3
Lần nữa mở mắt, vậy mà ta đã quay về Quảng Dương Hầu phủ.
Trước mắt là màn lụa đỏ, bao năm qua ta chưa từng thấy lại trong mộng. Lẽ ra, ta đã nên quên đi hình dáng của nó, nhưng khi vươn tay chạm vào, màn lụa đã bị ta nắm lấy, mềm mại trơn mượt, hoàn toàn không giống như ảo cảnh trong mơ.
Ta mơ màng ngồi dậy, nhìn quanh gian phòng quen thuộc mà xa lạ mà lồng ng.ực quặn thắt, đau đớn đến không thể diễn tả.
Chẳng lẽ ngay cả trời xanh cũng không chịu nổi những gì ta đã làm kiếp trước, vậy nên mới để ta trùng sinh, sống lại thêm lần nữa sao?
Bên ngoài, tiếng nước nhỏ giọt từ đồng hồ nước vang lên khe khẽ. Khi còn bé, ta từng ghét âm thanh ấy vì cho rằng nó quấy nhiễu giấc ngủ. Nhưng lúc này nghe lại, cảm giác như cách một đời.
Không, không phải như cách một đời mà thực sự là cách một đời.
Ta vung tay vén tung màn giường như kẻ điên dại, làm kinh động Nhược Đàn đang trực đêm bên cạnh. Nàng ta thấy ta ngồi dậy thì vội vàng bước lên, nhẹ giọng hỏi han: “Tiểu thư, sao đã tỉnh rồi? Có phải gặp ác mộng không, có muốn Nhược Đàn nằm cùng người một lát không?”
Ta ngước mắt nhìn gương mặt của Nhược Đàn, nhìn nụ cười dịu dàng trên môi nàng ta, quả thật có cảm giác như đang mơ.
Nhược Đàn, Nhược Đàn của ta...
Kiếp trước, nàng ta là điểm tựa duy nhất của ta. Sau khi phụ mẫu qua đời, chỉ có nàng ta luôn ở bên ta, cùng ta vượt qua những đêm dài đằng đẵng, cùng ta chịu đựng những năm tháng khốn khổ trong cung. Những năm tháng đẹp đẽ nhất của nàng ta đều bị giam cầm nơi thâm cung cùng ta. Đến khi ta tiễn nàng ta ra khỏi cung, nàng ta đã gần ba mươi tuổi.
“Tiểu thư? Người làm sao vậy? Thật sự gặp ác mộng ư?”
Nhược Đàn vừa nói vừa ngồi xuống, ôm ta vào lòng. Ta không biết bản thân đã bắt đầu run rẩy không thể kiểm soát từ lúc nào. Ta vùi mặt vào lòng nàng ta, như có một tảng đá nghìn cân đè nặng trong ngực, nhưng nước mắt lại chẳng thể rơi, chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn ứ, toàn thân dần dần nóng rực lên.
Nhược Đàn cũng nhận ra ta có điều bất ổn, nàng ta đưa tay chạm vào trán ta rồi hốt hoảng kêu lên: “Sao lại thế này? Sao lại sốt cao như vậy? Tiểu thư, đừng làm Nhược Đàn sợ mà!”
Nàng ta vội vàng đặt ta nằm xuống, quay người chạy ra ngoài gọi người. Ta muốn gọi nàng ta lại, nhưng cổ họng nghẹn ứ, đến một tiếng cũng không thốt ra nổi, chỉ có thể mở to mắt nhìn bóng lưng nàng ta khuất dần.
Đầu ta dần dần trở nên mơ màng, nhưng ta không chịu nhắm mắt, ta sợ đây chỉ là một giấc mộng, sợ rằng một khi nhắm mắt lại, ta sẽ chẳng thể thấy tất cả những thứ này nữa.
Mi mắt ta dần trở nên nặng trĩu, một sự nặng nề kỳ lạ. Cuối cùng, ta không chống đỡ nổi nữa, bất lực khép hai mắt lại. Giấc ngủ này rất sâu, thậm chí chẳng mộng mị gì, chỉ là một màu đen tĩnh lặng.
Lần nữa tỉnh dậy, ánh sáng ngoài cửa sổ cũng đã rực rỡ. Ta vừa mở mắt đã thấy mẫu thân đang ngồi bên giường. Nhìn thấy ta tỉnh, bà vươn tay véo nhẹ má ta, mỉm cười nói: “Cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi! Cả phủ vì con mà náo loạn cả đêm. Sao tự dưng sốt cao như vậy? Là gặp ác mộng à, Uyển Nhi?”
