn đây? Lần đầu tiên khi nhìn thấy Thẩm Thấm, trực giác của Nhậm Tư Đồ đã nói với cô rằng cô gái này thích Thời Chung.

Kết quả, sự thật đã chứng minh, cô gái này đâu chỉ thích không thôi, mà đã đến mức không thể kiềm chế được mình nữa.

Mà lúc ấy, trong khoảnh khắc Thời Chung nghe ông Tần nói câu “dù sao thì bố chỉ biết chắc chắn một điều là mày và Thẩm Thấm đã quan hệ với nhau, mày phải chịu trách nhiệm với con bé” thì anh đã cứng đờ cả người, rõ ràng như đang nói với Nhậm Tư Đồ rằng giữa anh và Thẩm Thấm thực sự đã xảy ra chuyện gì đó.

Khi Tiểu Từ và ông Tần đều đi khỏi, trong nhà chỉ còn ba người, cuối cùng Thời Chung cũng có thể vắn tắt kể lại mọi việc một cách rõ ràng… Thật ra chỉ cần không có ông Tần ở đây chen ngang làm rối mọi chuyện, thì chỉ một câu là có thể giải quyết được sự tình.

“Thẩm Thấm, bây giờ anh cần em giúp anh một việc. Ông lão hiểu lầm quan hệ giữa anh và em nên chạy tới chỗ anh gây sự, khiến cho cô ấy hiểu lầm anh.” Thời Chung ngước lên, hất cằm về phía Nhậm Tư Đồ đang mang bộ mặt lạnh tanh. “Hơn nữa cô ấy còn không chịu nghe anh giải thích. Nếu cô ấy đã không muốn nghe anh giải thích thì em hãy giải thích đi, em nói với cô ấy xem rốt cuộc giữa chúng ta có xảy ra chuyện gì hay không?”

Cả người Thẩm Thấm đều đang run lên, cô từ từ ngẩng đầu nhìn Thời Chung, gần như là rưng rưng nước mắt. Cuối cùng cô cắn chặt môi, sau đó cúi gằm mặt xuống. “Xin lỗi anh…”

“…”

“Em cũng không muốn gạt cô ấy. Cũng… không muốn gạt bản thân mình.”

Trong khoảnh khắc Thẩm Thấm vừa nói xong, Nhậm Tư Đồ như nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ vụn. Nhưng phản ứng đầu tiên của cô không phải là nổi nóng mà lại là cười lạnh. Cô cứ nhìn Thời Chung và nhếch môi cười lạnh như thế.

Không ngờ anh cũng đang nhìn cô và cười lạnh. Có điều trong nụ cười của anh ẩn chứa điều gì, Nhậm Tư Đồ không còn hơi sức đâu mà tìm hiểu nữa. Cô muốn rút tay mình ra khỏi bàn tay anh, cô muốn rời khỏi đây.

Lần này Thời Chung không ngăn cản cô nữa, anh từ từ thả tay ra, mặc cho cô rút tay về.

Nhậm Tư Đồ không quay đầu lại mà đi thẳng về phía thang máy. Khi ấn nút thang máy, tay cô run lên bần bật. May mà cửa thang máy nhanh chóng được mở ra, cô đang định bước vào thì sau lưng vang lên tiếng của Thời Chung. Giọng của anh không có chút ấm áp nào: “Em mà bước thêm một bước thì chúng ta coi như chấm hết.”

Sẽ không có sự níu giữ, sẽ không có trò vờn bắt, sẽ không có bất cứ sự liên hệ nào nữa…

Nhưng cuối cùng, cô vẫn cứ bước đi.

Tình cảm của cô dành cho anh không bằng vài ba câu nói dối của người khác. Sự quan tâm cô dành cho anh không đủ để kéo cô ở lại nghe anh giải thích một câu. Thời Chung không nhịn được lại cười lạnh vài tiếng.

Anh xoay người một cách cứng nhắc, đi vào trong nhà.

Thẩm Thấm đưa mắt nhìn theo bóng lưng anh, cắn răng đấu tranh tư tưởng một lát, quyết định chạy theo sau. Nghe tiếng bước chân của Thẩm Thấm, Thời Chung dừng bước.

