Sau khi chụp ảnh kỷ niệm thì Úc Văn Yến nắm tay Tuyên Dụ đi dạo quanh khuôn viên trường.
Tuyên Dụ rút tay ra mấy lần nhưng đều bị anh chắc chắn giữ chặt không buông.
“Có học sinh……” Tuyên Dụ nhỏ giọng nhắc nhở, rồi còn véo nhẹ lòng bàn tay anh.
Úc Văn Yến đổi sang ôm cô, ngang ngược nói: “Dù bị bắt gặp cũng không bị ghi lỗi lớn, em căng thẳng cái gì?”
“Chỉ là……” Tuyên Dụ không chịu nổi những ánh mắt tò mò của học sinh, trong lòng nghĩ thầm lễ kỷ niệm thành lập trường là một dịp đẹp đẽ thế này, đáng lý nên cho học sinh nghỉ học mới phải!
Úc Văn Yến buông Tuyên Dụ ra, đút tay vào túi quần, không trêu cô nữa.
Khu vực hoạt động được dùng cho cả khối học sinh cấp hai và cấp ba của trường nên chỉ cần đi qua con đường rợp bóng cây dài là đến. Hôm nay, khu vực này được sử dụng để tổ chức hội chợ kỷ niệm trường, mỗi lớp sẽ bày một gian hàng riêng, từ xa đã có thể nghe thấy tiếng reo hò vui vẻ.
Úc Văn Yến đi phía trước đột nhiên quay lại: “Muốn qua đó không?”
Tuyên Dụ ngẩng đầu nhìn ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống, đã giữa trưa còn mặt trời thì nắng gắt nên đây không phải lúc thích hợp để đi dạo, liền lắc đầu: “Nắng lắm.”
Úc Văn Yến hỏi: “Vậy anh dẫn em đến nơi trước đây anh thích đến nhé?”
“Anh nghĩ em chưa từng đến hả?” Tuyên Dụ che miệng cười hỏi.
“Hửm?” Úc Văn Yến khoanh tay, rồi chờ cô nói tiếp.
Tuyên Dụ giơ tay đếm trên đầu ngón tay: “Buổi sáng ở thư viện đọc sách thư giãn, một nửa thời gian buổi chiều thì ở phòng vẽ trống để đọc truyện tranh, một nửa thời gian còn lại thì ở văn phòng hội học sinh để giết thời gian.”
“Em rõ ghê nhỉ?” Úc Văn Yến bước đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, “A Dụ, em thích anh tới vậy sao?”
Lúc này, Tuyên Dụ mới nhận ra mình đã rơi vào bẫy của ai đó, cố kìm cơn nén sự xấu hổ, nghiêm mặt nói: “Nói chuyện đàng hoàng, không được bắt chước cách nói từ cảm thán của em!”
Úc Văn Yến cực kì trẻ con, rất thích bắt chước giọng điệu của cô, trông ngứa đòn chết đi được!
“Anh học theo cách nói chuyện của vợ anh, chứ có phải vợ của em đâu, em gấp cái gì chứ?” Úc Văn Yến bước đến, vòng tay qua cổ Tuyên Dụ, dẫn cô đi theo một con đường khác.
Tuyên Dụ chỉ có thể bước nhanh để bắt kịp anh: “Già mồm át lẽ phải!”
Úc Văn Yến rút tay còn lại ra khỏi túi, giữ cằm cô, xoay về phía mình rồi cúi người hôn một cái: “Đúng đấy, ai bảo em đáng yêu quá mà.”
Tuyên Dụ bị hôn đến ngẩn người, chậm chạp ngoảnh đầu đi, vừa giận vừa xấu hổ. Ở nơi không có ai nhìn thấy, anh chính là đồ lưu manh không biết xấu hổ, lấy chuyện trêu ghẹo cô làm niềm vui cho mình mà cô thì nói chuyện kém, chẳng biết đường đáp trả.
“Bà Úc giận rồi à?” Úc Văn Yến đuổi theo cô hỏi, cô quay đâu anh cũng dính sát đến đó.
Tuyên Dụ đưa tay hất cằm anh ra, lườm một cái: “Em nghe thấy rồi, đừng dính sát quá!”
