Về đến nhà, Úc Thanh và Tuyên Dụ cùng nhau ngồi trên tấm tatami trò chuyện.
Khi biết Úc Thanh chính là họa sĩ truyện tranh mới nổi tiếng trên mạng gần đây với bút danh Xuân Nhu, Tuyên Dụ ngạc nhiên đến sững sờ. Ban đầu cô chỉ là nghe Úc Thanh kể về cuộc sống khi vẽ truyện tranh, nhưng bất tri bất giác lại bị cuốn vào và bắt đầu theo dõi truyện luôn.
Tác giả đang ngồi bên cạnh, với tư cách là một độc giả mới bắt đầu đọc truyện tranh, Tuyên Dụ tận dụng đặc quyền lớn nhất của mình: Mỗi khi gặp phải tình tiết khó hiểu thì cô lập tức hỏi và Úc Thanh cũng kiên nhẫn giải đáp cho cô.
Thế là trong phòng khách xuất hiện hình ảnh như này: Tuyên Dụ cầm máy tính bảng dựa vào ghế lười đọc truyện tranh, còn Úc Thanh ngồi ở bên cạnh vẽ truyện tranh, thỉnh thoảng lại cùng nhau nói chuyện phiếm, chia sẻ đồ ăn ngon, không khí vô cùng tốt.
Hai người mải chơi đến tận 12 giờ đêm khiến Úc Văn Yến đợi mãi không thấy Tuyên Dụ về phòng, cuối cùng không kiên nhẫn nổi nữa mà rời khỏi căn phòng trên tầng đi xuống phòng dưới.
Anh đi đến bên tấm tatami, hỏi: “Hai người định thức trắng đêm đến sáng luôn à?”
Lúc này Tuyên Dụ mới chú ý tới đã rạng sáng rồi, cô buông máy tính bảng xuống, ngồi dậy nói: “Ngủ, ngủ ngay đây.”
Họ đã hẹn ngày mai sẽ cùng nhau đi dạo cửa hàng truyện tranh để mua đồ lưu niệm.
Úc Thanh vừa hoạ xong nét, cũng thu dọn máy tính bảng lại rồi cùng Tuyên Dụ đứng lên.
Sau đó, Úc Văn Yến nhìn thấy hai người nắm tay nhau cùng đi về phía phòng ngủ ở tầng một.
“Tuyên Dụ, phòng em ở tầng mấy?” Úc Văn Yến khoanh tay, giọng điệu không mấy vui vẻ.
Tuyên Dụ quay đầu, chớp mắt, tỏ ra đơn thuần vô hại: “Tầng hai chứ đâu.”
Úc Văn Yến: “Vậy bây giờ em đi đâu?”
Tuyên Dụ: “Đến phòng của Thanh Thanh đây, tối nay em ngủ với em ấy.”
Úc Thanh thò đầu ra từ phía sau Tuyên Dụ, mái tóc dài xõa vai lắc lư theo động tác nghiêng người của cô ấy, ánh mắt cũng trong veo giống hệt Tuyên Dụ: “Đã nói rồi mà, tối nay chị Tiểu Dụ ngủ với em.”
“Hai người nói với ai rồi?” Trong lòng Úc Văn Yến thầm nghĩ tại sao không ai báo cho anh rằng tối nay vợ anh không ngủ cùng với anh hả.
Tuyên Dụ nói như chuyện đương nhiên: “Lúc chúng em tắm chung đã thống nhất rồi.”
Úc Văn Yến: “Thế ý kiến của anh thì sao?”
Úc Thanh thấp giọng phản bác: “Không quan trọng……”
Úc Văn Yến nói một tiếng “Tốt lắm” rồi sải bước rời đi, đi ngang qua hai người lên tầng. Cứ nghĩ anh sẽ trực tiếp bỏ đi luôn, kết quả anh lại duỗi tay dài ra, móc lấy cổ Tuyên Dụ, trực tiếp kéo người đi luôn.
Trong tay Úc Thanh không còn gì khiến cô ấy gấp gáp đến giậm chân: “Anh, anh chơi xấu!”
“Đều trưởng thành cả rồi, em tự ngủ một mình đi.” Úc Văn Yến đắc ý cười với Úc Thanh.
