Lời tỏ tình bất ngờ làm Tuyên Dụ sững sờ mất ba giây, cô hất tay Úc Văn Yến ra rồi quay người bỏ đi.
Phía sau truyền đến tiếng cười đắc ý của Úc Văn Yến. Tuyên Dụ không kìm được cảm giác nóng bừng lan khắp khuôn mặt, thầm nghĩ dù có uống “Tửu quá tam tuần”*, cô cũng không phản ứng mạnh đến thế.
(*Tửu quá tam tuần: “Tam tuần” chính là ba lượt. Người chủ rót cho mỗi vị khách một lượt rượu, một tuần chính là một vòng rót rượu, rót xong ba lượt, các vị khách đều phải uống cạn, được gọi là “tửu quá tam tuần” trong câu tục ngữ: “Tửu quá tam tuần, thái quá ngũ vị”, là một nghi thức uống rượu cổ xưa.)
“Thu lại mấy lời tình tứ sến súa của anh đi.” Tuyên Dụ quay lại lườm anh một cái, “Tối nay anh đừng về nhà nữa, cứ đi công tác tiếp đi.”
Úc Văn Yến thu lại nụ cười, biết rõ giới hạn của Tuyên Dụ nên không trêu cô nữa. Nếu không, tối nay có lẽ anh thật sự không vào được cửa nhà nữa.
Hai người một trước một sau đi gặp Lý Tô Tô ở ngã tư đường.
Lý Tô Tô liếc nhìn trái lại qua phải, chạy đến khoác tay Tuyên Dụ rồi hỏi: “Sao thế? Cãi nhau à?”
“Ừhm, anh ấy làm trò.” Mặt Tuyên Dụ không biểu cảm.
Lý Tô Tô quay đầu thân thiện cười với Úc Văn Yến, xem như chào hỏi, rồi hai người đàn ông bị bỏ lại phía sau.
“Thôi đi, có lần nào mà hai người cãi nhau không phải khoe ân ái chứ.” Lý Tô Tô sớm làm quen rồi, nghĩ thầm có lẽ hai người này là đôi oan gia vui vẻ, cãi nhau còn ngọt ngào hơn cả khoe tình cảm.
Tuyên Dụ nói: “Tớ đang cãi nhau rất nghiêm túc đấy.”
“Biết rồi biết rồi, hai tai tớ đều nghe rõ rồi.” Lý Tô Tô cười hì hì, ánh mắt ngập tràn vẻ trêu chọc.
Cách nhau không xa, phía sau vang lên tiếng trò chuyện sôi nổi giữa Từ Hướng Hàng và Úc Văn Yến, từ sự kiện thể thao chuyển sang quỹ cổ phiếu. Tuy Từ Hướng Hàng chưa từng thể hiện rõ thái độ trước mặt Tuyên Dụ, nhưng mà từ những chi tiết nhỏ trong cách họ ở chung với nhau, không khó để thấy anh ấy thực sự rất ngưỡng mộ vị đàn anh Úc Văn Yến này.
Đến ngã tư tiếp theo thì Tuyên Dụ quay lại, gọi với giọng điệu hờ hững: “Đi thôi Từ Hướng Hàng, chuẩn bị tập trung rồi.”
Từ đầu đến cuối, cô không thèm liếc Úc Văn Yến lấy một lần.
“Ồ! Được thôi, đến ngay đây!” Từ Hướng Hàng chạy tới, nắm lấy bên tay còn lại của Lý Tô Tô.
Lý Tô Tô nghiêng về phía Tuyên Dụ nên mỉa mai ông chồng mình: “Giờ không nói hai người đàn ông che chung ô trông chẳng ra thể thống gì nữa à?”
“Dưới ánh mặt trời gay gắt thì mặt mũi có là gì.” Từ Hướng Hàng lý lẽ không vững nhưng khí thế hùng hồn, “Vả lại, anh mà bị đen da thì em sẽ chê mà, vì vinh hoa phú quý của anh, chịu đựng một chút cũng qua thôi mà.”
Lý Tô Tô hừ một tiếng đầy khinh khỉnh.
