Trần Vạn Cẩn vừa bước tới thì lập tức bịt miệng con trai lại rồi khẽ nói: “Con nói bậy bạ gì đó!”
Anh ấy cười xin lỗi với Tuyên Dụ: “Trẻ con nghịch ngợm, cô đừng để bụng.”
Đây là lần đầu Tuyên Dụ gặp phải chủ đề kiểu như thế này nên trong lòng cô sớm đã rối như tơ vò, không biết đáp lại thế nào, chỉ đành gượng gạo cười nói không sao.
Trần Vạn Cẩn kéo con trai ra góc tường, cố ý tránh Tuyên Dụ, nhưng giọng nói của họ không nhỏ nên cô vẫn nghe rõ mồn một.
Trần Chi Việt ngẩng đầu nhìn người bố cao lớn mà trong lòng chua xót, nhỏ giọng khiếu nại: “Bố ơi, Ngư Hoàn có em gái chơi cùng cậu ấy.”
Ngư Hoàn là bạn cùng bàn của con trai, đã không ít lần nghe cậu bé nhắc tới thằng bé. Bọn trẻ hay khoe khoang với nhau, cái gì người ta có thì cậu bé cũng muốn có, nhưng em gái thì……
“Không phải con đã có em trai rồi sao?” Trần Vạn Cẩn giảng giải đạo lí với con trai, từ từ dẫn dắt cậu bé suy nghĩ.
Trần Chi Việt lập tức phản bác: “Là em trai chứ đâu phải em gái!”
“Tiểu Hoài đáng yêu mà, em trai hay em gái thì cũng có khác gì đâu.”
“Con không muốn, con chỉ muốn em gái thôi.” Trần Chi Việt kéo góc áo của Trần Vạn Cẩn lắc lư.
Sắc mặt Trần Vạn Cẩn dần trở nên lạnh lùng, phỏng chừng sắp mắng người.
Tuyên Dụ nhìn thấy cảnh đấy từ xa, thầm cân nhắc xem có nên tiến tới nói vài câu để xoa dịu bầu không khí giữa hai bố con hay không, nhưng cô lại cảm thấy, mình không nên xen vào, dù sao cũng là chuyện gia đình người ta, họ đang dạy dỗ con cái, cô nhúng tay vào sẽ thành ra nhiều chuyện.
Lúc này, Tuyên Dụ có chút, chỉ một chút thôi, đồng tình với đánh giá của Úc Văn Yến về mình, rằng cô quá xét nét, luôn muốn mọi chuyện được trọn vẹn, hy vọng ai cũng có kết quả tốt lành. Nhìn thì có vẻ giống người hòa giải, nhưng thật ra lại giống kẻ khuấy đục nước hơn.
Tuyên Dụ xoay người đi, tiếp tục uống nước ép, ép bản thân chuyển sự chú ý.
Lúc này, Tần Ý bước từ sân bóng tới. Tuyên Dụ ngỡ cô ấy sẽ đi khuyên nhủ hai bố con họ, không ngờ Tần Ý chỉ liếc nhìn thoáng từ xa, hiểu ra đang có chuyện gì liền lập tức quay lưng bỏ đi, tránh xa hiện trường.
Trần Chi Việt đứng trong góc tường, thấy bố không nói gì, mẹ cũng bỏ đi, không ai bênh vực mình, miệng chu lên cao, như thể chịu đựng nỗi uất ức lớn lao.
“Trần Chi Việt, biểu hiện của con khiến bố rất tức giận, rất thất vọng.” Trần Vạn Cẩn đối mặt với sự làm nũng của con trai với thái độ lạnh nhạt.
Mắt Trần Chi Việt lập tức đỏ hoe: “Bố nói vậy cũng làm con rất đau lòng.”
Trần Vạn Cẩn: “Hồi trước con có làm sai chuyện gì, bố cũng chưa từng nói thất vọng, nhưng lần này bố nói, con biết tại sao không?”
“Con không biết!” Trần Chi Việt tủi thân vô cùng thì làm sao còn lý trí để mà suy nghĩ.