Úc Thanh không hài lòng: “Ngủ với em một tối thì làm sao chứ, em đã rất lâu không gặp chị Tiểu Dụ rồi.”
“Úc Thanh, dẹp cái bụng đầy ý xấu của em đi, anh còn chưa tìm em tính sổ đâu.” Úc Văn Yến nhắc nhở Úc Thanh.
Úc Thanh – người mỗi lần Úc Văn Yến say rượu gọi điện lảm nhảm đều lấy điện thoại ra quay video lại – lập tức im bặt, nở một nụ cười gượng gạo, chột dạ nhìn hết Đông lại sang Tây, không dám cãi lại nữa.
Tuyên Dụ ở trong lòng anh hơi giãy giụa một chút, Úc Văn Yến ghé sát lại thì thầm bên tai cô: “Còn cử động nữa là anh ra tay đấy.”
Tuyên Dụ chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo Úc Văn Yến về phòng.
Vừa vào phòng, Tuyên Dụ đã hất tay Úc Văn Yến ra, lộ ra vẻ mặt không hài lòng.
“Em làm vẻ mặt gì với chồng em vậy hả?” Úc Văn Yến dửng dưng ngồi xuống giường, chống tay về phía sau, lười biếng ngả người rồi híp mắt nhìn cô.
Tuyên Dụ lẩm bẩm: “Ngày mai anh Ôn qua đây rồi, tối nay em và Thanh Thanh ngủ chung thì làm sao chứ?”
“Không được, anh đã không ngủ cùng em một tuần rồi, dựa vào đâu mà Thanh Thanh được chứ!” Úc Văn Yến quang minh chính đại chơi trò vô lại, không hề xấu hổ đi tranh sủng với em gái mình.
Tuyên Dụ hít lấy một hơi, muốn nói anh vài câu, nhưng vì mặt không dày như anh nên đành nghẹn xuống, cả khuôn mặt dần dần đỏ lên.
“Đi ngủ!” Tuyên Dụ đi ngang qua Úc Văn Yến cố ý đá anh một cái, nhưng còn chưa kịp nhanh chân bỏ chạy thì anh đã ôm ngang eo kéo cô ngã xuống giường.
“Không phải đi ngủ sao……” Tuyên Dụ đối diện với ánh mắt đầy tính xâm lược của anh mà trái tim khẽ run lên.
Úc Văn Yến cởi dây áo choàng tắm kiểu Nhật trên người cô ra, ranh mãnh cười nói: “Ngủ với em trước, rồi ngủ tiếp.”
“Cách âm không tốt thì phải làm sao bây giờ?” Tuyên Dụ hơi ngại, không quá thoải mái.
“Vậy lát nữa em kêu nhỏ một chút.” Úc Văn Yến như một tên lưu manh với tiếng cười trầm khàn vang lên trong cổ họng.
Cả cơ thể cô bước vào trạng thái phòng thủ, co chân lên, bỗng nhiên bị một góc nhọn cọ vào, may mà có lớp vải ngăn lại nên không bị thương.
Cô cúi đầu xem thử va phải cái gì.
Sau đó, ở trước mặt cô, Úc Văn Yến lấy ra hộp bao mới mua từ trong túi.
Toàn bộ đều là chữ Nhật, cô nhìn không hiểu, chỉ nhìn hiểu con số 8 phía trên.
Tuyên Dụ ngượng ngùng hỏi: “Vừa rồi anh đi ra ngoài không phải để mua cái này đấy chứ?”
“Đáp án chính xác.” Úc Văn Yến chậm rãi mở ra, “Bảo bối, đêm nay dùng mấy cái?”
“Không cần cái cuối cùng!” Tuyên Dụ ương ngạnh cãi lại.
Úc Văn Yến kéo xuống dây vai áo màu trắng của cô, hơi nhướng mày: “Bắn trong à? Quý cô Tuyên Dụ chơi lớn dữ thế sao?”
“Im đi!” Tuyên Dụ che miệng Úc Văn Yến lại, “Không được nói mấy cái lời không đứng đắn!”