Nhưng anh không hề quay lại nhìn Thẩm Thấm mà chỉ lạnh lùng ném cho cô một câu: “Cút!”

Nói xong lại bước tiếp một cách chậm rãi mà cứng nhắc, đi về phía sofa.

Cuối cùng Thẩm Thấm không nhịn được nữa mà hét lên: “Mỗi người đều có những thứ mình muốn tranh thủ, em làm tất cả mọi chuyện là vì muốn có được anh, còn cô ta thì sao? Không hề có chút ý định tranh giành nào, cứ thế mà dễ dàng ném anh lại. Người phụ nữ đó hoàn toàn không quan tâm đến anh, rốt cuộc đến khi nào anh mới hiểu ra cô ta hoàn toàn không xứng đáng được anh đối xử như vậy!”

Vấn đề mà anh luôn né tránh không muốn nhìn thẳng vào giờ lại bị cô gái này vạch trần một cách thẳng thừng trong tiếng khóc nghẹn ngào và đầy phẫn uất. Nụ cười lạnh trên môi của Thời Chung lập tức tắt ngấm. Trên mặt đất bên cạnh sofa vẫn còn những mảnh vỡ của chiếc ly thủy tinh nhưng Thời Chung làm như không phát hiện ra, cứ thế mà đi chân trần qua đám mảnh vỡ li ti ấy.

Thẩm Thấm nói đến đây thì nghẹn lời không nói được nữa, người đàn ông này luôn đưa bóng lưng về phía cô một cách lạnh lùng, tàn nhẫn. Thẩm Thấm ra sức lau những giọt nước mắt đang tuôn trào, tiếp tục đi theo anh. Nhưng vừa bước được một bước thì lập tức bị giọng nói lạnh như dao của anh găm lại tại chỗ: “Cút. Tôi không muốn nói tới lần thứ ba.”

Thỉnh thoảng khi nhớ lại, Nhậm Tư Đồ vẫn không dám tin từ lúc mình rời khỏi nhà Thời Chung đến nay đã là một tháng trời.

Trong một tháng này, ngoại trừ hai tuần đầu cuộc sống của cô có hơi đảo lộn thì Nhậm Tư Đồ phát hiện mình vẫn sống rất tốt.

Bây giờ ngồi ngẫm lại thì cô càng cảm thấy lần trước khi chiến tranh lạnh, cô đứng ngồi không yên và lòng dạ rối bời có lẽ là vì cảm thấy mắc nợ Thời Chung, khiến cho cô áy náy, muốn đi bù đắp cho anh.

Về phần lần này tại sao cô lại bình tĩnh như thế… Chẳng phải là vì ngoại trừ sự cảm động mà anh mang lại cho cô và chút áy náy khi cô cảm thấy mình mắc nợ anh thì tình yêu cô dành cho anh ít đến nỗi chỉ đủ khiến cô đau lòng trong hai tuần thôi sao?

Thứ thay đổi, không chỉ có tình cảm, mà còn là thời tiết. Mùa xuân vừa đến chưa được bao lâu thì mùa hạ đã chính thức bắt đầu, tủ quần áo của cô đã bị dọn sạch những bộ quần áo dày cộm. Còn những bộ quần áo mà Thời Chung vừa mang đến, chưa kịp mặc kia đều đã bị Nhậm Tư Đồ xử lý xong xuôi. Sau khi cô rời khỏi nhà anh, anh không hề liên lạc với cô, đương nhiên cũng không có ý định đến lấy những thứ anh để ở chỗ cô nên Nhậm Tư Đồ cứ coi như là anh đã ngầm cho phép mình xử lý những thứ ấy.

Trong hai tuần đầu, khi gọi điện thoại về cho Nhậm Tư Đồ, Tôn Dao ở phim trường Hoành Điếm xa xôi cũng cố gắng không nhắc đến tên anh ở trước mặt cô. Có điều chính Tôn Dao cũng từ từ phát hiện ra rằng Nhậm Tư Đồ không hề đau lòng như cô đã nghĩ, khi ấy cô mới yên tâm, thoải mái nhắc tới người đàn ông dường như đã biến mất khỏi cuộc sống của cô kia. “Rốt cuộc thì cậu đã hỏi rõ ràng chưa, bọn họ lên giường với nhau trước hay là sau khi cậu và anh ta ở bên nhau? Nếu chuyện đó xảy ra sau khi ở bên cậu thì cậu cứ cắt đứt quan hệ đi, chấm hết càng sớm càng tốt. Nhưng nếu như nó xảy ra trước đó, anh ta là đàn ông độc thân, có dục vọng của mình, tìm một cô gái lên giường cũng đâu phải chuyện gì thất đức.”

Tuy Nhậm Tư Đồ tự nhận thấy rằng sau khi chia tay, tâm trạng của mình cũng đã ổn định nhưng khi nghe Tôn Dao nhắc đến chuyện đau lòng này một cách thẳng thắn như vậy, cô vẫn không muốn nhắc tới mà lảng sang chuyện khác. “Thôi được rồi, đừng nói tới chuyện đó nữa, phim của cậu quay tới đâu rồi?”

Tôn Dao cũng thức thời không chạm vào vết thương lòng của cô nữa. “Đạo diễn muốn nhân lúc thời tiết đang đẹp để quay nên đoàn làm phim phải làm việc liên tục, mình mệt muốn chết rồi đây.”

Nhậm Tư Đồ lo lắng hỏi: “Cậu có chịu nổi không vậy?”

“Thật ra mình vẫn ổn, chỉ hơi mệt mà thôi nhưng diễn viên đóng thế cho mình thì thảm hơn, chỉ một cảnh nhảy xuống cửa thành thôi mà phải quay tới ba lần. Ngày mai mình còn phải diễn cảnh hỏa thiêu cung điện, diễn viên đóng thế phải xông vào trong lửa. Haizz…”

Rất lâu rồi không mơ thấy ác mộng, nhưng có lẽ vì bị cuộc điện thoại trước khi đi ngủ làm ảnh hưởng nên sau khi ngủ say, Nhậm Tư Đồ bị cơn ác mộng bủa vây không cách nào thoát ra được.

Trong mơ, cô nhìn thấy lửa cháy ngút trời, còn mình lại giống như một người đứng ngoài xem, không hề cảm thấy nóng. Nhưng cũng thật lạ, mỗi ngọn lửa bốc lên dường như đều lan đến gần và hiển hiện ngay trước mắt. Lúc đầu, nơi bị hỏa thiêu hình như là một cung điện nhưng trong nháy mắt cảnh tượng cổ xưa và xa lạ ấy đã biến mất và chuyển thành ngôi nhà mà suốt đời này cô không thể nào quên.

Lúc này đây, Nhậm Tư Đồ hoàn toàn có thể khẳng định mình chỉ là một người đứng ngoài xem, bởi vì cô nhìn thấy một Nhậm Tư Đồ khi còn trẻ đang đau đớn giãy giụa giữa làn khói dày đặc trong ngôi nhà kín mít, cuối cùng thì kiệt sức mà ngất đi…

Nhậm Tư Đồ giật mình tỉnh giấc.

Trán cô đầm đìa mồ hôi nhưng không còn hơi sức đâu lau nữa, cứ mặc cho mồ hôi chảy vào trong mắt. Cô ngồi trên đầu giường, thừ người ra một lúc rồi đột nhiên muốn xuống giường kiếm tìm thứ gì đó. Cô hấp tấp nhảy ào xuống đất, rồi lại lồm cồm bò lên giường, cả người hoảng loạn đến nỗi không làm chủ được mình. Thật ra ngay cả chính Nhậm Tư Đồ cũng không biết rốt cuộc thì mình đang định tìm thứ gì, cho đến khi cô giật mạnh cánh cửa tủ quần áo…

Cuối cùng thì Nhậm Tư Đồ cũng ý thức được mình đang muốn tìm thứ gì. Nhưng ngăn tủ to đùng của cô đã hoàn toàn trống rỗng, bởi những vật dụng của Thời Chung đều đã bị cô xử lý sạch sẽ.

Trong đêm khuya thanh vắng này, vào lúc mỏng manh yếu đuối nhất, bờ vai cô muốn kiếm tìm nguồn năng lượng cho cô dũng khí để bước tiếp đã bị chính tay cô vứt bỏ.