Đến ngã rẽ, chuẩn bị chia ra hành động, Tuyên Dụ quay đầu nói với Úc Văn Yến: “Không biết tối nay sẽ giải tán lúc mấy giờ, về rồi nói chuyện sau.”
Úc Văn Yến cũng chỉ có thể nói đồng ý. Tối nay anh có bữa tiệc với ban lãnh đạo nhà trường, còn Tuyên Dụ không thích những dịp quá trang trọng. Tính cô vốn vậy, luôn không kìm lòng được mà quan tâm xem đồ ăn bưng lên đủ chưa, mọi người ăn ngon miệng không, còn chủ động ngồi gần cửa để phục vụ, lần nào cũng ôm bụng đói rời đi, nên anh cũng không làm khó cô phải đi cùng.
Ba người dạo chợ phiên một lát, mỗi người mua một túi nhỏ đồ lưu niệm của trường.
Lý Tô Tô nói: “Trong mấy nhóm khác có nhắc đến cậu và Úc Văn Yến, ai cũng tò mò không biết hai cậu đã phát triển thế nào sau khi tốt nghiệp.”
Từ Hướng Hàng: “Những người cùng chung đại học với hai người còn đăng bài bóc phốt trên diễn đàn trường, chắc đang hóng hớt hết rồi.”
“Tuỳ họ bàn tán đi.” Tuyên Dụ nghĩ thoáng, ngay từ khoảnh khắc Úc Văn Yến bước xuống sân khấu tìm cô, cô đã đoán được thể nào cô cũng bị mọi người đào tung. Hơn nữa, hiếm có dịp kỷ niệm trường để thư giãn, hóng chuyện sao có thể thiếu cho được, kiểu gì cũng có một ai đó rảnh rỗi, đào bới dấu vết rồi phát phúc lợi cho mọi người cùng xem.
“Còn nhớ Thời Dịch Dịch không?” Lý Tô Tô đột nhiên hạ giọng, ghé sát lại với Tuyên Dụ.
Tuyên Dụ hơi nghiêng đầu: “Sao tự dưng lại nhắc đến cô ấy?”
“Hôm nay trên diễn đàn cựu học sinh có người chụp ảnh cô ấy được xếp chỗ ngồi cùng Úc Văn Yến, thậm chí còn có người đặt cược, bàn tán xem sau nhiều năm thành danh, hoa khôi và nam thần trường có nảy sinh tia lửa tình yêu không.” Lý Tô Tô nhún vai, “Nhưng chưa tới một tiếng đồng hồ, Úc Văn Yến đã công khai cậu rồi.”
Tuyên Dụ: “Chuyện giữa chúng ta thì nói với nhau thôi, nếu bên ngoài có ai hỏi cậu, cậu đừng tham gia bàn tán.”
Dù sao Thời Dịch Dịch cũng chỉ vô tình bị kéo vào, cô ấy chỉ tình cờ ngồi cạnh Úc Văn Yến chứ đã làm gì đâu.
“Tớ biết chừng mực mà, chỉ nói với cậu một tiếng thôi. Lát nữa nếu có người đào hố cho cậu thì chớ nhảy vào đấy.” Lý Tô Tô cũng biết nặng nhẹ, sẽ không vô duyên vô cớ phá hoại danh dự của một cô gái.
Ba người cùng nhau ăn trưa trong một quán nhỏ, rồi thong thả dạo chợ.
Tuyên Dụ để Lý Tô Tô và Từ Hướng Hàng đi dạo riêng với nhau một lát, còn cô muốn gọi video với Úc Thanh. Bởi vì cô ấy đang đi du học chưa về được nên cô bèn mua đồ lưu niệm thay cô ấy, tiện thể đưa cô ấy thăm lại trường học qua màn hình.
Úc Thanh ghé sát mặt vào camera, chỉ thấy vầng trán và tóc mái lòa xòa sau khi ngủ dậy của cô ấy trên màn hình.
“Chị Tiểu Dụ, em muốn chiếc huy hiệu đó.” Úc Thanh quan sát rất chăm chú, xem xong kỹ thuật chế tác huy hiệu, cô ấy reo lên: “Trường chịu chi quá, dùng cả kỹ thuật kéo sợi bạc, cái này cứ nhắm mắt mà mua thôi là đúng rồi, siêu đẹp luôn.”
