Ước Nguyện Ngày Xuân - Sơ Li

Chương 72

Úc Thanh vội vã tiến lên ngăn cản, nhưng động tác của Tuyên Dụ lại nhanh hơn một giây.

Cánh cửa vẫn mở ra, để lộ một khe hở.

“Chị Tiểu Dụ, nguy hiểm lắm, nhỡ đâu tên biến thái xông thẳng vào đây thì làm sao!” Úc Thanh ôm chặt lấy Tuyên Dụ, cả hai mất thăng bằng, cùng ngã về phía thùng đựng ô ở lối vào.

Úc Văn Yến cách đó một mét lao lên, đưa tay đỡ lấy cả hai người. Tuyên Dụ theo bản năng muốn giữ vững cơ thể, cũng không nhìn rõ cái mình đang nắm là thứ gì, chỉ duỗi tay ra rồi dùng lực kéo, khiến yết hầu của Úc Văn Yến suýt bị siết chặt.

Trong nhất thời, tiếng động hỗn loạn vang lên.

Cánh cửa bị gió thổi mở toang, cả ba người nhìn rõ dung mạo của người đàn ông đứng ngoài cửa.

Tuyên Dụ và Úc Văn Yến thì đã biết rõ người ngoài kia là ai, nên cũng không sao, nhưng Úc Thanh thì lộ ra vẻ xấu hổ lúng túng, hận không thể tìm được cái hố nào để chui xuống, đành quay mặt sang chỗ khác, trốn tránh thực tế.

Ôn Trạch Tự làm sao ngờ được rằng lần gặp lại người vợ sau nửa năm xa cách lại diễn ra trong cảnh tượng gà bay chó sủa thế này.

Vừa nãy cô ấy nói cái gì nhỉ…… Biến thái? Ừhm, tốt lắm.

“Ba cái điện thoại của cả ba người đều tự động bật chế độ không làm phiền sau nửa đêm à?” Ôn Trạch Tự mỉm cười dịu dàng hỏi.

Anh ấy là kiểu người bất kể gặp chuyện gì cũng mang nụ cười nho nhã, dường như rất hiếm khi có cảm giác gấp gáp vậy, nhưng lúc này anh ấy dù nhìn như cười nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy lạnh sống lưng.

Úc Văn Yến chú ý thấy Ôn Trạch Tự vẫn đang cầm điện thoại trong tay, hẳn là không phải cố ý đứng lảng vảng ngoài cửa, mà là sợ quấy rầy đến họ nghỉ ngơi, nên lựa chọn cách liên hệ điện thoại cho một người trong số họ, định lặng lẽ mở cửa cho anh ấy trong đêm.

Úc Văn Yến nhanh tay nhanh mắt nắm lấy bả vai em gái mình, rồi kéo cô ấy ra khỏi vòng tay của Tuyên Dụ, đẩy về phía Ôn Trạch Tự.

Úc Thanh trơ mắt nhìn anh trai mình đẩy cô ấy lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ không thể tin nổi, cảm giác như bị phản bội.

Cô ấy bị mất trọng tâm, lảo đảo lùi lại mấy bước. Ôn Trạch Tự bước dài đến đỡ lấy cô ấy, lại lo lắng trên áo khoác vương hơi lạnh sẽ làm cô ấy lạnh, nên vẫn duy trì một khoảng cách nhỏ.

“Anh đến rồi……” Úc Thanh lúng túng, “Em đang ngủ, nên…… quên tắt chế độ ngủ.”

Ôn Trạch Tự không cần hỏi nhiều cũng biết cô ấy lại thức đêm để chạy bản thảo.

“Ừhm, đơn vị cho nghỉ phép sớm, anh đột xuất quyết định qua luôn nên quên nói với em.” Ôn Trạch Tự đi vào trong nhà, trở tay khép cửa lại, tiện tay thể cởi áo khoác treo trong tủ ở lối vào.

Úc Thanh sợ Ôn Trạch Tự so đo chuyện sai sót vừa xảy ra, nên ân cần kéo vali hành lý cho anh ấy: “Anh ăn, ăn gì chưa?”

“Anh đã ăn tối trước khi lên máy bay rồi.” Ôn Trạch Tự lấy lại hành lý đặt ở một góc lối vào, “Vào nhà trước đã.”