“Anh nhớ em.” Úc Văn Yến cố tình cọ chóp mũi vào điểm nhạy cảm sau tai cô, Tuyên Dụ run lên nhưng không tài nào tránh được.
“Đi nào, anh đưa em đến nơi anh thích đến vào buổi trưa.” Úc Văn Yến trượt tay xuống, rồi ôm lấy eo cô, dẫn cô đi về phía trước.
Dưới ánh nắng, họ đi bộ cùng nhau mười phút, cuối cùng cũng đến nơi mà Úc Văn Yến thích đến nhất vào buổi trưa thời học sinh—— Nhà thi đấu bóng rổ.
Tuyên Dụ đứng ở cửa và ngó vào bên trong, có vài nam học sinh cấp ba đang chơi bóng rổ, trong nhà thi đấu vang vọng tiếng bóng đập xuống sàn và tiếng giày thể thao ma sát chói tai, gần đó còn có các cậu thiếu niên tán gẫu về bài vở và những câu chuyện thú vị gần đây, sức sống tràn đầy khiến cô không khỏi bị cuốn theo, cảm giác như được quay về thời đi học ngày xưa.
“Anh đến đây vào buổi trưa à?” Tuyên Dụ cứ nghĩ người thích ngủ trưa như Úc Văn Yến sẽ về ký túc xá nghỉ ngơi.
“Ừhm, sân bóng rổ ngoài trời quá gần ký túc xá, không thích hợp để chơi bóng.” Úc Văn Yến kéo cô bước vào trong.
Tuyên Dụ xua tay từ chối: “Không đi đâu! Họ đang chơi bóng, chúng ta vào đó làm gì?!”
“Chơi một lát thôi, không sao đâu mà.” Úc Văn Yến dỗ cô bước vào cửa.
Tuyên Dụ vẫn chưa giao tiếp giỏi đến mức hòa nhập nhanh chóng để chơi cùng người lạ. Hơn nữa, hai người xuất hiện quá đường đột, mấy cậu thiếu niên kia chắc chắn sẽ tò mò bán tán.
Trong lúc giằng co thì một quả bóng rổ bay tới, Tuyên Dụ nhắm mắt ngồi thụp xuống, Úc Văn Yến thì thoải mái bắt lấy bóng, dùng lực cổ tay ném trả lại.
Một thiếu niên đang đuổi theo quả bóng bay lệch quỹ đạo vọt ra ấy tiếp lấy được thì ngẩn ra đôi chút, vội nói: “Xin lỗi, không làm bị thương các người chứ?”
“Không sao, các cậu chơi nửa sân à?” Úc Văn Yến bắt chuyện tự nhiên.
Cậu thiếu niên: “Vâng, chúng em có ba người.”
“Không ngại thì chơi chung nhé?” Úc Văn Yến thuận tay đỡ Tuyên Dụ đứng dậy, cô nép phía sau, chỉ để lộ nửa khuôn mặt.
Hai nam sinh cấp ba còn lại tưởng rằng giữa họ xảy ra xung đột nên tiến tới, người đi phía trước hỏi: “Lão Cao, sao vậy?”
“Chỉ là…… Đàn anh này muốn chơi cùng chúng ta một lúc.” Cậu thiếu niên được gọi là lão Cao kia ngập ngừng một lúc mới tìm được cách xưng hô thích hợp để gọi Úc Văn Yến. Cậu ấy nghĩ thầm, hôm nay là ngày kỷ niệm thành lập trường, chắc đây là đàn anh đàn chị đã tốt nghiệp quay về thăm trường.
“Đàn anh?” Cậu học sinh húi cua ngờ vực: “Đàn anh, các người lạc đường à? Chợ phiên ở quảng trường trung tâm, còn đây là khu cấp ba.”
“Tụi anh vừa từ hội chợ qua đây, muốn đưa vợ anh dạo quanh nhà thi đấu bóng rổ mà trước kia anh thường đến thôi.” Úc Văn Yến nắm tay Tuyên Dụ, khẽ bóp tay cô, ra hiệu đừng căng thẳng.
“Được chứ! Vừa khéo chúng ta có thể chơi 2 đấu 2.” Cậu học sinh húi cua chạy ngược về, “Chơi ba quả đi, vào luôn nào!”