Tuyên Dụ không rành về hàng thủ công mỹ nghệ, nhìn trái nhìn phải cũng chẳng thấy khác biệt gì.
Úc Thanh hào phóng nói: “Em muốn hai mươi chiếc.”
“Hả? Thanh Thanh, em chắc mình không nói nhầm chứ?” Tuyên Dụ tưởng mình nghe lầm, chắc là hai thôi chứ không phải hai mươi chiếc đúng không.
Úc Thanh: “Không nhầm đâu, mấy món đồ lưu niệm khác khó bảo quản lắm, nhưng huy hiệu có thể giữ được lâu, em mua cái này thôi. Lát em chuyển tiền cho chị.”
“Thôi, chị tặng em.” Tuyên Dụ nhờ sinh viên gói lại cẩn thận.
“Em không tiêu tiền của chị, chị kiếm tiền vất vả lắm.” Úc Thanh nghe anh trai kể, Tuyên Dụ kiếm tiền nuôi gia đình mệt tới mức đổ bệnh nằm viện, còn phải trải qua một ca tiểu phẫu.
Tuyên Dụ đang định từ chối, thì một giọng nam ôn hòa vang lên trong điện thoại: “Ghi vào tài khoản của Úc Văn Yến đi, hai người đừng tranh nhau nữa.”
“Đúng rồi.” Úc Thanh lùi ra sau một khoảng cách nhỏ, để lộ gương mặt xinh đẹp mỹ miều, nhưng biểu cảm có hơi ngơ ngác: “Chị Tiểu Dụ, cứ ghi vào tài khoản anh trai em. À không, anh ấy không phải đã giao thẻ lương cho chị rồi à?”
“Hửm? Không, anh chị tự quản lý tiền mình.” Tuyên Dụ chợt phát hiện hình như mình chưa bàn bạc nghiêm túc với Úc Văn Yến về vấn đề chi tiêu trong gia đình. Chủ yếu là do thời gian bên nhau không nhiều, nói là kết hôn, nhưng trạng thái của họ giống như yêu và sống chung hơn.
Úc Thanh trầm ngâm ồ một tiếng: “Lát nữa em chuyển tiền cho chị, đừng khách sáo với em!”
“Được.” Tuyên Dụ cũng không khách sáo với Úc Thanh nữa.
Úc Thanh còn muốn mua sổ tay và túi vải, Tuyên Dụ đi dọc theo các quầy hàng nhỏ hai bên đường, chọn những món đồ có hoa văn đẹp mắt.
“Chị Tiểu Dụ, anh chị quyết định xong ngày cưới và tuần trăng mật chưa?” Úc Thanh bất ngờ hỏi.
Tuyên Dụ bị hỏi khó: “Anh ấy có nhắc đến chuyện hôn lễ một lần, nhưng bọn chị bận quá, chắc chỉ tổ chức được vào dịp lễ hoặc cuối năm. Tuần trăng mật…… chắc không đi được.”
Với họ, nghi thức không cần quá lớn, dành cho nhau những bất ngờ nho nhỏ đã là nghi thức tuyệt vời nhất rồi. Hơn nữa mỗi lần Úc Văn Yến ra khỏi Tỉnh đều phải làm báo cáo, nên nếu muốn đi hưởng tuần trăng mật thì phải lên kế hoạch lâu dài.
“Hai người qua chỗ em chơi đi! Em dẫn hai người đi khắp nơi!” Úc Thanh dần phấn khích hơn, “Em cũng lâu rồi không có được gặp chị.”
“Vậy chị sẽ bàn với anh trai em.” Một lý do lớn khiến Tuyên Dụ không từ chối ngay là vì cô lo Úc Thanh sống một mình ở nước ngoài không quen, muốn đến xem thử cuộc sống du học của cô ấy thế nào.
Úc Thanh: “Dạ dạ, tốt quá!”
Tuyên Dụ chuyển sang camera sau để Úc Thanh dễ chọn đồ lưu niệm.
–
Đi dạo đến 5 giờ chiều, ba người đến địa điểm nhà hàng đã hẹn để tập hợp.