Trần Vạn Cẩn không mảy may động lòng trước sự mè nheo của con: “Em gái là đồ chơi hả? Là đồ vật để con so bì với bạn bè, với bạn cùng lớp hay sao? Nếu hôm nay con nói Ngư Hoàn mua được bộ Lego mà con không có, bố rất sẵn lòng mua nó cho con. Nhưng em gái và đồ chơi không giống nhau, em gái cũng giống như con, biết khóc, biết cười, biết trêu ghẹo người khác, con hiểu ý bố không?”
Trần Chi Việt cúi đầu, nhìn chằm chằm bãi cỏ xanh, không lên tiếng.
“Trần Chi Việt, trả lời bố. Con đã học lớp một rồi, đâu phải con không hiểu những lời bố nói. Đối mặt với vấn đề, con không thể dùng thái độ trốn tránh để ứng phó tiêu cực.” Trần Vạn Cẩn không như mọi khi ngồi xổm xuống nói chuyện với con, chỉ đứng yên tại chỗ.
Trần Chi Việt sắp khóc đến nơi: “Nhưng con…… chỉ là ghen tị thôi mà.”
“Chi Việt, ghen tị không có nghĩa là phải có cho bằng được.Ghen tị có thể đồng nghĩa ngưỡng mộ người khác, một từ ngữ đẹp đẽ không nên được dùng để thể hiện sự bất mãn, đố kỵ và oán giận của con.” Trần Vạn Cẩn hơi cúi người để tầm mắt mình ngang tầm với con trai: “Còn nhớ lần trước đến bệnh viện thăm thím và em trai nhỏ mới sinh không?”
Giọng điệu của bố cậu bé dịu đi, Trần Chi Việt cũng mới dám bày tỏ suy nghĩ, gật đầu một cách rụt rè.
“Khi đó con đã nói, thím nằm trên giường bệnh trông rất đau đớn, đúng không?”
Trần Chi Việt lại gật đầu.
“Thím vì để sinh em trai ra đã phải vào phòng phẫu thuật, còn phải nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi một thời gian rất dài. Nếu con muốn có em gái thì mẹ con cũng phải trải qua những điều tương tự, con chịu không?” Trần Vạn Cẩn nói, “Bố thì không chịu.”
Mắt Trần Chi Việt ngân ngấn nước mắt, thút thít đáp: “Con không chịu đâu!”
“Sau này không được nói những lời vô trách nhiệm mà thiếu suy nghĩ như thế nữa, hiểu chưa?” Trần Vạn Cẩn lấy khăn tay trong túi ra, đặt vào tay con trai, “Lau nước mắt đi, đừng để mẹ thấy con khóc nhè, mẹ không thích đàn ông hay khóc nhè lắm!”
Trần Chi Việt dùng khăn che mặt, cố gắng kiềm chế cảm xúc tiêu cực. Trần Vạn Cẩn đứng bên cạnh cậu bé, lặng lẽ chờ, cũng không thúc giục cậu bé.
Tuyên Dụ nghe lén hết cuộc trò chuyện của hai bố con, ngẩn người nhìn những viên sỏi nhỏ trên mặt đất. Úc Văn Yến ngồi bên cạnh, gọi cô mấy lần mà cô cũng không nghe thấy.
“Sao vậy?” Úc Văn Yến lo lắng không biết có phải có quá nhiều người lạ khiến cô không được thoải mái hay không.
Tuyên Dụ thấp giọng kể anh nghe chuyện mình vừa nghe được, rồi thán phục nói: “Anh Trần lợi hại thật, em không nói được những đạo lý như vậy, càng không thể kiên nhẫn đến thế.”
“Cô giáo Tiểu Tuyên, em cũng có những điểm sáng của riêng mình mà.” Úc Văn Yến vừa cắt thịt nướng cho cô vừa cười nói: “Lúc nãy em còn bảo ngưỡng mộ là để thể hiện sự tán thưởng, không bao gồm việc tự hạ thấp bản thân đấy thôi?”
Tuyên Dụ lại được khai sáng, gật đầu bừng tỉnh, nhìn Úc Văn Yến cảm thán: “Úc Văn Yến, em rất khâm phục anh. Dù hoàn cảnh bên ngoài có bất lợi nhiều đến đâu, hay những lúc gặp phải đối thủ mạnh hơn thì anh luôn có thể bình tĩnh đối diện, không bao giờ tự ti, cũng không hề thua kém.”