Ta ngơ ngác nhìn gương mặt mẫu thân, nước mắt bỗng dưng trào ra mà không thể kìm lại. Ta liều mạng nhào vào lòng bà, ôm chặt lấy mẫu thân, khóc nức nở đến mức không thở nổi.
Mẫu thân ơi, Uyển Nhi nhớ người lắm, Uyển Nhi đã mơ thấy người suốt bao năm trời, đêm nào cũng khóc đến tỉnh ngay trong mơ. Mẫu thân, con đã tỉnh dậy bao nhiêu lần trong nước mắt, sao bây giờ người mới đến tìm con?
Mẫu thân dường như bị ta dọa sợ, vội vã ôm ta, vừa dỗ dành vừa liên tục hỏi ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng ta chỉ biết khóc, khóc đến mức suýt nghẹt thở, khóc đến mức bà thật sự lo lắng, cuống quýt gọi người đi mời phụ thân ta đến.
Ta ôm mẫu thân khóc rất lâu, rất lâu, đến mức khóe mắt bị khăn lụa lau đỏ lên, đến mức mẫu thân cũng bị ta làm cho xúc động mà rơi nước mắt. Bà vừa đưa tay lau khóe mắt, vừa trách móc: “Tiểu Uyển Nhi, con thật là... không để mẫu thân được yên lòng chút nào cả.”
Ta vừa định mở miệng thì ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc, một giọng nói mà ta tưởng rằng mình sẽ không bao giờ còn nghe thấy nữa.
“Vừa mới hạ triều đã nghe tin Uyển Nhi bệnh rồi, rốt cuộc đám người trong phủ hầu hạ thế nào mà để ra chuyện này? Đều đáng bị phạt nặng, đuổi hết ra ngoài!”
Dứt lời, ta đã thấy phụ thân mặc triều phục bước vào.
Ông vẫn tràn đầy phong thái như trước, vẫn uy nghiêm và tràn đầy khí thế như thuở nào, dường như trên đời này chẳng có gì, chẳng có ai có thể dập tắt ý chí trong lòng ông, có thể cản trở ông trung quân ái quốc, phù tá giang sơn.
Phụ thân đi đến, nhìn ta và mẫu thân mắt đỏ hoe, trong đáy mắt hiện lên vẻ đau lòng và lo lắng.
“Phu nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao ngay cả nàng cũng khóc thế này?”
Ta bò dậy nhìn phụ thân, trong lòng dâng trào vô số điều muốn nói, nhưng lại không thể thổ lộ ngay trước mặt những người khác. Trong khoảnh khắc đó, ta sốt ruột đến mức huyết khí trào dâng, trước mắt tối sầm lại, cúi đầu một chút lại cảm thấy máu mũi phun ra, bắn đầy y phục.
Phụ thân thấy ta như vậy cũng giật mình, lập tức ngồi xuống ôm lấy ta, vừa nâng đầu ta lên để cầm máu, vừa hoảng hốt nói: “Uyển Nhi, con sao thế này? Đừng làm cha mẹ sợ mà!”
Ta nhân lúc ông ở ngay bên cạnh, lập tức dùng bàn tay vấy máu túm chặt lấy vạt triều phục của ông, kéo mạnh ông sát lại gần mình, ghé sát tai ông thì thầm: “Hoàng Thượng kiêng dè Vệ gia, nói rằng Vệ gia không được sinh ra một Hoàng hậu nào nữa. Đêm Trung thu năm Long Đức thứ mười bảy, hãy bảo vệ cô cô thật kỹ, Hoàng Thượng muốn giết người.”
Nói xong, ta trợn trắng mắt, lại ngất lịm đi lần nữa.
4
Lần nữa tỉnh dậy đã là hai ngày sau.
Bên ngoài vô cùng ồn ào làm lòng ta bứt rứt khó chịu, tâm trí rối bời. Ta cất giọng gọi Nhược Đàn, gọi mãi đến khi nàng cuống quýt chạy vào, trong tay còn cầm một chiếc bình ngọc.
“Tiểu thư của nô tỳ, cuối cùng người cũng tỉnh rồi, thực sự đã dọa chết người ta rồi!”
Nhược Đàn vừa nói vừa đặt bình ngọc xuống, đỡ ta ngồi dậy.
“Tiểu thư có khát không? Để nô tỳ hầu hạ người uống chút nước nhé.”