Từ xa nhìn thấy nhân vật chính trong tin đồn, Lý Tô Tô lập tức ghé tai Tuyên Dụ nói: “Cô gái mặc váy tím kia là người ngồi sau bàn cậu đấy, bạn gái cũ của Đoàn Thừa Vận.”
Vừa dứt lời, cô gái kia đã liếc mắt qua, thái độ lạnh nhạt, không hề có chút thái độ nhiệt tình khi gặp lại bạn học cũ.
“Tên là…… Đàm Diệu Trúc nhỉ?” Tuyên Dụ vắt óc cả buổi mới nhớ lại.
Lý Tô Tô nhìn về phía Từ Hướng Hàng: “Hỏi anh đó!”
Từ Hướng Hàng: “Vợ ơi, anh học lớp bên cạnh mà, sao nhớ được……” Cậu ấy còn chẳng nhớ hết bạn cùng lớp của mình nữa là.
“Anh tránh sang bên đi.” Lý Tô Tô đẩy Từ Hướng Hàng ra. Địa điểm họp lớp của lớp cậu ấy ở ngay bên cạnh, không cùng nhóm với bọn cô.
Thầy Giả cũng đã đến, lớp trưởng và lớp phó đang chuyện trò rôm rả cùng ông ấy. Hai người họ chào hỏi đơn giản rồi tìm chỗ ngồi, định ăn uống yên lặng, hạn chế giao tiếp xã hội.
Có người ngồi xuống ghế trống bên cạnh Tuyên Dụ, cô ngẩng lên nhìn. Là Đàm Diệu Trúc.
“Tuyên Dụ, Lý Tô Tô, lâu rồi không gặp.” Đàm Diệu Trúc mỉm cười duyên dáng.
Tuyên Dụ lịch sự đáp lại, tiếp tục nghe Lý Tô Tô phàn nàn về cô em họ xa nhà gần đây đi xem mắt gặp phải mấy người kỳ lạ.
Đàm Diệu Trúc đột ngột chen vào: “Tuyên Tuyên, cậu đổi số liên lạc sau khi tốt nghiệp đại học rồi à, gần đây mới thấy cậu vào nhóm lớp.”
Lúc Tuyên Dụ đổi số, cô không liên lạc nhiều với bạn học cấp ba, chỉ có nói cho Lý Tô Tô và Từ Hướng Hàng chuyện mình đổi số.
“Ừhm, sao thế?” Tuyên Dụ thoải mái thừa nhận, sự thật đã đến nước này rồi thì không cần giải thích thừa thãi.
“Về sau có mấy lần tụ họp nhỏ của lớp, bạn bè muốn gọi cậu nhưng không tài nào liên lạc được.” Đàm Diệu Trúc tiếc nuối thở dài.
Lý Tô Tô ngồi cạnh ngó đầu ra, giả vờ ngạc nhiên: “Có tụ tập thì gọi tớ là được mà, tớ còn trong nhóm chat nè, ngày thường còn rảnh muốn chết đây. Còn Tuyên Tuyên hả, thôi bỏ đi, đến tớ còn khó hẹn được thì huống chi là các cậu. Một tuần cậu ấy đi làm tám ngày, mỗi ngày làm hai mươi lăm tiếng lận đấy.”
“Nói linh tinh gì vậy!” Trong lòng Tuyên Dụ biết Lý Tô Tô đang nói đỡ cho mình, phối hợp mà chòng ghẹo một câu.
“Tớ có nói linh tinh đâu, có lần nào tớ tìm mà cậu không phải đang bận không? Sáng nay tớ với lão Từ còn ghé trường đón cậu còn gì?” Lý Tô Tô nhướng mày kiêu ngạo, như đang nói, cậu tìm câu nào có lý có cớ để phản bác xem nào.
Tuyên Dụ đành bất lực nhận thua: “Rồi rồi rồi, là tớ đã làm chậm trễ đại tiểu thư.”
Hai người trò chuyện thân mật, người biết ý sẽ không hỏi thêm nữa. Đàm Diệu Trúc cười khẽ, quay sang nói chuyện với bạn học cũ ngồi bên tay trái.