Dù anh lớn lên trong một gia đình có bố mẹ không hòa thuận, nhưng bố mẹ anh luôn dành cho anh đầy đủ sự quan tâm, nên mới nuôi dưỡng được tính cách điềm tĩnh, không kiêu ngạo của anh. Vì vậy, anh mới có thể nhìn nhận thế giới một cách biện chứng và giữa đám đông ồn ào, anh vẫn là phong cảnh độc đáo nhất.
“A Dụ, con người không thể luôn dựa vào người khác để cứu rỗi, em cần có một nội tâm mạnh mẽ để nâng đỡ chính mình.” Úc Văn Yến hiểu ý cô, nói: “Anh sẽ luôn là người ủng hộ em, em chỉ cần tiến về phía trước thật vững vàng, bước thật lớn những bước không để lại sự tiếc nuối, không cần luôn ngưỡng mộ người khác. Vì Tuyên Dụ không hề kém cạnh.”
Tuyên Dụ cười, ôm cánh tay anh: “Phải đấy, em nên nhìn nhận hai mặt của sự việc, biết đâu người khác cũng ngưỡng mộ em thì sao.”
“Cô Tuyên Dụ, mời dùng nào.” Úc Văn Yến đặt miếng thịt đã cắt xong trước mặt cô.
Tuyên Dụ xiên lấy một miếng, nhai chậm rãi.
Miếng thịt bò chín bảy phần, mỏng nhẹ và được bọc một lớp bột gia vị nướng, cắn xuống một miếng, nước thịt đã ngập tràn khoang miệng, đồng tử của cô dần dần mở to, cô giơ ngón tay cái lên với Úc Văn Yến: “Ngon tuyệt!”
“Em muốn ăn rau không? Anh đi lấy thêm.” Tầm mắt Úc Văn Yến vẫn luôn dừng trên mặt Tuyên Dụ, thích thú ngắm nhìn những biểu cảm nhỏ phong phú của cô.
Tuyên Dụ lắc đầu: “Thế này đủ rồi, ăn xong chắc bụng em no căng mất.”
Úc Văn Yến cũng không đói, chỉ thích ngắm Tuyên Dụ ăn. Anh ngồi xuống bên cạnh, tiện tay bóc hạt dẻ cười.
“Úc Văn Yến.” Tuyên Dụ quét mắt nhìn xung quanh vài lần, thấy không ai chú ý tới họ, mới dám thấp giọng hỏi anh: “Anh nghĩ thế nào về chuyện sinh con?”
Úc Văn Yến nhìn cô thật sâu, trong mắt anh thoáng qua nhiều cảm xúc khó hiểu.
“Thôi vậy…… đổi chủ đề.” Tuyên Dụ không muốn phá hỏng bầu không khí giữa hai người.
Úc Văn Yến rút khăn giấy lau sạch vụn trên đầu ngón tay, nói nghiêm túc: “Quyền quyết định chuyện muốn có con nằm ở em, nếu em nhất định muốn hỏi ý kiến của anh, thì bây giờ anh chưa muốn có.”
“Anh không thích trẻ con sao?” Có lẽ vì gia đình thân sinh của cả hai đều không phải kiểu hạnh phúc viên mãn theo nghĩa truyền thống, nên dù đã kết hôn và xây dựng tổ ấm riêng, cả hai cũng chưa từng suy nghĩ sâu xa về tương lai, chỉ muốn sống tốt những ngày tháng của riêng họ.
“Chúng ta ở bên nhau từ đầu năm, giữa năm mới đăng ký kết hôn, bây giờ có con cái thì vướng víu lắm.” Úc Văn Yến vẫn chưa tận hưởng đủ thế giới của hai người, không muốn có đứa bé mặc tã lót nào đến đây chia sẻ sự chú ý của Tuyên Dụ.
Tuyên Dụ ồ lên một tiếng, không ngờ câu trả lời lại là như thế: “Vậy thì…… tạm thời không nghĩ đến nữa.”
“Còn một điều nữa.” Úc Văn Yến nắm tay cô, nghịch ngợm một cách thân mật: “Quý cô Tuyên Dụ đang trên đà phấn đấu, người phụ nữ vĩ đại này có sự nghiệp của riêng mình, không chỉ giới hạn quanh chồng và con cái. Anh muốn một ngày nào đó em mặc áo tiến sĩ, tay cầm bó hoa anh tặng, trở thành Dr.Xuan thực thụ, anh muốn điều ấy hơn cả việc em làm vợ anh hay làm mẹ của các con anh.”