Úc Văn Yến tháo đồng hồ đưa cho Tuyên Dụ rồi chỉ vào hàng ghế đầu tiên trên sân bóng: “Em ngồi đó đi.”
“Em…… đi mua nước cho mọi người.” Tuyên Dụ cất đồng hồ của Úc Văn Yến vào túi, nhớ ra gần đây có một tiệm tạp hoá nhỏ, mà ba cậu học sinh cấp ba kia cũng không mang nước theo.
“Được, đi đi.” Úc Văn Yến xoa đầu Tuyên Dụ, mỉm cười rồi quay người rời đi.
Trên đường đến tiệm tạp hoá nhỏ, Tuyên Dụ nhận được cuộc gọi của Lý Tô Tô.
Cô nghe máy, giọng điệu phấn khích của Lý Tô Tô vang lên: “Tuyên Tuyên! Tớ mua được tào phớ ở phố sau rồi, tớ có gói lại cho cậu một phần, cậu đang ở đâu thế?”
“Tớ…… đang ở nhà thi đấu bóng rổ của khu cấp ba.” Tuyên Dụ bước vào tiệm tạp hoá nhỏ, đứng trước kệ hàng đầy ắp đồ uống mà do dự không biết nên chọn gì, chỉ lấy trước loại nước mà Úc Văn Yến thích.
Thông qua dòng điện, có thể nghe được tiếng Lý Tô Tô đang nhóp nhép ăn gì đó , miệng cô ấy phồng lên hỏi: “Cậu tới nhà thi đấu bóng rổ làm gì?”
“Cùng quý ngài Úc trải nghiệm cuộc sống học sinh cấp ba của anh ấy.” Tuyên Dụ quyết định lấy thêm vài loại đồ uống khác nhau cho họ lựa chọn.
Lý Tô Tô cảm giác tội lỗi đầy mình: “Thật đáng ghét quá mà, tớ với lão Từ chỉ nghĩ đến việc ăn sạch một bữa các món ngon ở phố sau!”
“Cũng tốt mà, tớ cũng muốn ăn, phần cậu mua cho tớ cứ giữ lại, lát nữa ăn.” Tuyên Dụ xách giỏ đến quầy thu ngân, vì không rảnh tay nên bảo cô ấy lát nữa trò chuyện sau.
Lúc Tuyên Dụ trở lại nhà thi đấu, Úc Văn Yến đã thân thiết với ba cậu học sinh cấp ba xong. Nếu thay một bộ quần áo khác, có bảo anh là học sinh cấp ba thì cũng không ai nghi ngờ.
Cậu học sinh húi cua ở gần cửa, liếc thấy Tuyên Dụ thì nhanh chân chạy lên xách túi: “Đàn chị, để em!”
“Đây là chị mua cho các em.” Tuyên Dụ lấy một chai ra, rồi đưa cho cậu ấy số còn lại.
Cậu học sinh húi cua thoáng kinh ngạc: “Hả? Chị mua gì cho bọn em thế?”
Tuyên Dụ cười khẽ nói: “Cảm ơn các em đã chơi bóng cùng chồng chị, đây là chút tấm lòng, các em cứ cầm lấy đi.”
Cậu học sinh húi cua do dự một lúc, rồi ôm túi nhảy chân sáo quay về, lớn tiếng thông báo tin vui được đàn chị tặng nước cho hai người bạn còn lại.
“Của anh.” Tuyên Dụ đưa cho Úc Văn Yến.
Úc Văn Yến vặn nắp, uống một ngụm: “Em vẫn còn nhớ nhỉ.”
Hồi đại học, Úc Văn Yến thường chơi bóng với Ôn Trạch Tự và mấy người khác, tiện thể trò chuyện về trận đấu. Nếu Tuyên Dụ không có tiết tự học buổi tối thì cô đều đi theo anh, cô làm đến quen tay luôn chuyện mang nước cho anh.
Tuyên Dụ: “Không chỉ nhớ khẩu vị của anh, mà em còn nhớ khẩu vị của anh Tự và còn cả anh Tông cơ, giỏi không?”