Các bạn học còn lại cũng ngồi xuống, trong đó có cả Đoàn Thừa Vận. Tầm mắt Tuyên Dụ và cậu ấy chạm nhau giữa không trung, cậu ấy cười nhàn nhạt.
Sau chuyện ở hội trường, không ai phơi bày sự thật, giờ cậu ấy tỏ vẻ thân thiện thì Tuyên Dụ cũng chẳng so đo, giả vờ chưa từng nghe lời đồn thổi bên ngoài, chỉ đối đãi với cậu ấy như một người bạn cũ, đáp lại bằng nụ cười thân thiện tương tự.
“Tuyên Tuyên.” Đàm Diệu Trúc lại sấn tới.
Lý Tô Tô còn phản ứng mạnh hơn Tuyên Dụ, cảnh giác nhìn sang, giống như con mèo xù lông sẵn sàng phản công.
Tuyên Dụ nắm tay Lý Tô Tô, nhìn Đàm Diệu Trúc: “Sao thế?”
“Tớ khá tò mò sao cậu ngồi chung bàn với Đoàn Thừa Vận ba năm hay vậy.” Đoàn Diệu Trúc nói xong thì khẽ cười, nhìn như hỏi bâng quơ nhưng giọng điệu kia làm Tuyên Dụ không được thoải mái.
Một vài bạn học ngồi xung quanh cũng nghe thấy, đồng loạt nhìn sang.
“Chỗ ngồi không phải dựa theo thành tích chọn sao?” Lý Tô Tô hỏi ngược lại.
Đàm Diệu Trúc: “Đúng vậy, Đoàn Thừa Vận đứng nhất lớp, cậu đứng nhì lớp, cậu ấy chọn trước, cậu chọn sau, không lẽ……”
“Cậu ấy chọn chỗ muộn, ủy viên học tập bảo tớ chọn trước, cậu ấy chọn thứ hai.” Tuyên Dụ ngắt lời sắp nói ra tiếp theo của Đàm Diệu Trúc, không muốn những suy đoán vô căn cứ tạo thêm tin đồn thất thiệt.
“Thế à, xem ra Đoàn Thừa Vận rất thích ngồi chung với cậu nhỉ.” Đàm Diệu Trúc cười nói với mọi người xung quanh.
Bắt đầu có người nói rằng hồi đó thấy hai người họ rất xứng đôi, cứ tưởng sẽ có tia lửa giữa họ sau khi tốt nghiệp.
Đoàn Thừa Vận ngồi đối diện cũng rơi vào tình thế lúng túng khó xử.
Có một ranh giới gọi là bạn học cũ tự cho rằng hai người rất thân với nhau, có thể thoải mái đùa cợt, nhưng với người trong cuộc thì họ chỉ cảm thấy đó là mối quan hệ như đồng nghiệp bình thường, không thích bị đùa giỡn như vậy.
“Bị điên à.” Lý Tô Tô nổi nóng, thấp giọng nói: “Thân thiết với cô ta lắm hả? Tùy tiện đùa cợt vậy. Người có vướng mắc tình cảm với cô ta là Đoàn Thừa Vận cơ mà, chứ liên quan gì đến cậu đâu? Cứ phải kéo cậu xuống nước, để đàn ông thảnh thơi ẩn mình hả?”
Tuyên Dụ cầm ly thủy tinh lên, nhấp một ngụm nước trái cây rồi chậm rãi nuốt xuống. Lý Tô Tô biết Tuyên Dụ không định làm căng, dùng tâm thế từ bi tham gia họp lớp, nhưng cô ấy không nhịn nổi, trong lòng nghẹn một cục tức, không xả ra thì tối nay khó ngủ.
Lý Tô Tô vừa nghiêng người về phía trước một chút, thì Tuyên Dụ đã giữ chặt lấy cổ tay cô ấy. Cô quay sang nhìn Đàm Diệu Trúc đang cười nói vui vẻ, Tuyên Dụ hỏi: “Nghe nói cậu đã hẹn hò với Lỗ Thái Ninh hồi Đại học? Tớ mới vào nhóm lớp gần đây, khá tò mò không biết đã xảy ra chuyện gì. Hôm nay cũng không thấy cậu ấy đến, hai người đã hẹn nhau không xuất hiện cùng một dịp à?”
Tin đồn của cô chỉ là suy đoán của mọi người, nhưng Đàm Diệu Trúc thực sự từng yêu Lỗ Thái Ninh. Các bạn học cũ đều muốn biết chi tiết, chỉ là không ai tiện mở lời. Giờ có người khơi mào, họ cho rằng chủ đề này có thể nói, liền hùa theo, thúc giục Đàm Diệu Trúc kể rõ ràng, nhân cơ hội này cười một cái rồi xóa bỏ ân oán.
“Tuyên Tuyên, hôm nay cậu sống lại rồi? Không giả vờ ngày tháng tĩnh lặng nữa hả?” Lý Tô Tô che miệng cười nói, cố kìm nén để không bật cười thành tiếng.
Tuyên Dụ có một tiêu chuẩn ứng xử riêng, hành vi của Đàm Diệu Trúc quá đáng vô cùng, đầu tiên là không có ý thức về ranh giới, sau đó phá hỏng mối quan hệ bạn bè ngoài mặt giữa cô và Đoàn Thừa Vận. Cô nói: “Tớ dễ nói chuyện, chứ không phải cái bia để ai muốn bắn cũng được.”
“Tuyên Tuyên đỉnh chóp!” Lý Tô Tô rất thích nhìn Tuyên Dụ đốp chát người ta, cứ nhắm mắt tâng bốc: “Tuyên Tuyên, cậu chính là nữ anh hùng từ trên trời rơi xuống của tớ.”
“Biểu cảm lố quá rồi đó.” Tuyên Tuyên không chịu được khi thấy Lý Tô Tô ra vẻ thâm tình, buồn cười chết mất.
Ăn được nửa bữa cơm, Tuyên Dụ nhắn tin hỏi cho Úc Văn Yến, hỏi anh bao giờ xong, cô muốn về nhà ngay sau khi kết thúc bữa tối, không tham gia buổi tụ tập khuya tăng hai.
Úc Văn Yến bên kia mãi không trả lời, Tuyên Dụ cất điện thoại, dùng ánh mắt ra hiệu bảo Lý Tô Tô gọi viện binh.
“Tuyên Tuyên, nghe nói cậu kết hôn rồi, chuẩn bị làm đám cưới chưa?” Mọi người trò chuyện cũng đã thân thiết hơn, nên bạn học cũng hỏi khá thẳng thắn.
Tuyên Dụ cười mỉm, trả lời: “Ừhm, vẫn đang lên kế hoạch.”
Bạn học hỏi tiếp: “Hồi đó, không ít lần tớ nghe được tin đồn cậu và Úc Văn Yến không hợp nhau, sao hai người lại vừa mắt nhau vậy?”
“Đúng đấy, không lẽ hai người đã để ý nhau từ hồi đi học rồi đấy chứ?” Đàm Diệu Trúc cười hỏi.
Bạn học ồ lên: “Trúc Tử đừng nói bậy, thầy Giả nghiêm khắc lắm, Tuyên Tuyên không dám đâu.”
Lý Tô Tô: “Tuyên Tuyên tốt nghiệp cấp ba xong mới yêu đương chứ bộ, năm nay nhận giấy đăng ký kết hôn, các cậu đừng nói bừa, Tuyên Tuyên nhà tớ là học sinh ba tốt đó.”
“Chúng tớ phát triển tự nhiên thôi.” Thật ra Tuyên Dụ không thấy phản cảm khi bị hỏi về chuyện yêu đương, hơn nữa giọng điệu của người bạn học này không làm người ta bực bội như Đàm Diệu Trúc.
Bạn học hiểu Tuyên Dụ không muốn nói sâu thêm, chỉ nói: “Đến lúc đó nhớ gửi thiệp mời cho chúng tớ, để bạn học cũ lại tụ tập thêm một lần nữa nha.”
“Được!” Tuyên Dụ vui vẻ đồng ý.
Bỗng nhiên cảm nhận được có người đến ở phía sau lưng, Tuyên Dụ quay đầu, má chạm vào lớp vải sơ mi mềm mại, mùi cam đắng quen thuộc thoảng quanh chóp mũi, rồi một bàn tay nổi gân xanh với những khớp xương rõ ràng đã đặt lên vai cô.