“Tuyên Dụ, hãy cứ là chính mình, em xứng đáng được nuôi dưỡng bằng nhiều dưỡng chất để trở thành bông hoa xinh đẹp nhất, mà không chỉ có mỗi tình yêu của anh.” Úc Văn Yến cũng như Tuyên Dụ, anh mong ước cô đạt được giấc mơ của mình.
Tuyên Dụ nghe anh nói mà rưng rưng nước mắt, cô thấy mình cũng sắp thành Trần Chi Việt thích khóc nhè mất rồi.
“Có phải siêu cảm động luôn đúng không?” Úc Văn Yến ghé sát tai cô, cười xấu xa, “Không có ai nhìn đâu, có muốn hôn anh một cái không nè?”
Tuyên Dụ véo má anh, nhỏ giọng mắng yêu một câu: “Đồ lưu manh!”
Mắng thì mắng, nhưng cô vẫn nghiêng người hôn nhẹ lên môi anh.
Nụ cười trên khóe môi Úc Văn Yến cong lên thấy rõ, Tuyên Dụ cố tình ấn xuống: “Không được cười!”
“Ừhm, trong lòng ngọt ngào, không cười đâu.” Úc Văn Yến cười khẽ, ôm cô vào lòng rồi vu.ốt ve đầy yêu thương vào tấm lưng cô mấy lần.
Khi yêu một người, đặc biệt là yêu cả tâm hồn lẫn thể xác, không kìm được mà thể hiện nhiều cử chỉ thân mật nhỏ nhặt với cô. Úc Văn Yến lúc này chính là như vậy.
Tuyên Dụ ngước nhìn lên bầu trời xanh thẳm, nghĩ thầm gặp được một người yêu như Úc Văn Yến là may mắn đời này của cô.
“Úc Văn Yến, em không thể không yêu anh và gặp được anh rồi, em cũng không thể nào yêu thêm người khác nữa.” Tuyên Dụ khó lòng diễn tả hết cảm xúc của mình, nhưng cô tràn trề hy vọng về tương lai của họ.
Về tương lai của họ, nhất định sẽ tươi sáng và rực rỡ!
–
Hai người quyết định tổ chức đám cưới vào ngày thứ ba của kỳ nghỉ lễ Quốc khánh. Tuyên Dụ chăm chỉ chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, còn lại những việc khác đều do Úc Văn Yến lo liệu.
Địa điểm và khách mời đã được chốt, thiệp mời cũng đã làm xong và gửi đến bạn bè, người thân. Nhưng vấn đề về bố mẹ vẫn chưa thống nhất.
Văn Thư Lan cho rằng không cần sắp xếp phần phát biểu của Úc Kinh Chí, để bà ấy lên là được.
Úc Kinh Chí không phục, ông ấy cảm thấy mình là một giáo sư khoa Văn học mà không được lên phát biểu thì sẽ bị người ta chê cười.
Ban đầu, hai người họ chỉ là bất mãn với một phần sắp xếp, dần dần biến thành mỗi chi tiết đều muốn đưa ý kiến. Úc Văn Yến làm người trung gian truyền lời ở giữa, chưa từng mất bình tĩnh trên bàn đàm phán nhưng lại bị ý tưởng hành hạ của bố mẹ khiến tâm trạng không vui. Vì vậy, anh bác bỏ thẳng thừng ý kiến của hai người, nói với họ rằng là nghe theo sự sắp xếp, hoặc trở thành khách khứa bình thường ngồi yên bên dưới và anh chắc chắn sẽ sắp chỗ cho hai người ngồi ở hai đầu Đông Tây thì họ sẽ không nhìn thấy nhau.
Cuối cùng, cả bố và mẹ đều quyết định gặp mặt để nói chuyện rõ ràng.
Thời gian gặp được chọn vào tối thứ Bảy, địa điểm là nhà của Tuyên Dụ và Úc Văn Yến.
Cuối tuần, Trần Tả Ninh đến đúng giờ để ăn chực, nghe đồn cặp vợ chồng đã ly hôn và thề sẽ không bao giờ gặp lại nhau sắp có cuộc gặp mặt, cô ấy liền ở lại xem kịch, gọi mỹ miều là đại diện phía nhà gái ra mặt.
