Ước Nguyện Ngày Xuân - Sơ Li

Chương 67

Địa điểm tụ họp được định tại nhà của Tần Ý, nằm trong khu biệt thự gần ngoại ô.

Chiếc xe đi vào đại lộ rợp bóng cây của khu dân cư, Tuyên Dụ kinh ngạc cảm thán rằng việc xanh hóa ở đây lại được làm tốt như vậy: “Trong nhà cục trưởng Tần có mấy người vậy?”

Úc Văn Yến: “Ba người, chị ấy và chồng, còn có một cậu con trai, năm nay vào lớp một.”

Tuyên Dụ ngạc nhiên, nhớ lại lúc gặp Tần Ý ở buổi họp mặt chúc Tết, thân hình thon thả, khí chất tuyệt vời, biết việc cô ấy kết hôn đã rất kinh ngạc rồi, không ngờ còn có con cái đã đi học.

“Chị ấy đăng ký kết hôn với chồng khi vừa đủ tuổi, có con trước khi đi làm.” Úc Văn Yến liếc mắt liền nhìn ra được Tuyên Dụ đang nghĩ gì.

Tuyên Dụ: “Có thể thấy tình cảm của họ rất tốt.”

“Nghe nói hồi cấp ba họ yêu sớm còn bị gọi phụ huynh.” Úc Văn Yến nói, “Cục trưởng Tần đúng là tấm gương sáng.”

“Vợ chồng người ta cùng tuổi nhau, còn chúng ta thì thôi bỏ đi.” Tuyên Dụ nhẹ nhàng phản bác, “Em còn chưa thành niên đấy, anh là cầm thú à?”

Úc Văn Yến cười không nói, câu này có bẫy, anh không dám dễ dàng tiếp lời.

Xe dừng ở sân sau biệt thự, Úc Văn Yến lấy một chiếc hộp nhỏ ra khỏi cốp xe, đây là quà kèm kẹo cưới mà anh đã đặt cách đây không lâu, Tuyên Dụ cũng mới biết chuyện này.

“Đồng nghiệp ở đơn vị sau khi kết hôn đều sẽ đến từng phòng ban phát kẹo cưới, đây mới chỉ là một phần thôi, số còn lại thì anh đợi tuần sau đến cơ quan thì sẽ phát cho những người khác.” Úc Văn Yến rất hài lòng với sự sắp xếp của mình.

Tuyên Dụ mở một túi ra, bên trong ngoài kẹo giấy lấp lánh và đồ uống đóng túi nhỏ, còn có một tấm thiệp được làm dựa theo ảnh chứng nhận kết hôn của hai người.

Rõ ràng có thể dùng ảnh khác, nhưng Úc Văn Yến nhất quyết chọn ảnh giấy chứng nhận kết hôn, Tuyên Dụ từng hỏi tại sao thì anh bình thản nói rằng nền trong ảnh là màu đỏ, cùng một màu với màu của gói quà, trông rất hợp.

Tuyên Dụ ngại đến mức không dám nhìn lần thứ hai, nhìn bóng lưng Úc Văn Yến đang vui vẻ sắp xếp, cô không chắc chắn hỏi lại: “Có phải hơi phô trương không, kiểu này thì mọi người điều biết em trông thế nào rồi?”

Úc Văn Yến đóng cửa cốp xe vào, xoay người lại nhìn cô cười: “Cô Tuyên Dụ, em nghĩ mình có thể giấu diếm được hay sao? Họ có cả tá cách để lấy được ảnh của em đấy.”

Cô ngẫm lại cũng đúng, chỉ cần giỏi dùng công cụ tìm kiếm trên diễn đàn trường thì chẳng mấy chốc sẽ tìm ra, thậm chí ảnh full HD cũng có thể lấy được.

“Đừng nhỏ nhen vậy mà, xinh đẹp thế này thì để người khác ngắm thêm chút nhé.” Úc Văn Yến dỗ dành cô với vẻ nghiêm túc, như thể đang giảng giải đề.