“Em là bạn gái anh, nhớ của họ làm gì?” Úc Văn Yến nhíu mày, “Thôi bỏ đi, ai bảo lúc đó họ không có bạn gái, cũng không so đo nữa.”
Tuyên Dụ mắng anh một câu tự luyến, rồi đi tới ngồi trước chỗ khung rổ bóng.
Trận đấu ba quả đã chơi xong, ba cậu học sinh cấp ba không còn tâm trạng đấu tiếp nữa. Hiếm khi gặp được đàn anh cùng trường nên họ rất tò mò về cuộc sống đại học và công việc của anh, luôn miệng hỏi Úc Văn Yến một số câu về ước mơ tương lai.
Sau khi biết được công việc của Úc Văn Yến, ánh mắt của ba người như lấp đầy sao trời, sáng lấp lánh, không giấu được sự ngưỡng mộ, cứ luôn miệng gọi “Anh Yến”, gọi thân thiết vô cùng.
Tuyên Dụ âm thầm chụp lén một bức ảnh gửi cho Lý Tô Tô, nhắn:【Còn có tiềm năng làm vua của bọn trẻ nữa.】
Lý Tô Tô:【Ghen tị quá đi, cảm giác đi dạo quanh trường với lão Từ chán ngắt, chả có tí cảm giác hồi tưởng ban sơ nào, đợi tớ nhé, tớ chuẩn bị đi tìm hai người!】
Tuyên Dụ gửi định vị.
Không biết chủ đề tán gẫu đã chuyển sang chuyện yêu đương từ lúc nào, có người tò mò hỏi: “Đàn chị cũng là học sinh trường mình à?”
“Phải đấy, cô ấy là đàn em của anh.” Úc Văn Yến nói về Tuyên Dụ với giọng điệu vô cùng đắc ý.
Cậu học sinh húi cua cười hì hì: “Anh Yến, chẳng lẽ hai người yêu nhau từ hồi cấp ba luôn đấy à?”
“Không, anh thích thầm cô ấy, tốt nghiệp rồi mới theo đuổi.” Úc Văn Yến nói, “Anh hơn cô ấy ba lớp, nếu yêu nhau lúc đó thật thì chắc bị gọi lên nói chuyện mất.”
Tuyên Dụ nghe thế thì trừng mắt nhìn anh: “Anh rất bất mãn với chuyện này quá nhỉ?”
“Không dám.” Úc Văn Yến nhận thua, nói với họ: “Sau khi cô ấy tốt nghiệp, bọn anh mới yêu, từ hồi đại học đến nay cũng gần tám năm rồi, năm nay vừa đi đăng ký kết hôn.”
Tuyên Dụ nghe mà muốn cười, Úc Văn Yến trẻ con lại kiêu ngạo, cứ thế lược mất bốn năm chia tay ở giữa, còn không nhắc đến một chữ, khăng khăng nói họ yêu nhau tám năm, rồi tận hưởng ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, giống hệt em bé mẫu giáo, một khi có được đồ chơi mới là muốn đem đi khoe với từng đứa bạn cùng lớp.
Ba cậu học sinh sau đó phải đi trước vì có hoạt động bắt buộc của lớp, Úc Văn Yến ngồi lại trong nhà thi đấu cùng Tuyên Dụ, dưới chân anh là quả bóng rổ mà mấy cậu học sinh cấp ba để lại, bảo anh không chơi nữa thì cất vào góc nhà thi đấu là được, tin tưởng Úc Văn Yến vô cùng.
“Trước đây anh thường chơi bóng vào buổi trưa à?” Tuyên Dụ nghĩ thầm lịch sinh hoạt của người này sao mà kỳ lạ thế.
Úc Văn Yến duỗi tay ra sau, lười nhác dựa lưng: “Có lúc chơi bóng, có khi nằm ngủ trên ghế.”
“Cuộc sống cấp ba…… rất nhàm chán hả?” Tuyên Dụ bắt đầu có chút tin lời Úc Văn Yến từng nói, rằng sau khi gặp được cô, cuộc sống của anh có chút khác biệt.
Úc Văn Yến: “Anh không nhớ rõ lắm lớp 10 và lớp 11, toàn bộ kí ức của anh là năm lớp 12 cùng em thôi. Bây giờ em hỏi anh, thì câu trả lời đầu tiên của anh là cuộc sống thời cấp ba của anh cũng khá tốt.”