Nói xong, nàng ta vội gọi người, không lâu sau, hai nha hoàn Nguyệt Lân và Như Trầm chạy vào. Lòng ta khẽ run lên, lại thêm hai người đã lâu không gặp.
Kiếp trước, Nguyệt Lân cũng theo ta nhập cung. Khi ta còn là Vệ Chiêu Nghi, từng bị vu cáo sai khiến cung nữ thông đồng với người ngoài, đối phương nắm chứng cứ rõ ràng, muốn đẩy ta vào chỗ chết. Nguyệt Lân vì bảo vệ ta mà đứng ra nhận tội thay, cuối cùng bị đánh chết trong cung. Mãi đến khi ta được phong Vệ Quý Phi mới có thể rửa sạch hàm oan cho nàng ấy, an táng tử tế.
Còn về Như Trầm, e rằng kiếp này không thể giữ nàng ta lại bên mình nữa. Sau khi Nguyệt Lân chết, Quản Dương Hầu phủ đưa Như Trầm vào cung hầu hạ ta. Nhưng con nha đầu này lòng dạ nông cạn, chẳng bao lâu đã trèo lên long sàng của Hoàng Thượng. Giờ nhìn lại nàng ta, ta vẫn còn cảm thấy ghê tởm.
Lòng ta dậy sóng, nhưng không dám để lộ chút sơ hở nào trước mặt bọn họ. Ta chỉ để ba người giúp ta súc miệng rồi nhấp từng ngụm trà. Uống xong, ta mới chậm rãi cất tiếng hỏi: “Bên ngoài có chuyện gì mà huyên náo như vậy?”
Ba nha hoàn liếc nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Nhược Đàn cẩn thận đáp lời: “Bẩm tiểu thư, Hầu gia nói tiểu thư có thể đã bị tà ma quấy nhiễu, nên đang tìm người làm phép trừ tà ạ.”
Nghe vậy, ta mới hiểu ra tại sao Nhược Đàn lại mang theo bình ngọc đi khắp nơi, thì ra là đang rảy bùa chú nước thánh. Có vẻ như những lời ta nói trước khi ngất đã làm phụ thân hoảng sợ. Nhưng đến mức này lại khiến ta vừa tức giận vừa buồn cười.
Ta vịn tay Nhược Đàn, yếu ớt hỏi: “Bây giờ là ngày nào rồi? Ta ngủ đến nỗi quên cả thời gian.”
“Bẩm tiểu thư, hôm nay là mùng sáu tháng năm, người đã lỡ mất Tết Đoan Ngọ năm nay rồi.”
“Năm nào?”
Vừa hỏi xong, ba nha hoàn đều sững sờ, Nguyệt Lân và Như Trầm thậm chí còn vô thức nhìn nhau. Cuối cùng vẫn là Nhược Đàn nhanh trí nhất, lập tức đáp lời như bình thường: “Năm Long Đức thứ mười lăm.”
Dứt lời, nàng quay sang dặn dò Nguyệt Lân và Như Trầm: “Mau đi rảy nốt nước bùa trong bình, cả dây bình an do hoàng cung ban thưởng cũng mang đến đặt dưới gối của tiểu thư nữa.”
Sau đó, Nhược Đàn mỉm cười nhìn ta, lấy ra một chiếc lược nhỏ từ trong tay áo, dịu dàng chải tóc cho ta, vừa chải vừa trò chuyện để ta bớt buồn chán.
“Nhưng mà mấy ngày Tết Đoan Ngọ này thời tiết không tốt, làm cho tiểu thư xung phạm tà khí, quả nhiên vẫn phải sắp xếp mọi việc chu toàn, để tiểu thư của chúng ta yên tâm hơn.”
Nghe vậy, ta khẽ mỉm cười, nhẹ giọng đáp: “Nơi này, cũng chỉ có ngươi chịu để tâm, lo lắng chu toàn cho ta. Nguyệt Lân thì thôi, nhưng Như Trầm vẫn còn nóng nảy lắm, bản…”
Ta giật mình, suýt chút nữa buột miệng xưng “bản cung” như thói quen của kiếp trước. May mắn chỉ có Nhược Đàn ở đây, nếu để người ngoài nghe thấy, e rằng sẽ làm dậy lên bao lời đàm tiếu về phủ Hầu gia.
“Lẽ ra nên dạy bảo hai người họ cho tốt, nhưng ngày thường lại quen lười biếng, giờ thực sự cần dùng đến, mới biết kêu khổ.”