Tuyên Dụ bật cười, đẩy anh một cái: “Úc Văn Yến, anh bị hâm à!”

Anh bê cái hộp bằng một tay, tay còn lại thì vòng qua eo cô: “Vợ anh vốn dĩ đã xinh đẹp, đó là sự thật hiển nhiên mà.”

Tuyên Dụ nép sát vào anh, nói: “Cất cái giọng điệu tự mãn của anh đi, còn để lại ấn tượng tốt cho đồng nghiệp nữa.”

“Được thôi.” Úc Văn Yến cúi đầu, “Một nụ hôn là giao kèo thành công.”

Cô nhận ra càng ngày anh càng thích trêu mình, mỗi lần cô sắp nổi đóa, anh lại nhanh chóng đổi sang giọng nịnh nọt, vừa thiếu đánh vừa “Biết co biết duỗi”.

“Tiểu Úc, hai người đến rồi.” Tần Ý xuất hiện bất ngờ.

Tuyên Dụ lập tức buông tay đang ôm eo anh, giữ khoảng cách vừa thân mật vừa không cách Úc Văn Yến quá xa.

Bên cạnh Tần Ý còn có một cậu bé, cao đến ngực cô ấy, khuôn mặt cũng có đôi nét giống với cô ấy, hẳn là Trần Chi Việt – con trai của cô ấy.

“Chào chú Úc, chào cô giáo Tiểu Tuyên.” Trần Chi Việt lễ phép hơi cúi đầu chào.

Cậu bé mặc áo sơ mi chỉnh tề, đúng chuẩn một quý ông nhỏ, hoàn toàn khác với hình ảnh những đứa trẻ nghịch ngợm thiếu lễ phép trong trí tưởng tượng, có thể thấy gia đình rất chú trọng giáo dục.

“Chào cháu.” Tuyên Dụ rất thích trẻ con, cô mỉm cười vẫy tay với cậu bé.

Tần Ý để ý đến chiếc hộp trên tay Úc Văn Yến, hỏi: “Mang gì theo thế? Để tôi tìm người giúp cậu.”

“Không nặng, tôi tự làm được.” Úc Văn Yến kiên quyết không để người khác đụng tay vào, muốn được tự tay phát kẹo cưới.

Tần Ý thoáng thấy màu sắc lộ ra từ khe hở của chiếc hộp, cô ấy mỉm cười hiểu ý, có lẽ đã biết đó là gì: “Vào nhà đi.”

Vào trong, mọi người ngồi quanh đảo bếp rộng rãi, cũng chuẩn bị nguyên liệu cho tiệc nướng ngoài trời.

Thấy Tuyên Dụ, mọi người đều thân thiện gọi cô là cô giáo Tiểu Tuyên. Sở dĩ gọi như thế là vì vào lần đầu tiên Úc Văn Yến giới thiệu cô với mọi người, anh đã nói cô đang làm trợ giảng bán thời gian ở Đại học Kinh Bắc, mà ở đơn vị, mọi người  đều thích cách gọi bạn đời của đồng nghiệp thường bằng họ kèm nghề nghiệp đi cùng, rất ít ai gọi ‘Bà này’, ‘Bà kia’.

Tuyên Dụ được giao nhiệm vụ nhặt rau, cô ngồi cùng với Phàn Gia.

Còn có một số người cô không nhớ mặt, chỉ biết họ cũng giống như cô, tham gia với tư cách là người nhà.

Mọi người tán gẫu về những chuyện thú vị trong đơn vị gần đây, kiểu như ai ở phòng ban này với ai ở phòng ban kia đã xảy ra chuyện gì, hoặc ai ở đơn vị nào đó mới cưới hay sinh con gần đây, đều là những chủ đề rất nhẹ nhàng, muốn tham gia lúc nào thì tham gia, muốn ngồi bên cạnh yên lặng nghe cũng được, lúc nào cũng có người dẫn dắt câu chuyện, sẽ không lo ngại ngùng.