Tuyên Dụ rửa trái cây trong bếp, cô lén nhìn ra phòng khách. Văn Thư Lan đang giới thiệu diễn viên mới nổi của công ty mình với Trần Tả Ninh, hai người thảo luận sôi nổi.
“Anh nói xem, đợi bố đến rồi thì không khí trong phòng khách có còn tốt thế này không?” Tuyên Dụ hỏi Úc Văn Yến đang rửa bát bên cạnh.
Sau một tháng qua, bị kẹp giữa cha mẹ như bánh sandwich, Úc Văn Yến đã bình thản: “Tuỳ thôi, có lật tung nóc nhà cũng chẳng sao. Dù gì thì nhà tân hôn của chúng ta đã được trang hoàng xong rồi, chuyển vào ở sớm cũng được.”
“Em nói nghiêm túc đấy.” Tuyên Dụ chọc cánh tay anh: “Em biết duyên vợ chồng của bố mẹ đã hết, nhưng không muốn thấy họ cãi nhau.”
Úc Văn Yến: “Được rồi, lát nữa anh dặn họ nếu thật sự không nhịn được thì ra ban công đóng cửa mà cãi, đỡ làm vợ anh phiền lòng.”
“Lại trêu em à?” Tuyên Dụ trừng mắt nhìn anh, làm vẻ mặt hung dữ.
Tay Úc Văn Yến còn ướt nước nên chỉ có thể chạm vào cô bằng cánh tay, an ủi nói: “Em yên tâm đi, bố mẹ biết chừng mực.”
“Cũng phải, bố là người văn chương, tính tình của mẹ hiền lành dịu dàng, chắc tại em lo lắng quá thôi.” Tuyên Dụ quay lại quầy bếp để ép nước trái cây.
Úc Văn Yến bật cười không thành tiếng, chắc cô sẽ thất vọng thôi, chẳng ai trong bố mẹ của anh làm người ta bớt lo cả đâu.
Bảy giờ rưỡi, Úc Kinh Chí vội vã đến. Tuyên Dụ ra mở cửa, vừa vào ông ấy đã nói: “Chiều nay có phải dạy bù đột xuất một tiết nên bố đến muộn. Tiểu Dụ à, để các con chờ lâu rồi.”
“Bố ăn tối chưa?” Tuyên Dụ lấy cho ông ấy đôi dép lê mới mua.
Úc Kinh Chí cười: “Bố ăn rồi, hai đứa không cần lo đâu.”
Cùng lúc đó, một giọng nữ lười biếng vang lên từ trong phòng khách.
“Đợi nửa tiếng, làm như tôi là kẻ rảnh rỗi, bỏ tiền không kiếm, ngồi đây phí thời gian.” Văn Thư Lan khoanh tay bắt chéo chân, vẻ mặt ngạo mạn.
Úc Kinh Chí nghe câu này liền nổi giận, hùng hổ bước vào phòng khách, giọng mỉa mai đáp trả: “Bớt làm tư bản nửa tiếng đi, tích chút phúc đức nhiều vào.”
“Ông nói ai là tư bản, khinh thường à? Đọc thêm vài cuốn sách thối, tưởng mình là thánh nhân cứu độ chúng sinh hả?” Văn Thư Lan cười khẩy, lườm nguýt một cái.
Tuyên Dụ sợ họ đánh nhau, đứng giữa phân vân không biết nên trấn an ai trước.
“Quý bà Văn Thư Lan à, chúng ta hẹn gặp mặt lúc bảy giờ rưỡi, bà đến sớm vì muốn dùng bữa tối với con dâu thì đừng lấy đó làm cái cớ để công kích chồng cũ của bà nữa.”
“Thưa quý ông Úc Kinh Chí, đừng mở miệng là lên giọng đạo lý mà ông nên tích chút ít phúc cho cái miệng mình đi.”
Úc Văn Yến bình thản ngắt lời cả hai, công bằng phản dame cả hai bên, giữ thế cân bằng.
Tuyên Dụ sửng sốt, không ngờ họ thật sự im lặng, không công kích đối phương nữa.
Úc Văn Yến dẫn Tuyên Dụ ngồi xuống, nói với họ: “Con đã suy xét kỹ ý kiến của cả hai đưa ra và không tiếp thu ý kiến đơn phương nào cả. Xin trân trọng thông báo để hai người nắm rõ.”