Úc Văn Yến cười, cố ý kéo dài âm cuối ra, với vẻ mập mờ không rõ nói: “Tuân lệnh thưa bà Úc, vậy—— hãy ngoan một chút, nằm xuống đi.”
Anh bỗng nhiên chính trực hẳn, khiến Tuyên Dụ cảm thấy nhiệt độ trong phòng càng cao hơn.
“Ừhm… Em đi vệ sinh trước đã.” Tuyên Dụ ngồi dậy.
Úc Văn Yến đứng bên giường đè cô xuống, nửa quỳ trên giường, nhìn xuống cô từ trên cao: “Có muốn thử lại cảm giác cao trào không.”
“Anh điên à! Trong nhà còn có Úc Thanh đấy.” Lần trước đã khiến cô xấu hổ vô cùng rồi, cô không muốn trải qua lần nữa đâu.
Úc Văn Yến nắm lấy hai tay đang làm loạn của cô: “Ngoan nào, rõ ràng là em rất thích mà, không phải thoải mái đến hơn 10 phút mới ổn lại sao, hử?”
Khuôn mặt Tuyên Dụ đỏ như sắp nhỏ ra máu, lắp bắp nói: “Không, không có, đừng, đừng nói bậy.”
Nhưng Úc Văn Yến cơ bản không định buông tha cho cô, kéo ra thứ ràng buộc cuối cùng, tiếp tục lần xuống dưới.
……
Đến hai giờ đêm, Tuyên Dụ thay bộ áo ngủ mới ngồi ở một góc ghế sofa, gương mặt cô vẫn còn ửng hồng, nhưng cũng không che giấu được sự tức giận của cô, uống xong cốc nước trong tay, cô vẫn cảm thấy cuống họng khô khốc khó chịu.
Úc Văn Yến đã thay xong ga trải giường mới, chăn gối mới được dùng chưa tới nửa ngày đã bị vò thành đống ở một góc. Trên ga giường màu be loang mấy vết nước sâu, toàn bộ là “Tác phẩm” vừa rồi của anh, như thể Úc Văn Yến mang theo nhiệm vụ vậy.
Không làm ướt thì không dừng.
“Anh tự giặt tay cho em! Phơi ở ban công phòng chúng ta!” Tuyên Dụ mắng mỏ trước khi Úc Văn Yến nhặt ga giường lên.
Úc Văn Yến đã thỏa mãn, nên không trêu chọc cô nữa, cười nói được thôi.
Tuyên Dụ đứng dậy quay về giường, chui vào chăn, trùm kín đầu mãi không bình tĩnh lại được.
Xấu hổ quá! Thật sự quá xấu hổ.
Đầu óc cô vẫn đang không ngừng tua lại cảnh Úc Văn Yến lấy tư thái của kẻ ở trên nhìn xuống cô, dùng giọng điệu trêu đùa cười nhạo nói cô lớn như vậy rồi mà còn tè dầm.
Biết rõ là anh cố ý, nhưng cô lại thật sự tự trách mình như đứa trẻ làm sai.
Bên kia giường lún xuống, Úc Văn Yến nằm vào, chỉ để lại một chiếc đèn nhỏ trong góc phòng.
Vào giây tiếp theo, cô rơi vào một cái ôm dịu dàng, anh dịu dàng hôn nhẹ lên tóc mai rủ xuống của cô, khác hẳn với người đàn ông chỉ biết nói Dirty talk với vô lúc nãy.
Úc Văn Yến nghịch ngợm lọn tóc của cô: “Lúc làm không khen em nên em giận à?”
“Ai thèm anh khen chứ!” Tuyên Dụ quay mặt đi chỗ khác, nhưng đã chẳng còn chỗ trốn, chỉ có thể vùi khuôn mặt vào gối chiếc gối mềm như bông.
Úc Văn yến: “Đây là phản ứng sinh lý bình thường, chứng tỏ em thích anh.”
“Chứng tỏ anh không biết xấu hổ thì có.” Tuyên Dụ mắng lại.
“Thôi đi Tuyên Dụ.” Úc Văn Yến cũng chẳng nói được lời dịu dàng mấy phút, “Em chỉ thích kiểu của anh, nhẹ thì bảo gãi ngứa, nặng thì em chịu không nổi, cũng chỉ có anh hầu hạ nổi em thôi.”