Đám đông vui vẻ hòa thuận, không khí thoải mái khiến Tuyên Dụ đắm chìm vào đó.

Địa điểm chuyển ra ngoài trời, Úc Văn Yến dẫn theo Tuyên Dụ đi phát kẹo cưới cho mọi người, ai nhận được đều gửi vài lời chúc phúc.

Ban đầu Tuyên Dụ không dám bắt chuyện nhiều vì sợ nói sai, Úc Văn Yến liền vòng một tay ôm vai cô, đưa cô lên trước một chút, dẫn dắt câu chuyện về phía cô. Sau những lời chúc mừng, các đồng nghiệp cũng tìm những chủ đề đơn giản để trò chuyện vài câu với cô.

Tuyên Dụ dần thấy thoải mái và bắt đầu trở nên tự tin hơn.

Phàn Gia vừa nhai cả mồm toàn thịt vừa nhìn bóng lưng đôi vợ chồng nhỏ, nói với Giả Trí Hiên: “Anh Yến thay đổi rồi, trước thì là bạn gái, giờ mở miệng lại là ‘Tuyên Dụ nhà chúng tôi’, ai lại giới thiệu vợ kiểu vậy chứ?”

“Cậu ấy còn học theo nữa ấy, gọi Tiểu Tuyên là ‘Phụ huynh’, em không nhận ra à?” Giả Trí Hiên nghe ra, anh không chỉ nói ‘Tuyên Dụ nhà chúng tôi’, mà còn nói ‘Đây là phụ huynh’, đây thường là kiểu người lớn tuổi thế hệ trước hay gọi người đứng đầu gia đình như vậy, đây là Úc Văn Yến đang ngầm khẳng định cho mọi người biết người làm chủ trong gia đình là Tuyên Dụ.

Phàn Gia lắc đầu với vẻ không tin nổi: “Có thể nhìn ra được anh Yến rất ngạo mạn thôi.”

“Hôm nay, cậu ấy tới đây chủ yếu để khoe khoang đấy, em vẫn chưa hiểu à?” Giả Trí Hiên mở quà tặng kèm, rút một tấm thiệp chúc mừng ra.

Mặt trước là ảnh chụp chung thân mật của hai người, mặt sau có dòng chữ「Tân hôn hạnh phúc, Tuyên Dụ & Úc Văn Yến」được viết hoa.

“Anh Yến chịu chi ghê, mấy viên kẹo này đều là loại em muốn ăn mà không mua nổi.” Phàn Gia ước chừng số tiền mua kẹo và đặt làm hộp quà phải có giá đến bốn chữ số.

Giả Trí Hiên từng nghe được một ít chuyện nội bộ qua lời kể của Ôn Trạch Tự: “Cô gái phải khó khăn lắm mới cưới được, cậu ấy nhất định sẽ nâng niu hết lòng.”

Phàn Gia nhớ lại bài công khai trên vòng bạn bè cách đây không lâu của Úc Văn Yến thì lòng tò mò trỗi dậy, có lẽ nào Tuyên Dụ thật sự là Bạch Nguyệt Quang đó của anh?

Tiệc nướng đang diễn ra giữa chừng thì có người đề nghị chơi cầu lông đôi, Tần Ý và chồng lập tức đứng dậy ngay, dựng lưới ở khoảng đất trống trước sân chỉ trong vòng 10 phút và chuẩn bị cả vợt đánh cầu.

Có người đề nghị: “Chơi theo cặp vợ chồng đi, đồng chí nào còn độc thân thì có thể ghép đôi, hoặc cũng có thể đăng ký làm trọng tài.”

“Tôi phục vụ mọi người cho, tôi đến làm trọng tài!” Phàn Gia giơ tay hăng hái, còn tiện thể lôi kéo Giả Trí Hiên.

Giả Trí Hiên buông đũa xuống: “Tiểu Phàn, cũng không cần tích cực vậy đâu.”

