Úy Bình Sinh - Thẩm Lục Vũ

Chương 11

17

Ta chỉ ở lại trong cung hai đêm, sau đó mang đầy tâm sự nặng nề quay trở về Quảng Dương Hầu phủ.

Cô cô quả nhiên làm đúng như lời bà ấy đã nói, bà ấy nghe theo ta, bắt đầu mang điểm tâm và thuốc bổ đến điện Tuyên Thất nhưng không ở lại lâu, chỉ nhìn Hoàng thượng một chút rồi đứng dậy rời đi. Thỉnh thoảng Hoàng thượng đến thăm bà ấy, bà ấy cũng sẽ để tâm trang điểm, dù chỉ là để Hoàng thượng trò chuyện với bà ấy một lúc mà không ngủ lại.

Sau Tết Trùng Dương, bà ấy theo danh sách ta soạn ra, tuyển chọn mấy vị tiểu thư khuê các nhập cung. Trong số đó, Đỗ tiểu thư xuất thân từ gia đình công thần rất được Hoàng thượng yêu thích, được sủng hạnh mỗi đêm, bà ấy liền lập tức phong nàng ấy làm Tiệp dư.

Vị Đỗ Tiệp dư này dung mạo ngọt ngào, tâm tính hiền hòa, nhất là khi cười đôi mắt cong cong, rất giống cô cô của ta khi còn trẻ.

Sau khi Đỗ Tiệp dư được sủng ái, thái độ của Hoàng thượng đối với cô cô của ta cũng thân thiết hơn nhiều, thường xuyên ghé thăm bà ấy hơn, có đôi khi còn nghỉ lại ở điện Tiêu Phòng, thậm chí còn khen ngợi bộ xiêm y lụa tím bà ấy mặc rất đẹp, đặc biệt làm một bài Tử Y Hành tặng cô cô.

Mẫu thân ta có chút vui mừng, nói rằng từ sau khi Hà Thục phi không còn, Hoàng hậu nương nương cuối cùng cũng đã suy nghĩ thông suốt. Ta nghe xong, trong lòng lại đau như dao cắt.

Rõ ràng ta đã nói với cô cô, bà ấy có thể không cần phải đi tranh sủng, chỉ cần nâng đỡ Đỗ Tiệp dư thì Hoàng thượng tự nhiên sẽ dần sinh lòng thương tiếc. Thế nhưng cô cô quá thông minh, bà ấy biết rõ Đỗ Tiệp dư chỉ là cái bóng của mình, một cái bóng dù có mang đến bao nhiêu thương cảm, cũng không bằng chính bà ấy tự mình giành lấy một phần sủng ái.

Trước kia, bà ấy vẫn còn chút tình cảm với Hoàng thượng, vì vậy vẫn luôn giữ thái độ lạnh nhạt, mong rằng có thể giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng, không muốn bản thân giống như những phi tần khác phải khom lưng cầu xin lòng thương hại, chỉ mong có thể khơi gợi lại chút chân tâm của đối phương. Nhưng bây giờ, vì Minh Diễn, cũng vì ta, bà ấy đã hoàn toàn chết tâm, không còn mơ tưởng việc phụ hoàng của Minh Diễn sẽ đột nhiên tỉnh ngộ.

Không có được chân tình cũng không sao, có được chút thương hại cũng là tốt rồi. Thương hại nhiều một chút, cũng có thể bảo vệ Minh Diễn, bảo vệ Quảng Dương Hầu phủ.

Trong lòng ta đau xót cho cô cô, chẳng kịp nghĩ ngợi gì nhiều, những ngày này thường xuyên vào cung ở bên cạnh bà ấy, khuyên bà ấy đừng vì ta và Minh Diễn mà để bản thân phải chịu uất ức như vậy. Nhưng cô cô chỉ mỉm cười nói mình không sao cả, bà ấy bảo trong lòng mình từ lâu đã không còn đau khổ, những gì bà ấy đang làm, chẳng qua chỉ là những việc một Hoàng hậu nên làm mà thôi.

Một lời này của bà ấy khiến ta nghẹn lời nhưng trong lòng lại hiểu rõ, cô cô của ta chưa bao giờ muốn làm một Hoàng hậu đủ tiêu chuẩn. Bà ấy luôn chỉ muốn làm thê tử của Hoàng thượng, cùng người hòa hợp như phu thê, tương trợ nhau suốt cả cuộc đời.

Chẳng bao lâu sau, cô cô cho điều một cung nữ từng hầu hạ Hà Thục phi năm xưa về bên cạnh mình, thường cùng bà ấy ôn lại chuyện cũ, học lại những tâm kế, thủ đoạn năm xưa của Hà Thục phi. Ta tình cờ bắt gặp, lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngộ, cô cô đã bước lên con đường mà kiếp trước ta từng chọn.

Chúng ta đều đã từ bỏ việc xem Hoàng thượng là người thân, một khi trong lòng đã nguội lạnh, vị đế vương cao cao tại thượng ấy chỉ còn là quyền thế địa vị để dựa vào, là nguồn gốc của ân sủng phú quý. Chúng ta dùng trăm phương nghìn kế lấy lòng ông ta, duy chỉ không xem ông ta là phu quân của mình.