Úc Thanh cười gật đầu: “Được được được! Anh Trạch Tự, em lấy dép cho anh, hôm kia mua cho anh rồi đấy!”

Tuyên Dụ ở bên cạnh xem kịch, chọc nhẹ vào cánh tay Úc Văn Yến, nhỏ giọng nói: “Không đạo đức đâu đấy, để Thanh Thanh một mình đối mặt với anh Ôn vậy à.”

“Cậu ấy sẽ không tức giận với Thanh Thanh đâu, yên tâm đi.” Úc Văn Yến mang theo Tuyên Dụ đi trước một bước, để lại không gian cho đôi vợ chồng đã xa cách nửa năm trời.

“Úc Văn Yến.” Ôn Trạch Tự bình thản lên tiếng.

Úc Văn Yến quay người lại, kiêu ngạo nói: “Gọi anh, không gọi thì đừng ôm em gái tôi.”

Đối diện với khuôn mặt thiếu đòn của Úc Văn Yến, đừng nói là Ôn Trạch Tự có tức giận hay không, đến cả Tuyên Dụ nhìn thấy mà trong lòng cũng đã bùng lên ngọn lửa nhỏ. Không thể không nói, khả năng chọc tức người khác của Úc Văn Yến mà là số hai, thì không ai dám nhận số một.

Phát hiện bầu không khí giữa hai người có chút kỳ quái, Úc Thanh vội vàng cắt ngang: “Anh Trạch Tự, anh về phòng tắm rửa trước đi. Anh, anh và chị Tiểu Dụ về phòng ngủ đi.”

Tuyên Dụ kéo Úc Văn Yến đi, nhỏ giọng dạy dỗ: “Đêm hôm khuya khoắt, nổi nóng cái gì chứ.”

“Ai bảo cậu ấy vừa đến đã gọi thẳng tên của anh, vai vế thấp hơn mà không lễ phép gì cả.” Úc Văn Yến ấm ức nói, “Em không được bênh người ngoài.”

“Anh Ôn là người ngoài à?” Tuyên Dụ hỏi.

Úc Văn Yến không hề xấu hổ dùng dằng: “Người trong em chỉ có mình anh thôi, cũng chỉ có anh từng vào bên trong em!”

Khuôn mặt Tuyên Dụ nóng bừng: “……”

Người đàn ông này sao càng ngày càng khốn nạn, càng ngày càng trơ trẽn.

Trong phòng khách tầng một chỉ còn lại hai người, Úc Thanh luống cuống, đáng lẽ cô ấy không nên để anh trai và chị Tiểu Dụ đi mất, giờ một mình cô ấy không biết phải đối mặt với Ôn Trạch Tự thế nào.

“Bảo bối Thanh, vẻ mặt gì đây, anh rất đáng sợ à?” Ôn Trạch Tự ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn cô ấy, càng khiến cho người ta cảm thấy áp lực hơn.

Úc Thanh ấp úng, giọng nói khe khẽ trả lời: “Không đáng sợ……”

Ôn Trạch Tự: “Ừhm, còn tưởng em thật sự xem anh thành biến thái chứ.”

“A……Em không cố ý đâu mà.” Úc Thanh nắm lấy tay Ôn Trạch Tự, “Em chỉ là làm theo lời anh dạy mà, thận trọng hơn một chút thôi.”

Ôn Trạch Tự nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn lại của cô ấy, không đành lòng: “Được rồi, anh không có ý trách em.”

Úc Thanh nhìn anh ấy chằm chằm, xác nhận lời anh ấy nói là sự thật, thì mới cười lên ôm lấy cổ anh ấy: “Lần sau anh phải báo sớm cho em biết, đừng tạo bất ngờ kiểu này nhé.”

“Được, nhất định.” Ôn Trạch Tự ôm người vào trong lòng, cưng chiều xoa đầu cô ấy.

Lúc này, ở góc rẽ chỗ cầu thang.

Tuyên Dụ phải dùng hết sức lực mới kéo được Úc Văn Yến đang nhìn lén trở về phòng.

Cửa đóng lại, Úc Văn Yến lập tức nói: “Thấy không, anh đã nói mà, chỉ cần Thanh Thanh ra tay, thì một tên Ôn Trạch Tự không phải là vấn đề.”

“Úc Văn Yến, anh nên cảm ơn Thanh Thanh đi, nếu không có em ấy thì những cái bẫy anh từng giăng cho Ôn Trạch Tự, anh ấy có thể trả lại toàn bộ đấy.” Tuyên Dụ không hiểu nổi tại sao hai học sinh top đầu luôn âm thầm ganh đua với nhau lại luôn ở chung một đội tham gia thi đấu.

Cho đến giờ, khi nghĩ đến chuyện em gái mình lại kết hôn với kẻ thù không đội trời chung, sắc mặt Úc Văn Yến lại trầm xuống: “Cái tâm tư nhỏ của cậu ấy nhiều lắm, từ hồi đại học đã bắt đầu nhớ thương em gái anh rồi.”

Tuyên Dụ thấy buồn cười: “Mỗi lần anh khen Thanh Thanh đều hận không thể dùng những từ ngữ tốt nhất cho em ấy, ai có thể không tò mò cơ chứ?”

“Ai cũng tò mò, thế tại sao Ôn Trạch Tự lại hành động.” Úc Văn Yến vô cùng hối hận bản thân đã khoe em gái.

Tuyên Dụ nằm dài trên giường, đung đưa bắp chân, cười nói: “Các phương diện của anh Ôn đều ưu tú, anh lại hiểu rất rõ anh ấy còn gì, thực ra anh rất hài lòng, đúng không?”

“Tuyên Dụ, sao em cứ đi khen tên đàn ông khác vậy?” Úc Văn Yến hỏi ngược lại.

Tuyên Dụ ngồi dậy: “Em đâu có?”

Úc Văn Yến: “Hồi đại hội thể thao trường, anh dạy thêm cho em, em lại muốn trốn học đi nghe cậu ấy phát biểu dưới quốc kỳ, Ôn Trạch Tự đó, cậu ấy nhả ra vàng à? Mà em muốn đi xem.”

“Em——” Tuyên Dụ cố gắng nhớ lại chuyện quá khứ, nghĩ đến những tâm tư nhỏ thời thiếu nữ của mình, xấu hổ không nói tiếp được.

Úc Văn Yến thừa cơ nói: “Chột dạ rồi chứ gì.”

Tuyên Dụ trừng anh: “Tại sao anh không đi làm phát ngôn viên đi, nhất định em sẽ đi xem anh.”

“Em thích ăn đòn đúng không?” Úc Văn Yến véo mặt cô, chưa hả giận nên lần thứ hai còn véo mạnh hơn.

Tuyên Dụ cười kéo tay anh xuống, tất cả đều chỉ là động tác giả, không dọa được cô gì cả. Hiếm khi cô nói ra lời ngọt ngào: “Nhưng dù có gặp bao nhiêu người, trong lòng em thì anh vĩnh viễn là mặt trời rực rỡ nhất cả thời thanh xuân của em.”

Úc Văn Yến nhếch môi cười: “Biết nói chuyện nhỉ, vậy hôn một cái thể hiện thành ý đi.”

Ngăn anh lại không để hôn tiếp nữa, nếu còn làm loạn, không là kế hoạch mai ra ngoài chắc chắn đổ bể.

Ngày hôm sau, Úc Văn Yến vừa sáng đã dậy, còn Tuyên Dụ thì vẫn đang ngủ nướng.

Người dậy sớm còn có Úc Thanh, cô ấy không có ngày nghỉ, phải đến trường đi học. Cùng đi theo còn có Ôn Trạch Tự, anh ấy đích thân lái xe đưa cô ấy đi.

Úc Thanh nằm lười thêm 10 phút, dẫn đến không kịp ăn bữa sáng, chỉ kịp gặm một cái bánh bao trong khi luống cuống tay chân mang giày. Ôn Trạch Tự không vội không vàng đứng sau, trong tay cầm túi xách hoạt hình màu hồng của cô ấy.

Úc Văn Yến khoanh tay dựa vào tường, nhìn toàn bộ cảnh tượng trước mắt, trong lòng khó chịu. Nếu là trước đây, người xách túi cho em gái phải là anh, làm gì đến lượt Ôn Trạch Tự, lúc đó anh ấy còn đang không biết đang ở góc nào, có khi còn đang lén hâm mộ tình cảm anh em giữa họ ấy chứ!

“Ánh mắt cậu lộ liễu quá rồi đấy.” Ôn Trạch Tự tốt bụng nhắc nhở một câu, “Thu lại chút đi.”

Úc Văn Yến chậm rãi nói: “Cậu cũng biết cơ à, dù sao bằng lái xe quốc tế của tôi vẫn còn hạn, để tôi đưa đi cũng không phải không được.”

“Không phiền.” Ôn Trạch Tự lịch sự cười nhạt, “Vợ tôi, tự tôi sẽ đưa đi.”

Úc Thanh nắm lấy tay Ôn Trạch Tự: “Đi thôi đi thôi, hai người đừng nói nhảm nữa!”

Hai người đàn ông sắp 30 tuổi mà trẻ con quá, qua lại có vài câu, mà gặp nhau cứ như ăn phải pháo nổ ấy.

Khi Tuyên Dụ tỉnh dậy, cô lại nhìn thấy một cảnh tượng khác, Ôn Trạch Tự làm việc trên chiếc bàn ăn dài trước cửa sổ kính sát đất, Úc Văn Yến xem kênh tài chính, không ai làm phiền ai, có cảm giác như những năm tháng yên bình.

“Dậy rồi à? Có đói không?” Úc Văn Yến đặt điều khiển xuống, đi đến trước mặt Tuyên Dụ.

Tuyên Dụ không thèm ăn lắm: “Ăn cái gì đơn giản chút thôi, đợi Thanh Thanh tan học về rồi chúng ta cùng ra ngoài ăn.” Vừa hay đi ăn thử ẩm thực địa phương.

Ôn Trạch Tự chú ý đến động tĩnh bên này, đưa mắt nhìn qua. Tuyên Dụ chào hỏi, anh ấy gật đầu cười đáp lại.

Một giờ chiều, ba người cùng ra ngoài đón Úc Thanh.

Úc Thanh đã chờ sẵn ở nơi hẹn trước, vừa nhìn thấy xe, cô ấy đã chân sáo chạy tới, ngồi lên ghế sau xe.

“Chị Tiểu Dụ, bộ truyện tranh em đang theo dõi có tập mới rồi, chị đi mua cùng em nhé!” Úc Thanh ôm lấy cánh tay Tuyên Dụ, kích động đến mức đôi má cô hơi hồng.

Tuyên Dụ vui vẻ đồng ý, sau đó Úc Thanh chỉ đường, bảo Ôn Trạch Tự dừng xe ở tiệm sách gần đó.

Chị dâu em chồng kéo tay nhau dạo phố, Ôn Trạch Tự và Úc Văn Yến đợi bên ngoài.

Hai người đàn ông đẹp trai đứng ven đường, khiến người qua đường đều vô thức nhìn vài lần, nhưng lại sợ mạo phạm nên không dám nhìn quá lộ liễu.

Úc Văn Yến phát hiện ra hôm nay anh và Ôn Trạch Tự mặc áo khoác cùng tông màu, nhưng kiểu dáng khác nhau xa, anh vẫn không muốn vậy, sớm biết thì anh đã nghe lời Tuyên Dụ mặc thêm áo lông vũ.

Anh nói: “Ngày mai cậu mặc đồ màu xám đi.”

“Dễ bị bẩn.” Ôn Trạch Tự thẳng thừng từ chối.

Úc Văn Yến khoanh tay, lạnh lùng quan sát xung quanh: “Không cảm thấy đứng chung một chỗ rất khó chịu hả?”

Ý bảo anh ấy đổi vị trí khác đi.

Ôn Trạch Tự một tay đút túi, vẫn đang xử lý tín nhắn công việc, giả vờ nghe không hiểu, đáp: “Đúng đấy, cứ tưởng giây sau cậu lại đấm đối thủ trong buổi tranh luận, làm người tôi dính bẩn.”

Úc Văn Yến cạn lời, sang quán cà phê gần đó mua bốn ly cà phê, sau khi quay lại, đưa cho Ôn Trạch Tự một ly.

“Cảm ơn.” Ôn Trạch Tự tự nhiên nhận lấy.

Úc Văn Yến nói: “Nể mặt em gái tôi nên mới mua cho cậu thôi.”

Ôn Trạch Tự sửa lại: “Tôi sẽ đích thân cảm ơn Thanh Thanh, lời cảm ơn vừa nói, phiền cậu trả lại.”