“Anh Giả, hồi trước còn có anh Yến chơi cùng chúng ta, giờ còn mỗi em và anh chưa lập gia đình thôi. Lần đầu cô giáo Tiểu Tuyên tham gia, khẳng định cần phải chăm sóc cô ấy nhiều hơn, không đủ người đâu, anh đến giúp nhanh lên.” Phàn Gia không thấy độc thân là chuyện gì xấu, ngược lại rất vui vẻ là đằng khác, nên cô ấy tham gia nhiệt tình.

Giả Trí Hiên chỉ đành đứng bên cạnh lưới, anh ấy thấy bất lực, Phàn Gia còn trẻ nên không để ý mấy loại chuyện thế này nhưng anh ấy thì khác, mấy vị cấp trên đã chuyển hướng sự quan tâm từ tình trạng hôn nhân của Úc Văn Yên sang anh ấy rồi, thật khó mà chịu nổi.

Bên này, Tuyên Dụ do dự không biết mình có nên tham gia với Úc Văn Yến hay không, vì……

“Chúng ta không phối hợp ăn ý được đâu, chỉ biết cãi nhau thôi…… Để không làm trò cười, hay là chúng ta cứ đứng xem thôi?” Úc Văn Yến khoanh tay, ngồi yên bất động.

Tuyên Dụ cũng nghĩ vậy, đang định đồng ý thì bên phía Tần Ý đã vào sân hô lên: “Tiểu Tuyên, hai người muốn đánh ván đầu không?”

Mọi người đồng loạt nhìn sang, có người hùa theo: “Đúng rồi, xem thử sự ăn ý của hai vợ chồng nào.”

Tuyên Dụ nghĩ thầm giữa hai người không có cái gọi là ăn ý gì cả, chuyện ăn ý nhất là cãi nhau, đoán chính xác đối phương sắp làm gì rồi phản công nhanh nhất.

Nhưng tình thế bắt buộc, đây là trận giải trí, nếu họ từ chối thì sẽ làm mọi người mất hứng, nên chỉ có thể tham gia.

Nhận lấy vợt, Tuyên Dụ dùng vợt vạch một đường chính giữa: “Cầu sang bên này thì em đỡ, cầu sang bên kia thì anh đỡ.”

“Ừhm, được.” Úc Văn Yến cũng không còn cách khác, nếu phân công ai trước ai sau thì họ sẽ dễ nảy sinh cãi cọ, nếu mà không đỡ được lại thì lại cho rằng đó là lượt cầu của đối phương.

Hai lượt bóng đầu còn có thể gắng gượng làm theo nhiệm vụ phân công, nhưng sau đó Trần Vạn Cẩn cố ý đánh bóng cao, Tuyên Dụ đỡ cầu khó khăn, lực đánh trả cũng không đủ nên rất nhanh đã rơi vào thế yếu.

Trong lúc nhặt cầu, Tuyên Dụ và Úc Văn Yến có nhìn nhau vài lần, thấy rõ sự khinh miệt trong mắt anh, thái độ cô liền lạnh nhạt, cả hai bên đều kìm nén để không thốt ra lời châm chọc đối phương.

Trước khi phát cầu, Úc Văn Yến đứng sau nói với Tuyên Dụ: “Sau ba quả thì em đừng đỡ nữa, để anh đánh với anh ấy.”

Cô cũng nhận ra chiến thuật của Tần Ý và Trần Vạn Cẩn, năm hiệp đầu họ chỉ thử thăm dò, về sau sẽ đánh vào những góc hiểm.

Tuyên Dụ muốn thử đỡ cầu cao, nhưng kỹ thuật không bằng Úc Văn Yến nên cô đành nuốt xuống bất mãn mà nghe theo sự sắp xếp.

Sau đó, hiệp sau trở thành trận đấu tay đôi giữa Úc Văn Yến và Trần Vạn Cẩn.