“Úc Văn Yến, anh nói vài câu tử tế thì sẽ chết à!” Tuyên Dụ xoay người, đối mặt với anh.
Xem ra tối nay không cãi một trận thì khó ngủ đây.
Úc Văn Yến lại gần, hôn nhanh lên môi cô một cái: “Em cứ tùy ý mắng đi, anh hôn em rồi, anh không cãi lại.”
Tuyên Dụ không biết nói gì nữa, anh chơi chiêu dịu dàng, mắng không được mà đánh cũng không xong, thành ra cô như kẻ ngang ngược không nói đạo lý.
Có thể là do đầu óc chập mạch, không thể dùng lý trí suy xét bình thường được, Tuyên Dụ tóm cổ áo anh kéo qua, hôn anh một cái: “Trả lại anh, đồ đàn ông tồi.”
Úc Văn Yến bật cười, tóc ngắn màu đen bị cọ đến rối bời, toát lên vẻ gợi cảm lười biếng, trên gò má ửng sắc hồng nhàn nhạt: “A Dụ, sao em đáng yêu thế này. Vợ anh đáng yêu quá đi mất.”
Khen xong, anh còn giữ lấy gáy cô rồi hôn lên gò má, cảm thấy vẫn chưa đã, anh còn cắn một cái: “Cứ thoải mái mắng đi, anh đang nghe đây.”
Tuyên Dụ xiết chặt nắm tay, trông như một kẻ ngốc, chỉ có thể đấm lên ngực anh một cái cho hả giận.
“Thôi được rồi, anh sai.” Úc Văn Yến ôm cô vào lòng, “Ngủ thôi.”
Cả người Tuyên Dụ gượng gạo cứng đờ, làm ra dáng vẻ rất không tình nguyện.
“Bảo bối, ôm anh một chút đi, không thì tối nay anh mất ngủ đấy.” Úc Văn Yến dùng hết lời lẽ để dỗ dành cô.
Vài phút sau, Tuyên Dụ nghiêm túc suy nghĩ xem mình rốt cuộc đang giận cái gì, lại thấy hình như cũng không có gì để giận, chỉ là cứ theo thói quen cãi nhau với anh sẽ sinh ra hờn dỗi. Sau khi nghĩ thông, cô vòng tay ôm lấy eo anh, tìm một vị trí thoải mái trong lòng anh để ngủ.
–
Bốn giờ nữa đêm, Tuyên Dụ bị tiếng gõ cửa đánh mức, cô mở đôi mắt đầy tơ máu ra, khàn giọng hỏi Úc Văn Yến đã ngồi dậy: “Sao thế?”
“Chắc là Thanh Thanh có việc, anh đi xem một chút.” Úc Văn Yến kéo góc chăn đắp cho cô, dùng giọng nói nhẹ nhàng nhất dỗ dành: “Ngủ đi, không có việc gì đâu.”
Tuyên Dụ vốn muốn ngủ tiếp, nhưng sau khi đôi mắt khép lại thì cơn buồn ngủ đã tan biến, cô lo không biết có phải Úc Thanh đã xảy ra chuyện gì hay không, nên dứt khoát ngồi dậy, yên lặng đợi Úc Văn Yến mở cửa hỏi thăm tình hình.
Úc Văn Yến mở cửa ra, Úc Thanh căng thẳng gọi một tiếng “Anh”, rồi hỏi: “Chị Tiểu Dụ đâu rồi?”
“Cô ấy đang ngủ, sao vậy?” Úc Văn Yến đỡ lấy bả vai Úc Thanh, “Xảy ra chuyện gì à?”
Úc Thanh hốt hoảng nói: “Em nửa đêm dậy đi uống nước thì thấy ngoài cửa có người đi qua đi lại. Em quan sát hơn mười phút rồi mà anh ta vẫn không rời đi, liệu có phải kẻ lang thang hay tên biến thái không? Nhắm vào nhà mình vì chúng ta là người ngoại quốc, nên âm mưu làm chuyện xấu?”