Tuyên Dụ ngẩng đầu lên, đối diện với Úc Văn Yến.
“Sắp xong rồi à?” Úc Văn Yến hỏi, nhưng dường như đang hỏi những người khác trên bàn hơn.
Không ai lên tiếng, nhưng tất cả đều nhìn về phía họ.
Tuyên Dụ đứng dậy mỉm cười: “Cũng muộn rồi, tớ về trước đấy, hôm khác tụ tập với mọi người sau.”
Úc Văn Yến chủ động xách túi và đống đồ lớn nhỏ đã mua bên cạnh.
“Đàn anh Úc, hồi đó có tin đồn giữa anh và Tuyên Tuyên không hợp nhau, anh không định giải thích chút à?” Một bạn học nam trêu ghẹo.
Úc Văn Yến cười khẽ: “Hình như có rất nhiều hiểu lầm ở đây?”
“Chuyện hai người đánh nhau suốt một tối trong văn phòng Hội học sinh là thật hay giả vậy? Nghe đồn còn gọi phụ huynh đến nữa.”
Không chỉ có bạn học tò mò chuyện này mà Lý Tô Tô cũng thắc mắc thế. Cô ấy từng hỏi Tuyên Dụ, nhưng cô ấp úng không chịu kể chi tiết.
“Đã bao năm rồi, sao các cậu còn nhớ thế?” Tuyên Dụ thấy hơi bất lực.
“Không lẽ hai người……”
Tuyên Dụ: “Dừng đi, thầy Giả còn ngồi bàn bên cạnh đấy, các cậu đừng hại tớ chứ. Tối đó chúng tôi bị khóa lại thôi, mà điện thoại hết pin không liên lạc được với ai, phụ huynh thấy lo nên tới trường tìm thôi mà.”
Các bạn học biết được chân tướng đều cười nghiêng ngả, cũng không quên chúc họ tân hôn vui vẻ. Úc Văn Yến luôn mỉm cười đáp lời cảm ơn.
Dưới ánh nhìn của mọi người, Tuyên Dụ khoác tay Úc Văn Yến rồi nhanh chóng rời đi.
Bỏ qua đoạn nhạc đệm nhỏ của Đàm Diệu Trúc, Tuyên Dụ cảm thấy buổi họp lớp hôm nay cũng không tệ. Dù sao đó là vấn đề tình cảm giữa ba người họ, còn cô thì vô duyên vô cớ bị kéo vào.
–
Về tới nhà, Tuyên Dụ đá giày ra, nằm dài trên sofa, nói: “Chỉ là chuyện nhỏ thế thôi mà cũng bị đồn thổi thái quá, em không muốn nói vì lúc đó chúng ta thực sự rất thảm, nói ra mất mặt lắm.”
“A Dụ.” Úc Văn Yến ngồi xuống chỗ trống phía trên đầu cô, “Tối đó, cửa sổ phía sau mở được, có thể trèo ra ngoài.”
“Hả? Em nhớ là khoá hết rồi mà.” Lúc đó Tuyên Dụ không cam tâm nên kiểm tra hai lần liền, xác nhận cửa bị khóa thật, lòng cũng nguội lạnh.
“Anh khóa lại đó.”
Câu trả lời làm cô bất ngờ, thậm chí không thể tin nổi, cô còn nghĩ thầm lúc bị nhốt trong phòng học, Úc Văn Yến là cậu chủ lớn sao mà chịu được, nên cô chưa từng nghi ngờ anh động tay chân.
Tuyên Dụ ngồi dậy, nhìn Úc Văn Yến ngơ: ngác “Vừa lạnh vừa đói, sao anh lại làm thế?”
Úc Văn Yến: “Em bị lạnh thì có thể mặc áo khoác của anh được mà, chẳng phải buổi chiều anh đã mang bánh ngọt cho em lót dạ rồi sao? Không đói được đâu.”
Không ngờ anh đã lên kế hoạch chu toàn đến vậy.
“Anh…… định làm gì vậy?” Tuyên Dụ véo má anh một cái, “Điên hả?”