Cái “Khá tốt” này hoàn toàn là nhờ có Tuyên Dụ.
“Giả sử nhé, em nói chỉ giả sử thôi nhé.” Tuyên Dụ hỏi, “Nếu có thể quay về quá khứ, anh muốn quay lại thời điểm nào?”
Chủ đề này cũng không lạ, thăm lại chốn xưa thì nên chuyện trò về một số điều viển vông.
“Ngày đầu tiên gặp em.” Úc Văn Yến không nói quá sớm, cũng không muốn quá muộn.
Tuyên Dụ: “Hối hận sao?”
Úc Văn Yến khẽ lắc đầu, nhìn cô nói: “Mang theo ký ức trở về ngày đầu tiên thì anh biết mỗi ngày sau đó của chúng ta đều vô cùng tuyệt vời.”
Tuyên Dụ học duỗi tay theo anh, nhìn về một góc nhà thi đấu, nơi có ánh nắng chiếu vào, cười nói: “Vậy em cũng muốn. Để mỗi buổi trưa, em sẽ lén chạy đến nhìn một chút, xem Úc Văn Yến của thời cấp ba chơi bóng đẹp trai tới mức nào.”
“Đến đây.” Úc Văn Yến vỗ vào chỗ bên cạnh, ra hiệu cô ngồi gần lại.
Tuyên Dụ dịch người qua: “Nói thầm à?”
“Cảm giác hơi tiếc nuối, nhưng cũng không hẳn là tiếc nuối lắm. Anh rất mừng vì chúng ta đã ở bên nhau thời đại học.” Úc Văn Yến nhìn cô chăm chú, khẽ cười.
Tuyên Dụ đung đưa chân, bâng khuâng nói: “Tin vào sự an bài của số phận thôi.”
“A Dụ, trong bốn năm chia tay, em chưa từng nghĩ đến việc hẹn hò với người khác sao?” Úc Văn Yến hỏi điều mà anh không dám nhắc đến nhất.
Tuyên Dụ cười: “Làm anh thất vọng rồi, đã từng nghĩ tới, cũng biết rõ lòng mình khó quên anh. Sau đó thời gian dần trôi, em chẳng muốn nữa.”
“Vì cuộc sống quá khó khăn sao?”
“Càng vì Úc Văn Yến quá hoàn hảo, hại em chẳng có cách nào tìm hiểu một ai khác và dần dần nảy sinh yêu họ.” Tuyên Dụ nói, “Hồi đó, có phải anh cố tình hẹn hò với em không hả, để em sống xa hoa khó quay về cuộc sống tiết kiệm.”
“Ngày nào em cũng nghĩ lung tung gì thế?” Úc Văn Yến không nhịn được mà đưa tay véo má cô, “Yêu được một người như anh là đỉnh nóc kịch trần thì em nên lén vui đi nhé.”
“Tự luyến!” Tuyên Dụ gạt tay anh ra rồi đứng dậy, “Đi thôi, Tô Tô đang đợi chúng ta ở ngã tư đấy.”
Úc Văn Yến lười nhác không nhúc nhích, Tuyên Dụ đứng ở bậc thang giục anh: “Đứng dậy đi nào!”
“Kéo đi.” Úc Văn Yến chìa tay ra.
Khoé môi Tuyên Dụ khẽ giật: “Anh là đàn ông con trai mà cứ nói lặp từ suốt vậy, không thấy ấu trĩ hả?”
Úc Văn Yến ngồi thẳng lưng, cười ranh mãnh: “Anh có thể nói điều không ấu trĩ.”
Anh ngoắc tay với cô.
Tuyên Dụ biết anh có ý đồ xấu chờ cô, nhưng cô vẫn tiến về phía trước mang theo ý chí hiếu thắng phá hư trò đùa dai của anh.
“Là gì thế?” Tuyên Dụ hơi nghiêng người về phía anh, đồng thời vẫn cảnh giác, đứng cách anh một khoảng cách nhỏ.
Úc Văn Yến: “Ví dụ như—— Anh yêu em, mãi mãi.”