Ở nơi đất khách quê người, lại quanh năm làm việc sinh hoạt một mình nên Úc Thanh khó tránh khỏi suy nghĩ lung tung.
“Thanh Thanh, chị đây.” Tuyên Dụ buộc chặt áo ngủ rồi xuống giường, vội vàng đi tới.
Úc Thanh vừa nhìn thấy bóng của Tuyên Dụ, đã vội vàng nhào tới ôm cô không buông.
Úc Văn Yến còn đang suy nghĩ, nhìn thấy Úc Thanh quấn lấy Tuyên Dụ như bạch tuộc, khiến anh khựng lại một chút: “……”
Rất khó để anh không nghi ngờ cô ấy đang trả thù vì không được ngủ cùng Tuyên Dụ.
“Anh xuống lầu xem thử, hai người đừng xuống.” Úc Văn Yến nhẹ chân bước xuống tầng.
Một mặt tường của phòng khách được thiết kế bằng cửa kính sát đất, có thể nhìn thấy rõ ràng mọi chuyện trong sân, để không khiến cho kẻ khả nghi ngoài sân chú ý, Úc Văn Yến cố gắng đi trong bóng tối, tắt hết đèn nhỏ trên mặt đất đi.
Khi bước đến sau cánh cửa, Úc Văn Yến bật màn hình lên và nhìn thấy một người đàn ông mặc áo khoác đen, cảm thấy có chút quen khiến anh trầm tư hồi lâu.
“Anh.”
Úc Văn Yến quay người lại, thấy Úc Thanh tay trong tay với Tuyên Dụ đứng nép bên tường.
“Lên tầng đi, không an toàn.” Úc Văn Yến đè thấp âm thanh dặn dò.”
Úc Thanh nói: “Chúng em không mạo hiểm đâu, nếu thật sự gặp phải kẻ xấu thì làm sao bây giờ, chúng ta báo cảnh sát đi!”
Nói xong, Úc Thanh làm ra dáng vẻ muốn về phòng lấy điện thoại.
Người đàn ông ở ngoài cửa hình như phát hiện ra có động tĩnh trong nhà, nên ngẩng đầu nhìn về phía camera ở trong góc tường. Trên màn hình hiển thị có thể nhìn rõ khuôn mặt anh ấy.
Khoé mắt Úc Văn Yến nhìn thấy liền nhanh chóng giữ Úc Thanh: lại: “Em định đại nghĩa diệt chồng đấy à!”
Úc Thanh ngây ngốc: “Hả? Ý là sao anh?”
“Ngoài cửa là chồng em đấy.” Úc Văn Yến thật sự bó tay, em gái anh sao có thể ngay cả chồng mình mà cũng không nhận ra được chứ, còn quan sát hơn 10 phút, mắt để trưng rồi hả.
Úc Thanh trừng to mắt, há miệng, tràn đầy sự kinh ngạc: “Sao anh ấy có thể đến chứ? Anh ấy không có nói với em là hôm nay tới mà.”
Cô ấy chỉ biết Ôn Trạch Tự sẽ đến đón năm mới với họ, nhưng không rõ thời gian cụ thể, gần đây anh bận nhiều việc, chỉ có thể hứa chắc chắn có mặt vào giao thừa.
Chợt Úc Văn Yến nảy ra ý xấu, cười gian nói: “Anh nhìn nhầm rồi, nhất định là tên biến thái khu này đấy. Thôi, chúng ta báo cảnh sát đi.”
“Ừhm, em cũng cảm thấy không thể nào, nếu anh Trạch Tự tới thì sao lại không nói với em.” Úc Thanh vô cùng tin tưởng vào nhân phẩm của Ôn Trạch Tự, “Ai mà đi tạo bất ngờ vào nửa đêm chứ, đúng không!”
Úc Văn Yến khoát tay lên vai Úc Thanh, dụ dỗ nói: “Đi thôi, anh trai cùng em đi báo cảnh sát.”
Tuyên Dụ – tồn tại duy nhất còn giữ được lý trí – cạn lời nhìn hai anh em, cô bước ra mở cửa cho Ôn Trạch Tự, người không biết đã bị gió lạnh thổi bao lâu.