Phàn Gia nhìn quả cầu bay qua bay lại, cảm thấy trận đấu này sẽ không kết thúc sớm, cô ấy liền chuyện trò với Tuyên Dụ đang đứng ở góc sân.

“Cô giáo Tiểu Tuyên, cô với anh Yến định bao giờ tổ chức đám cưới vậy?” Phàn Gia phân tâm hỏi.

Tuyên Dụ cũng phân tâm đáp: “Tạm thời chưa nghĩ xong, nếu có tổ chức thì nhất định sẽ gửi thiệp mời cho cô.”

“Cô giáo Tiểu Tuyên, tôi hỏi một câu mạo muội nhé.” Phàn Gia hạ giọng, dùng ánh mắt thỉnh cầu nhìn cô.

Tuyên Dụ tưởng cô ấy cần giúp đỡ chuyện gì: “Sao thế?”

“Hôm đó thấy anh Yến đăng bài lên vòng bạn bè, chúng tôi đều đoán là…… hai người có phải đã yêu nhau từ thời đại học, giữa chừng thì chia tay mấy năm không?” Phàn Gia không dám nói có phải Tuyên Dụ đã đá Úc Văn Yến hay không, cô ấy cố dùng những câu từ uyển chuyển nhất.

Đột nhiên—

Một cánh tay mạnh mẽ vòng qua cổ cô, ôm bằng kiểu khoá cổ thân mật, giọng Úc Văn Yến lạnh lẽo vang lên trên đỉnh đầu của cô: “Em nghe ai đồn đấy?”

Phàn Gia giật mình: “Anh Yến…… kết, kết thúc rồi à?”

“Ừhm thắng rồi.” Úc Văn Yến nhét cây vợt vào tay Phàn Gia, “Phục vụ nhân dân cho tốt vào, bớt hỏi chuyện riêng lại.”

Đi được hai bước, anh lại nói: “Tài liệu em gửi anh tối qua có vấn đề, đợi về nhà anh sẽ gửi lại, em sửa tiếp đi.”

Phàn Gia nhìn Úc Văn Yến nghênh ngang dẫn Tuyên Dụ đi xa mà khóe môi khẽ giật, bình thường cô ấy cũng nói chuyện tầm phào đâu có ít, sao không thấy anh có phản ứng mạnh như vậy đâu!

Giả Trí Hiên đứng xem nãy giờ, nói: “Em chọc vào nỗi đau của cậu ấy làm gì. Hồi còn đại học, cậu ấy đã dùng thực lực chính mình để biến ‘Song kiều ngoại đại’ thành ‘Song khuyển ngoại đại’ đấy, ngay cả Ôn Trạch Tự cũng khó giữ nổi ‘Trong sạch’, đều có nguyên nhân cả đó. Không thể xem thường bản lĩnh phản dame của cậu ấy được đâu, chớ dại mà đi khiêu chiến.”

Phàn Gia thấy bản thân có nỗi khổ khó nói.

Khi đã đi xa, Tuyên Dụ nhỏ giọng nói: “Anh đừng dọa Phàn Gia sợ.”

“Anh nói chuyện công việc, không hề dọa cô ấy.” Úc Văn Yến vội đổi đề tài, sợ gây tranh cãi.

Để Tuyên Dụ ngồi chờ ở chỗ cũ, anh đi nướng thịt cho cô.

Trần Chi Việt đang ngồi ăn một mình, vài lần ngẩng đầu lên nhìn Tuyên Dụ.

“Tiểu Việt, sao thế?” Tuyên Dụ đến ngồi cạnh cậu bé, cứ nghĩ cậu bạn nhỏ phát tín hiệu cầu cứu cần giúp đỡ.

Trần Chi Việt ngây thơ vô tư, chớp mắt vài lần, hỏi: “Cô giáo Tiểu Tuyên ơi, hai người kết hôn rồi sẽ sinh em gái nhỏ đúng không ạ?”

Tuyên Dụ giật mình, suýt làm đổ nước ép ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment