Úy Bình Sinh - Thẩm Lục Vũ

Chương 1

1

Ta là Vệ Dĩ Uyển, xuất thân Quảng Dương Hầu phủ, cũng là nhi nữ độc nhất của Hầu phủ.

Cha ta là Vệ Hoài Quân, kế thừa tước vị từ khi còn trẻ, nay đã làm tới Thái úy. Mẫu thân ta - Quảng Dương Hầu phu nhân- xuất thân thế gia, phu thê hai người vẫn luôn cầm sắt hòa minh, cử án tề mi. Ta vừa ra đời lập tức đã trở thành viên ngọc qúy trên tay của Quảng Dương Hầu phủ, luôn được nuông chiều hết mực.

Ta còn có một người cô cô, chính là Hoàng hậu đương triều. Cô cô sinh ra một biểu đệ nhỏ hơn ta một tuổi, gọi là Minh Diễn.

Cô cô rất thích ta nên ta thường được đón vào cung chơi ít hôm, cũng nhờ đó mà ta và Minh diễn quen biết, lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Lần đầu tiên Minh Diễn thấy ta đã nói khi lớn lên nhất định ta sẽ rất xinh đẹp, còn nói sau này sẽ lấy Uyển Nhi tỷ tỷ làm thê tử. Lúc đó tất cả mọi người, ai nghe được lời này xong cũng bật cười, chỉ có ta và Minh Diễn âm thầm coi nó là thật.

Tất cả mọi thứ trong cung đều tốt, chỉ có ánh mắt của phụ hoàng Minh Diễn khi nhìn về phía ta cứ luôn không được quang minh chính đại cho lắm. Ông ta kiêng kỵ Vệ thị nên cũng không hay lui đến chỗ cô cô. Minh Diễn cũng vậy, đến tận năm đệ ấy hơn mười tuổi mà vẫn chưa được chính thức sắc phong Thái tử, càng không được dọn vào Đông cung.

Thế nhưng phụ thân ta vẫn cảm thấy không sao. Ông nói bổn phận của người làm thần tử chính là làm cho tốt bổn phận của mình, không phải ngày ngày phí công vô ích dò đoán ý Thánh thượng, sấm sét hay mưa móc đều là ân huệ.

Phụ thân còn sống, tuy rằng thỉnh thoảng Bệ hạ có mỉa mai Quảng Dương Hầu phủ đôi chút nhưng tất cả đều không ảnh hưởng gì. Khi đó ta ngây thơ, ngu dốt, an tâm nghĩ rằng lớn lên rồi có thể gả cho Minh Diễn, có thể ngày ngày ở bên phu quân.

Cô cô và mẫu thân đã sớm biết suy nghĩ của hai đứa trẻ chúng ta, từng nhiều lần ngỏ ý với Bệ hạ nhưng ông ta đều chỉ ậm ừ qua loa cho có lệ. Cho đến một ngày phụ hoàng Minh Diễn say rượu mới buột miệng nói ra suy nghĩ trong lòng, ông ta nói Vệ thị tuyệt đối không thể có thêm một Hoàng hậu nữa.

Giữa tình yêu và ngôi vị Đông cung cô cô đã lựa chọn thay Minh Diễn, từ đó, ta không còn được triệu vào cung ở lại nữa. Còn Minh Diễn, đến năm ta mười bốn tuổi cũng đã đính hôn với tiểu thư phủ Thừa tướng.

Vào năm thứ hai sau khi hắn định thân, vào đêm Trung thu, trong yến tiệc tại hoàng cung, không rõ vì lý do gì, Hoàng Thượng đột nhiên nổi giận với cô cô, khiển trách bà ấy tội đại bất kính ngay trước mặt mọi người, ra lệnh giam cầm bà ấy trong cung, còn tịch thu cả phượng tỷ và bảo sách của bà ấy.
Cô cô là người mạnh mẽ kiêu hãnh. Sau khi bị giam lỏng chưa đầy ba ngày, bà ấy đã ra đi. Cái chết của bà ấy quá đột ngột khiến ai nấy đều trở tay không kịp, Minh Diễn càng chịu đả kích nặng nề, lâm bệnh không dậy nổi.

Chỉ có Hoàng Thượng là hoàn toàn thờ ơ trước cái chết của cô cô. Ông ta không cho phép bà ấy được an táng vào Phượng lăng, chỉ lệnh cho nội đình cử hành tang lễ theo nghi thức của Quý phi, sau đó vội vã hạ táng. Như thể hoàn toàn quên mất rằng, người nằm trong cỗ quan tài ấy đó chính là thê tử đã từng ân ái, đồng cam cộng khổ cùng ông ta bao năm.

Không còn cô cô, dường như cuối cùng Hoàng Thượng cũng chẳng còn cố kỵ gì với Vệ gia nữa, ông ta bắt đầu nghiêm khắc với phụ thân ta hơn bao giờ hết.

Phụ thân ta là người cứng cỏi, tuy biết bậc quân vương đa nghi, nhưng vẫn giữ lòng ngay thẳng, thà gãy chứ không chịu khuất phục. Triều cục khó lường, vào đêm trừ tịch năm cô cô qua đời, phụ thân ta nhận chỉ dụ vào cung, không biết Hoàng Thượng đã nói gì với ông, chủ biết khi trở về nhà cha ta lập tức ngã bệnh. Chỉ hơn một tháng sau ông cũng ra đi, trước khi nhắm mắt, ông đã nôn ra rất nhiều máu, miệng không ngừng gọi tên bệ hạ.

Có lẽ cái chết của phụ thân cuối cùng cũng khiến Hoàng Thượng nguôi ngoai phần nào nghi kỵ, ông ta an táng cha ta rất long trọng, còn ban cho Quảng Dương Hầu phủ vô số ân vinh. Ngày phụ thân nhập quan, mẫu thân ta khóc đến ngất lịm trước linh cữu, lúc tỉnh lại thì thần trí đã không còn minh mẫn, chẳng bao lâu sau cũng theo phụ thân mà đi.

Tiểu thúc của ta, Vệ Lưu Quân kế thừa tước vị hầu gia, còn ta lại trở thành cô nhi được nuôi dưỡng trong Quảng Dương Hầu phủ.

Tiểu thúc không có tài cán như phụ thân ta, chỉ biết uốn gối xu nịnh, tìm cách lấy lòng quân vương. Hắn ta có được vinh hoa phú quý của Quảng Dương Hầu phủ vẫn chưa thỏa mãn, còn vọng tưởng đến quyền thế và phong quang của sủng thần.

Hắn ta nói với ta, tuy Vệ gia không thể có thêm một hoàng hậu, nhưng bên cạnh bệ hạ vẫn cần có người Vệ gia. Hơn nữa, Minh Diễn vẫn còn đó, hắn cô đơn trong cung, cần có người chăm sóc.

Vậy là ta tiến cung năm mười sáu tuổi, trở thành một vị tiệp dư.
Phụ hoàng hắn dứt khoát đưa Minh Diễn đến cung của ta, nói là để hắn làm nghĩa tử của ta, để ta có chỗ nương tựa. Ta và Minh Diễn lớn lên bên nhau, chỉ hơn hắn một tuổi, vậy mà lại bảo hắn làm con nuôi của ta, thật là nực cười.

Trong lòng ta thấy hoang đường, nhưng bình tĩnh suy nghĩ lại, ta lập tức hiểu ra vì sao phụ hoàng hắn lại sắp đặt như vậy. Chắc hẳn, Hoàng Thượng đã chắc chắn rằng ta và Minh Diễn tình cũ chưa dứt. Ông ta mong đợi giữa ta và hắn xảy ra chuyện ô uế gì đó để có cớ nhổ tận gốc Vệ gia và Minh Diễn.
Hiểu rõ điều này, ta không để Minh Diễn có lấy một ngày sống yên ổn trong cung của ta.

Hắn ở đây thường xuyên bị ghẻ lạnh, ăn mặc không đủ, bị khinh miệt đủ điều. Ta dần dần thay hết những kẻ thân cận hầu hạ hắn, đổi thành một đám xu nịnh, dễ bề để ta ngấm ngầm gây khó dễ. Tẩm cung của hắn, mùa đông gió lùa, mùa hè dột nát. Đường đường là hoàng tử, vậy mà áo lót mặc trên người lại vá chồng vá.

Đôi lúc Minh Diễn đến thỉnh an ta, ta bắt hắn phải đứng chờ ngoài cửa một canh giờ. Đến khi cửa mở, lại để hắn quỳ trong phòng thêm một canh giờ nữa. Trong khoảng thời gian ấy, ta chỉ cười đùa với cung nữ, nội thị, coi hắn như không tồn tại.
Cứ thế chèn ép hắn hơn một năm, rốt cuộc bệ hạ đã hoàn toàn buông lỏng cảnh giác với ta.

Khi ấy ta mười bảy tuổi, tuổi xuân rực rỡ, dung mạo kiều diễm, cả hoàng cung này không ai có thể sánh bằng. Từ khi ta vào cung, Hoàng Thượng luôn lạnh nhạt với ta, nhưng cuối cùng vào một ngày xuân năm đó, ta đã dụ dỗ được phụ hoàng của Minh Diễn lên giường của ta.

Ta triền miên nơi chính điện cùng phụ hoàng hắn, còn Minh Diễn thì cô độc chong đèn suốt đêm trong thiên điện. Dẫu cho phụ hoàng hắn đêm đêm lưu lại cung ta, ta cũng tuyệt nhiên không để ông ta đến nhìn hắn lấy một lần, để hắn nếm trải đủ mùi nhân tình ấm lạnh.

2

Năm thứ hai sau khi được sủng ái, ta mang thai. Cuối cùng Hoàng Thượng cũng cảm thấy không thích hợp để Minh Diễn tiếp tục ở bên cạnh ta, bèn ban cho hắn một phủ đệ ngoài cung, chỉ phong làm Hiền vương.

Đứa con đầu lòng ta sinh ra là một tiểu công chúa, dung mạo rất giống ta. Hoàng Thượng vô cùng yêu thương con bé, lại còn sắc phong ta làm Vệ Chiêu nghi. Ta trong hậu cung muốn gì được nấy một thời gian, phong quang vô hạn. Tiểu thúc của ta cũng bắt đầu nảy sinh dã tâm khác. Nhìn thấy Hoàng Thượng lạnh nhạt với Minh Diễn, hắn ta lập tức bóng gió nhắc nhở ta, nhất định phải sinh được một hoàng tử.

Ha, hoàng tử? Minh Diễn chẳng phải cũng là hoàng tử do nữ nhân họ Vệ sinh ra hay sao? Nhà họ Vệ cần gì nhiều hoàng tử như vậy, điều mà tiểu thúc thực sự muốn chẳng qua chỉ là một thái tử mà thôi.

Sau khi Minh Diễn ra ở riêng, hắn thành thân rồi bắt đầu tham gia triều chính. Hắn rất nghe lời phụ hoàng, mọi chuyện đều làm theo tâm ý Hoàng Thượng, lại xử lý chu toàn không chút sơ hở. Chẳng bao lâu, hắn trở thành thanh kiếm sắc bén nhất trong tay Hoàng Thượng. Có hắn, tiểu thúc của ta, con chó săn họ Vệ càng trở nên chướng mắt.

Minh Diễn rất hiểu lòng phụ hoàng, chuyện này cũng giải quyết gọn gàng, sạch sẽ. Chẳng mấy chốc, tiểu thúc ta bị bắt vì tội kết đảng mưu tư, cuối cùng bị tước bỏ tước vị, lưu đày ngàn dặm. Phủ Quảng Dương hầu sụp đổ, nhưng ta chẳng buồn đau quá nhiều. Nghĩ kỹ lại, từ lâu nơi đó vốn đã không còn là nhà của ta.

Chỉ là, chuyện của tiểu thúc khó tránh khỏi liên lụy đến ta. Hoàng Thượng cố ý lạnh nhạt với nữ nhân họ Vệ, chẳng bao lâu, ta thất sủng.

Lại một mùa đông nữa, tiểu công chúa của ta mắc phong hàn. Ta ngày đêm chăm sóc, nhưng vẫn không thể giữ được con bé. Trong lòng ta, con bé dần dần trở nên lạnh lẽo, cứng đờ, từng mảng xanh tím xuất hiện. Hoàng Thượng nghe tin vội vã tới, ta ôm lấy ông ta khóc đến chết đi sống lại, ngất đi không biết bao nhiêu lần. Cuối cùng khi tỉnh lại, ta chỉ yếu ớt tựa vào lòng ông ta, khẽ nói: “Thần thiếp chỉ còn lại bệ hạ mà thôi.”
Ta mất đi nữ nhi, nhưng lại giành lại được chút tình cảm mong manh của bậc đế vương, từ đó lại được chuyên sủng đêm đêm, vô cùng đắc ý. Năm ta hai mươi tuổi, ta hạ sinh một hoàng tử, Hoàng Thượng long tâm đại duyệt, phong ta làm Vệ Quý phi.

Ông ta vẫn nhớ rõ lời mình từng nói: Vệ gia, không được phép xuất hiện một hoàng hậu thứ hai.

Ta cũng hiểu rõ đạo lý này. Quảng Dương hầu phủ đã không còn, dù ta có ngồi lên ngôi vị hoàng hậu thì cũng có ý nghĩa gì đâu? Ta chỉ an tâm chăm sóc hoàng tử nhỏ của mình, tiếp tục tranh sủng từng ngày, cho đến khi không ai có thể sánh bằng ta trong lục cung.

Hậu cung đã nằm trong tay ta, vậy nên ta dần chuyển ánh mắt về tiền triều. Những năm qua, Minh Diễn làm quan thuận lợi vô cùng, nhưng ta không muốn hắn cứ thuận buồm xuôi gió mãi. Có việc hay không có việc, ta luôn tìm cách thổi gió bên gối Hoàng Thượng. Mỗi lần Hoàng Thượng khen Minh Diễn trước mặt ta, ta lập tức bế tiểu hoàng tử đến, để ngài bị nụ cười đáng yêu của thằng bé mê hoặc rồi chẳng còn nhắc đến Minh Diễn nữa.

Ta hiểu rõ, chỉ cần ta khen Minh Diễn dù chỉ một câu trước mặt Hoàng Thượng, thì hắn nhất định sẽ bị nắm thóp ở tiền triều. Rõ ràng là phụ tử ruột thịt, nhưng lại bị ta xúi giục đến mức còn xa lạ hơn cả kẻ thù, thật khiến người ta lạnh lòng.

Tiểu Hoàng tử của ta từng chút từng chút lớn lên, mà Hoàng Thượng cũng dần già đi. Trong triều, những lời tấu xin lập thái tử ngày càng nhiều. Ban đầu Hoàng Thượng không tỏ thái độ gì, nhưng nhìn thấy càng lúc càng nhiều đại thần ủng hộ Minh Diễn, ông ta lại không vui. Một hôm, trong buổi chầu, chỉ vì một lỗi nhỏ của Minh Diễn, Hoàng Thượng lập tức mắng hắn thậm tệ rồi phạt giam lỏng ba tháng. Sau trận náo động này, những lời bàn tán về việc lập trữ quân cũng dần lắng xuống.
Tiểu Hoàng tử của ta thông minh lanh lợi, ngọc tuyết đáng yêu, mà ta lại là sủng phi tôn quý nhất lục cung, thế nên một số kẻ xu nịnh bên cạnh Hoàng Thượng lại bắt đầu dâng tấu, thỉnh cầu lập con ta làm Thái tử. Thậm chí có người còn nói, sau khi cô mẫu của Minh Diễn mất, bà ta không được chôn vào Phượng lăng, vậy nên Minh Diễn cũng không được tính là đích tử. Ta nghe xong chỉ thấy nực cười, cùng là con do nữ nhân họ Vệ sinh ra, vậy thì khác biệt ở đâu chứ?

Nhưng có lẽ trong lòng Hoàng Thượng, hai nhi tử này vốn không giống nhau. Ông ta chưa bao giờ trách cứ những kẻ dâng sớ thỉnh lập Hoàng tử của ta làm Thái tử, nhưng cũng chưa từng mở miệng đồng ý.

Hoàng Thượng càng già, tâm tư càng khó đoán. Dù ta đã ở bên cạnh ông ta nhiều năm, đôi khi vẫn phải dè dặt cẩn trọng. Minh Diễn thì khỏi phải nói, hắn sớm đã bị gạt ra khỏi triều đình, gần như không còn chỗ dung thân.

Ta nghĩ mãi không ra, dù Minh Diễn là nhi tử của cô cô ta, nhưng bà ấy đã mất, Vệ gia cũng đã diệt vong từ lâu. Hoàng Thượng có thể dung thứ cho ta và Hoàng tử, nhưng sao lại không chịu buông tha cho Minh Diễn?

Nhưng ta cũng không còn nhiều thời gian để suy nghĩ nữa. Long thể của Hoàng Thượng ngày càng sa sút, dường như chỉ sau một đêm, ông ta đã chẳng còn uy phong như trước, phải dựa vào dược vật cầm cự. Cứ thế mê man nhiều ngày, cuối cùng vẫn không qua khỏi.

Sinh thời, ông ta chưa lập di chiếu, sau khi cô cô ta mất, hậu cung cũng không có Hoàng hậu. Dù thân phận đích tử của Minh Diễn gây tranh cãi, nhưng hắn là trưởng tử của tiên hoàng, theo tổ chế, đáng lẽ phải do hắn kế vị. Ta đã chuẩn bị sẵn sàng để rời khỏi hoàng cung, nhưng không ngờ chính Minh Diễn lại mở lời trước linh cữu phụ hoàng, nói rằng sinh thời tiên đế vốn thiên vị hoàng đệ, hắn không dám chiếm lấy ngôi vị, nguyện nhường lại ngai vàng.

Minh Diễn nhất quyết phò trợ Hoàng tử của ta đăng cơ, hắn từ Hiền vương trở thành Nhiếp chính vương, quyền khuynh thiên hạ. Mà ta cũng được tấn phong Hoàng thái hậu, từ đó suốt đời bị trói buộc trong cung cấm.

Năm thứ hai sau khi tiểu hoàng đế đăng cơ, ta đưa con đến Hộ Quốc tự lễ Phật, còn nhất quyết ở lại Trích Tinh lâu gần đó.
Đêm ấy ta uống hơi nhiều, say rượu khó chịu, cung nữ phải ra ngoài tìm Thái y. Bên người không có ai, ta loạng choạng bước đi, vô tình làm đổ chén nến, giữa màn đêm, cả tòa Trích Tinh lâu lập tức chìm trong biển lửa.

Tiểu hoàng đế bị thiêu chết trong đó, còn ta mỉm cười nhìn ngọn lửa bốc cao, không chút do dự lao mình vào màn đêm thăm thẳm.

Tiểu hoàng đế chết rồi, nó chính là huyết mạch duy nhất của tiên hoàng.

Minh Diễn, đời này, ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi.

Bình Luận (0)
Comment