Anh đã nói Ôn Trạch Tự là một tên ngụy quân tử mà, nhưng hết lần này tới lần khác Úc Thanh đều không tin, cứ mở miệng là anh Trạch Tự tốt, anh trai xấu.

Tuyên Dụ đi ra từ trong tiệm sách, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.

Úc Văn Yến tiến lên hỏi: “Sao thế?”

“Em vừa phát hiện ra không mang tiền Nhật, anh có mang theo không?” Mặc dù Tuyên Dụ xem không hiểu tiếng Nhật, nhưng khí thế Úc Thanh mua sắm lây sang cô, khiến cô cũng không kìm được mua vài quyển, nghĩ thầm trở về có thể tặng cho Lý Tô Tô hoặc Mạnh Thanh Dã, thế là lại lấy thêm vài quyển nữa.

Úc Văn Yến lấy ra ví tiền màu đen, đặt vào trong tay cô: “Đều là tiền đã đổi sẵn rồi, em cầm đi.”

“Được!” Tuyên Dụ vui vẻ đi tính tiền.

Vừa đúng lúc Úc Thanh thanh toán xong, đến lượt Tuyên Dụ.

Tổng cộng là 10 cuốn, Tuyên Dụ hơi lo lắng không qua được hải quan, nghĩ nếu không qua thì để lại cho Úc Thanh, chẳng phải vấn đề lớn nên thoải mái thanh toán.

Cô mở ví tiền ra, vụng về đếm tiền mặt, vì ở trong nước hầu như đều thanh toán điện tử, rất ít khi dùng tiền giấy.

Úc Thanh chú ý thấy trong chiếc ví có ảnh giấy đăng ký kết hôn, hâm mộ nói: “Anh trai em còn để ảnh giấy đăng ký kết hôn của hai người ở trong ví cơ à!”

Tuyên Dụ vẫn mải đếm tiền, nên không để ý vị trí khác, nghe Úc Thanh nói cô mới phát hiện ra.

“Chị cũng mới biết đấy.” Tuyên Dụ vu.ốt ve tấm ảnh qua một lớp bảo vệ trong suốt.

Kể từ khi có thanh toán điện tử, có rất ít người mang theo ví tiền bên mình, nhưng vì Úc Văn Yến thường xuyên bay qua các nước, cần đổi tiền giấy địa phương, nên vẫn giữ thói quen mang ví theo. Dù vậy, việc anh để ảnh trong ví vẫn khiến cô bất ngờ.

Trong lúc đợi Tuyên Dụ thanh toán, thì Úc Thanh đi sang khu bán đồ lưu niệm xem trước.

Cô v.uốt ve chiếc ví da, cảm thấy độ dày của tấm ảnh không đúng lắm, ở mép hơi cấn tay, nhìn kỹ lại thì hình như bên dưới còn giấu một tấm thẻ gì đó nữa.

Nhân viên phục vụ đưa túi qua, Tuyên Dụ vội vàng nhận lấy, đứng sang một bên.

Cô biết tự ý động vào đồ của Úc Văn Yến là không tốt, nhưng thật sự rất tò mò nên cô bèn lấy đồ ra, gỡ tấm ảnh chứng nhận kết hôn ở trên cùng.

Động tác vô thức chậm lại, từng chút, từng chút kéo ra.

Không ngờ nhân vật chính trong bức ảnh lại là cô.

Cô đang đứng ở Thiên Hộ Miêu Trại, nhìn về phía trước mỉm cười, góc chụp hơi lệch, nên chỉ bắt được góc nghiêng, không phải chụp hỏng, vì cô đang nhìn Lý Tô Tô, chứ không phải người chụp bức ảnh này.

Không nghi ngờ gì nữa, người chụp chính là Úc Văn Yến.

Tấm ảnh có lẽ thường xuyên được lấy ra xem, nên đã có chút phai mòn.

Tuyên Dụ lật tấm ảnh lại, phía sau có viết một dòng chữ.

—— Trong đôi mắt của cô ấy có vì sao, tôi đã nhìn thấy.

“Đang xem gì vậy?”

Tuyên Dụ giật mình vì Úc Văn Yến đột nhiên xuất hiện trước mặt, cô nhanh chóng nhét tấm ảnh trở lại ví da.

Bình Luận (0)
Comment