Dường như trong khoảnh khắc ấy, Nhậm Tư Đồ mới thực sự hiểu được cuối cùng mình đã đánh mất điều gì.

Cũng chính trong khoảnh khắc ấy, nỗi đau mà Nhậm Tư Đồ cứ ngỡ đã cạn kiệt trong suốt hai tuần đầu đã trở lại tìm cô, hơn nữa còn nhanh chóng bao phủ cô bằng tốc độ khủng khiếp nhất. Nhậm Tư Đồ từ từ buông thõng bàn tay đang đặt trên cánh tủ xuống, dựa vào cửa tủ và từ từ trượt xuống, đưa tay bịt miệng, khóc nức nở nghẹn ngào.

Lần cuối cùng cô rơi nước mắt là ở bên ngoài phiên tòa, vào cái ngày mẹ cô bị tuyên án thì tất cả tình thân – sức mạnh để cô sống tiếp – đã bị chính tay bố cô hủy diệt.

Còn nước mắt của cô lần này là nhỏ xuống cho tình yêu mà chính tay cô đã đánh mất.

Lần trước, không còn tình thân, cô vẫn có thể bình an sống tiếp. Lần này, không còn tình yêu, sau khi khóc xong, sáng sớm hôm sau cô vẫn phải thức dậy tắm rửa, thay quần áo, trang điểm, đánh phấn để che đi đôi mắt thâm quầng, sau đó đưa Tầm Tầm đến trường, còn mình thì lái xe đi làm như thường lệ.

Đúng vậy, tất cả đều diễn ra như thường ngày, chỉ khác là mỗi lần nhìn vào điện thoại di động, cô lại bị khát vọng muốn nhấn gọi dãy số ấy mê hoặc trong vài giây. Chẳng hạn như lúc này, Nhậm Tư Đồ đậu xe trong bãi đỗ xe ngầm dưới tòa nhà đặt phòng khám của mình. Trước khi xuống xe, nhìn thấy chiếc điện thoại đang đặt trên giá sạc pin, cô lại thừ người ra mất mấy giây. Sau khi cố kìm nén sự kích động, Nhậm Tư Đồ chộp lấy chiếc điện thoại, dùng tốc độ nhanh nhất để bỏ nó vào trong túi xách, không cho mình có cơ hội đổi ý.

Nhậm Tư Đồ xách túi xuống xe, đóng cửa lại, tin rằng cả ngày hôm nay sẽ lại giống như mọi ngày, tiếp những người đến tư vấn tâm lý, ăn cơm trưa, nghe Mạc Nhất Minh chọc cười như thường lệ…

Có điều Nhậm Tư Đồ không ngờ được rằng cô còn chưa bước vào phòng khám thì đã nhìn thấy Thẩm Thấm đang chờ ở đó.

Thẩm Thấm dựa vào bức tường có treo bảng hiệu phòng khám, đầu cúi gằm xuống. Nhậm Tư Đồ nhìn thấy cô từ xa, bất giác đứng khựng lại. Cô vừa dừng lại, Thẩm Thấm liền ngẩng lên nhìn.

Sắc mặt Thẩm Thấm trông rất tệ, nhưng Nhậm Tư Đồ tin chắc rằng vẻ mặt của mình lúc này cũng chẳng khá hơn. Theo bản năng, ngay lập tức, cô gần như lựa chọn cách vờ như không nhìn thấy Thẩm Thấm, thu hồi ánh mắt, tiếp tục bước về phía trước, đi thẳng vào phòng khám.

Thẩm Thấm gọi cô lại bằng giọng nói run run: “Bác sĩ Nhậm!”

Nhậm Tư Đồ vẫn không dừng bước. Thẩm Thấm thấy cô đi càng lúc càng xa, trong cơn cuống quýt, không kìm được vội vã chạy theo, níu túi xách của Nhậm Tư Đồ lại. “Bác sĩ Nhậm, cô có thể đi thăm anh ấy một lát không?”

Cuối cùng thì Nhậm Tư Đồ cũng chịu dừng bước.
Bình Luận (0)
Comment