“Úc Văn Yến, không phải con gọi mẹ đến đây để bàn bạc sao?” Văn Thư Lan không phục, cảm thấy con trai làm bà ấy mất mặt trước chồng cũ.
Tương tự, Úc Kinh Chí cũng cho rằng con trai làm ông ấy mất mặt trước mẹ nó, nói: “Vậy con tổ chức buổi gặp mặt này để làm gì?”
“Không phải hai người đòi gặp mặt để nói chuyện sao? Con đã đồng ý rồi. Việc hai người thương lượng và việc con thông báo không mâu thuẫn chứ?” Úc Văn Yến hỏi ngược lại.
Úc Kinh Chí nổi giận: “Con đùa chúng ta hả?”
“Không hề, hai người vẫn có thể tiếp tục bàn bạc tiếp. Nhưng nếu cứ đàm phán như vừa rồi, con sẽ coi là vi phạm thỏa thuận và tước bỏ tư cách của bố mẹ.” Úc Văn Yến nhẹ nhàng giơ tay lên, ra hiệu họ tiếp tục được rồi.
“Úc Văn Yến!” Văn Thư Lan không nhịn nổi mà bộc lộ rõ bản tính kiêu ngạo, “Có thế nào mẹ cũng phải phát biểu, còn ông ta thì không được phát biểu chứ!”
“Dựa vào đâu chứ? Tôi nói, còn bà không được nói!” Úc Kinh Chí cũng đứng bật dậy.
Tầm mắt hai người đối diện trong không trung, trợn mắt nhìn nhau, không ai nhường ai.
“Được phát biểu, nhưng bố và mẹ phải viết bản phát biểu trước đã, con duyệt qua rồi mới có được lên sân khấu.” Úc Văn Yến vẫn bình tĩnh thong dong, không bị cảm xúc của bố mẹ mình chi phối.
Tuyên Dụ chưa từng thấy cảnh tượng nào vừa hài hước vừa nghiêm túc như thế này, căng thẳng nắm lấy góc áo Úc Văn Yến, cô nép vào bên cạnh anh, âm thầm quan sát.
Văn Thư Lan: “Mẹ muốn nói gì còn phải được con đồng ý hả? Mẹ là mẹ của con đấy!”
Úc Kinh Chí: “Chút ít văn học có xíu đó của con mà đòi chỉ đạo bố sao?”
Chỉ bằng một câu của Úc Văn Yến đã kéo hết hỏa lực của cả bố lẫn mẹ về phía mình. Tuyên Dụ muốn nói đỡ cho anh, nhưng giọng cô cứ nhỏ dần sau từng chữ: “Bố mẹ, hai người cũng không thể……” đều nhắm về Úc Văn Yến chứ.
“Con có một ý tưởng vẹn cả đôi đường.” Úc Văn Yến vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Tuyên Dụ, ý bảo cô cứ bình tĩnh.
Anh tiếp tục nói với bố mẹ đang siết chặt nắm tay, cáu kỉnh như hai đứa trẻ con đang giận dỗi: “Mẹ đại diện bên nhà trai phát biểu, Tả Ninh làm đại diện người thân nhà gái phát biểu, còn bố làm người chứng kiến phát biểu.”
“Mắc gì ông ta được làm người chứng kiến chứ!” Văn Thư Lan lại không phục.
Úc Kinh Chí rất hài lòng với sắp xếp này: “Sao tôi không thể làm người chứng kiến chứ? Lúc hai đứa nó yêu nhau bị bắt lên phòng bảo vệ, chính tôi là người đến đón về đấy. Hồi trước Tiểu Dụ và Tiểu Ninh cũng thường tới nhà tôi ăn cơm.”
“Tôi……” Văn Thư Lan cứng họng, giận tới mức ngực phập phồng liên tục, ngồi phịch xuống sofa, quay mặt đi không lên tiếng, rõ ràng là tức giận.
Phòng khách rơi vào im lặng gượng gạo. Úc Kinh Chí cũng thấy không thoải mái, ho khan vài tiếng, muộn màng nhận ra vừa rồi mình thất thố, chẳng ra dáng trưởng bối.