“Ừhm, điên mất rồi, chỉ muốn ở bên em lâu thêm một lúc nữa.” Giờ nghĩ lại Úc Văn Yến thấy mình thật ngốc: “Nhưng thấy em lo lắng suýt khóc, anh khá hối hận.”
Sau đó thì anh không dám chọc cô nữa, có đồ ăn ngon hay đồ chơi vui đều nhớ đến cô, muốn bù đắp tội lỗi trong lòng, còn cầu mong một ngày khi cô biết sự thật sẽ không ghét anh.
Tuyên Dụ thấy lòng mình chua xót ngập tràn, đấm nhẹ vào vai anh: “Đồ ngốc!”
“Biết sao giờ? Đồ ngốc này thật sự rất thích em đấy.” Úc Văn Yến cầm tay cô đặt lên môi hôn nhẹ.
“Thôi bỏ đi, từ bi hỷ xả bỏ qua cho anh đấy.” Tuyên Dụ muốn rụt tay về nhưng không được.
Anh nhét hai chiếc thẻ vào tay cô.
Úc Văn Yến: “Một chiếc là thẻ lương, chiếc còn lại là thẻ phụ. Nhận giấy chứng nhận kết hôn vội quá nên chưa tặng em gì cả, cứ xem như đây là sính lễ, còn lại sau này bù.”
“Nhiều quá, không cần đâu.”
Tuyên Dụ muốn trả lại nhưng Úc Văn Yến đã buông tay đứng lên.
“Anh đi tắm đây, cất kỹ đi.” Úc Văn Yến đi tới cửa, rồi quay lại.
Tuyên Dụ ngây người nhìn hai chiếc thẻ, không hiểu nên hỏi: “Anh…… còn muốn nói gì sao?”
“Quên đồ rồi.”
“Quần áo à? Em vào phòng để đồ lấy giúp anh nhé?” Tuyên Dụ chống tay đứng lên sofa, cao hơn anh một cái đầu.
Úc Văn Yến bế bổng cô lên, hai chiếc thẻ rơi xuống thảm lông.
“Tắm cùng nhau.” Úc Văn Yến cười, tay anh cởi chiếc thắt lưng rườm rà trên người cô.
Được nửa đường thì điện thoại đổ chuông, Tuyên Dụ đẩy Úc Văn Yến ra, đến sofa tìm điện thoại.
Úc Văn Yến khoanh tay đứng ở cửa, mặt mày oán trách. Cả tuần không gặp, muốn gần gũi mà giữa chừng bị cắt ngang.
Tuyên Dụ áp điện thoại vào tai, dùng khẩu hình bảo Úc Văn Yến chờ chút.
“Cô Phạm, em đây, có chuyện gì vậy?”
Nghe thấy câu này của Tuyên Dụ, Úc Văn Yến đại khái đoán được chuyện gì sắp xảy ra, anh bước tới ôm lấy cô bằng một tay, cúi đầu hôn lên má cô.
Tuyên Dụ tránh né, đổ dồn mọi sự chú ý vào cuộc điện thoại, “Văn Hòa Sưởng sao rồi? Giờ đang ở đâu? Em đến trường ngay đây, có tin gì em sẽ báo cho cô.”
Úc Văn Yến nghe thấy tên cháu trai thì cau mày bực bội: “Không đi.”
“Không được, phải đi!” Tuyên Dụ chạy nhanh ra cửa.
Úc Văn Yến đuổi theo: “Khuya rồi, anh đưa em đi.”
Tuyên Dụ xót xa: “Anh mới đi công tác về mà, không mệt à?”
“Không mệt, nhưng em nợ anh một giấc.” Úc Văn Yến hôn lên khóe môi cô.
Tuyên Dụ hiểu “Một giấc” mà anh nói ám chỉ cái gì, ngượng ngùng sờ vào chỗ anh vừa hôn.
Úc Văn Yến mở cửa đi trước, bấm thang máy chờ Tuyên Dụ thay giày, tiện thể nhắn tin cho chị họ, không muốn bao che cho thằng nhóc chuyên gây rắc rối đã phá hỏng thế giới hai người của họ.