Tuyên Dụ kề sát vào Úc Văn Yến, hỏi: “Làm sao đây? Kết thúc thế nào?”
Úc Văn Yến nhìn sang Trần Tả Ninh, người từ nãy đến giờ vẫn đứng ngoài xem trò vui.
Ánh mắt Trần Tả Ninh chợt lóe lên, nhận được ám hiệu, cô ấy bước ra: “Chi bằng bác trai đứng ra đại diện nhà gái phát biểu, để cháu làm người chứng kiến phát biểu. Bố mẹ của chị em cháu đều mất sớm, nếu có một trưởng bối có thể gửi lời chúc phúc đến chị cháu trong lễ cưới, còn là người luôn kề bên, mẹ cháu biết được chắc sẽ rất yên lòng.”
Tuyên Dụ nghe xong chỉ thấy bịa đặt, Trần Tả Ninh bị Úc Văn Yến làm hư rồi, loại chuyện nói dối mà mắt không chớp này cũng có thể nói ra được.
Nhưng với cặp vợ chồng thì lại rất hiệu quả.
Hai người không đành lòng từ chối khi nghe Trần Tả Ninh nói câu cuối cùng, chuyện phát biểu cứ thế được quyết định.
Thương lượng xong xuôi, Úc Văn Yến tiễn bố mẹ mình đi rồi tự thân lái xe chở Trần Tả Ninh về nhà.
Tuyên Dụ ngồi chờ Úc Văn Yến trong phòng khách.
Vừa vào nhà, anh đã thấy Tuyên Dụ khoanh tay, cô nhàn nhạt hỏi: “Anh đã lên kế hoạch từ trước rồi đúng không, hôm nay chỉ việc dụ bố mẹ vào bẫy.”
“Ừhm, quý cô Tuyên Dụ rất thông minh.” Úc Văn Yến ngồi xuống cạnh cô.
Tuyên Dụ: “Anh không sợ bố mẹ phát hiện ra rồi đến đây làm ầm ĩ với anh sao?”
Úc Văn Yến cầm hai bản thỏa thuận với đầy điều khoản cam kết đang đặt trên bàn trà lên. Cuối cùng ở phía dưới là chữ ký của người đảm bảo, chính là tên của Văn Thư Lan và Úc Kinh Chí.
Anh nói: “Đó là lý do anh bảo họ ký vào tờ cam kết.”
Tuyên Dụ cạn lời, anh bị bệnh nghề nghiệp hả, thật sự coi chuyện này là đàm phán thương lượng sao?
Úc Văn Yến: “Em yên tâm đi, bố mẹ sẽ không cãi nhau trong chuyện lớn, chỉ thích làm ầm ĩ những vấn đề nhỏ thôi, cứ nhất quyết phải thể hiện bản thân là người quan trọng nhất.”
“Anh nghĩ gì về việc bố mẹ ly hôn?” Tuyên Dụ hỏi.
“Bố anh không làm tròn trách nhiệm của người chồng, người bố tận tụy, họ chia tay cũng tốt. Mẹ có thể tiếp tục phấn đấu cho sự nghiệp, bố cứ việc tiếp tục đắm chìm vào thế giới văn chương. Họ có cuộc sống của họ, anh có cuộc sống của anh. Mọi người có phần giao nhau, nhưng không phải toàn bộ của nhau, chỉ cần tìm được điểm cân bằng khi ở bên họ là được.” Úc Văn Yến nói về gia đình mình với vẻ vô cùng thản nhiên.
Tuyên Dụ đã hiểu ra, nên đó là lý do Úc Văn Yến đã không khổ tâm khuyên bảo khi thấy bố mẹ đang cãi nhau, mà công bằng phản dame một trận, từ góc ngược lại cân bằng suy nghĩ của họ.
“Sau này em cũng phải làm thế sao?” Tuyên Dụ hỏi ý anh.
Úc Văn Yến cười: “Đây là việc anh cần làm, em cứ làm theo sở thích của mình thôi.”
“Nếu gặp phải vấn đề không giải quyết được thì sao?” Như chuyện vừa rồi, Tuyên Dụ đã thấy rất khó xử.
Úc Văn Yến: “Nói với chồng em, anh ấy sẽ giải quyết.”
Tuyên Dụ mỉm cười hiểu ý, được rồi, chồng cô đúng là đáng tin cậy.