Ta một lòng chỉ muốn cô cô nhìn thấy rõ sự vô tình của đế vương, lại không ngờ, cũng chính ta đã ép bà ấy đoạn tuyệt tình yêu duy nhất trong đời mình.

Vị đế vương lạnh lùng tàn nhẫn ấy là kẻ thù của ta nhưng ta lại hoàn toàn quên mất, ông ta cũng từng là chàng thiếu niên trong mộng thời thiếu nữ của cô cô, là “Minh Duệ ca ca” mà bà ấy từng thầm gọi không biết bao nhiêu lần trong những đêm dài mộng mị.

Đêm hôm đó ta nghĩ thông suốt mọi chuyện, lại phát bệnh nặng ở trong cung, sốt cao không dứt, khiến cô cô lo lắng thức suốt đêm canh chừng bên giường ta, không chịu rời đi. Toàn thân ta nóng rực, trước mắt cũng trở nên mơ hồ, chỉ cảm nhận được bàn tay cô cô vẫn luôn nắm chặt tay ta, những giọt lệ mát lạnh như hạt mưa rơi xuống mặt ta.

“Cô cô ơi, là Uyển Nhi khiến người đau lòng rồi. Uyển Nhi thật sự không cố ý đâu, cô cô ơi, xin lỗi. Uyển Nhi... Uyển Nhi thật sự không hiểu gì cả...”

Lời nói trong miệng ta nghe giống như mê sảng nhưng đều là những lời từ tận tâm can. Ta nghe thấy cô cô phát ra vài tiếng nức nở, rồi lại dịu dàng dỗ ta đừng suy nghĩ nhiều. Bà ấy nói mình không đau lòng nữa, không đau một chút nào nữa. Tất cả chỉ là do số mệnh trêu ngươi, hoàn toàn không phải lỗi của ta.

“Cô cô ơi, đừng tranh sủng nữa. Uyển Nhi... Uyển Nhi thực sự không muốn thấy người phải chịu ấm ức.”

Ta sốt đến càng lúc càng mê man, đêm cũng càng lúc càng sâu, ánh nến trong điện Tiêu Phòng trở nên chói lóa, khiến ta không mở nổi mắt.

“Đồng tâm mà biệt ly, sầu khổ đến bạc đầu... Cô cô ơi, con và Tiểu Diễn rồi cũng sẽ trở thành như vậy sao?”

Ta đau đớn đến mức không thể mở mắt ra được, chỉ cảm nhận được một bàn tay mát lạnh áp lên gương mặt, lòng bàn tay ấy đặt lên trán ta, khiến ta dễ chịu hơn chút ít. Ta cử động ngón tay, cảm thấy tay mình cũng được nắm lấy bởi một bàn tay lạnh lẽo nhưng bàn tay đó dù lạnh, lại không khiến ta cảm thấy chút rét buốt nào.

“Tiểu Diễn...”

“Uyển Nhi, ta đây.”

“Tiểu Diễn, sau này chúng ta cũng sẽ trở thành giống như cô cô và phụ hoàng của chàng sao?”

“Sẽ không đâu, Uyển Nhi. Ta không phải phụ hoàng, ta đã hứa với nàng, cả đời này tuyệt không phụ nàng.”

“Tiểu Diễn, thật ra... ta thế nào cũng không sao, chỉ là… không nỡ rời xa chàng thôi.”

Ta bắt đầu không nhớ được mình còn nói gì nữa, hoặc là có khi, ta căn bản chưa từng mở miệng, có lẽ mọi thứ chỉ là một giấc mộng của ta, ngay cả việc Minh Diễn có thật sự đến hay không, ta cũng không thể phân biệt rõ ràng.

Khi ta khôi phục lại thần trí, đã là ba ngày sau. Nghe nói mấy ngày đó điện Tiêu Phòng bị ta làm náo loạn một phen, cô cô là người tính khí nhẹ nhàng vậy mà cũng lần đầu tiên nổi giận với Thái y viện, chỉ vì mấy vị Thái y chẩn đoán mãi vẫn không tìm ra bệnh của ta. Có người nói do khí hậu thất thường, lại có người nói là tà khí nhập thể, cuối cùng vẫn là cô cô cho mời người đến trấn tà, mới khiến cơn sốt của ta giảm bớt.

Khi ta biết chuyện, chỉ âm thầm than không ổn. Lần này trở về Quảng Dương Hầu phủ, phụ thân chắc chắn sẽ lại nhốt ta ở trong nhà nhưng ta không thể không vào cung. Nếu cô cô chỉ có một mình, liệu bả ấy có thể chống đỡ nổi không?

Trong lòng ta tràn đầy lo lắng, bên cạnh chỉ có Thấu Vân, ta liền hỏi nàng ấy, Thấu Vân là người thật thà, chẳng hiểu nổi những quanh co trong lòng ta, chỉ nhỏ giọng an ủi ta rằng trong cung còn có Đại hoàng tử, chàng từng nói sẽ bảo vệ Hoàng hậu nương nương chu toàn.

Ta nghe được lời Thấu Vân, trong lòng khẽ động, liền hỏi nàng ấy, khi ta bệnh, Minh Diễn có đến không. Thấu Vân cười nói với ta là có, hơn nữa đêm nào cũng đến, đợi đến lúc đêm khuya vắng người, chàng mới lén lút chạy đến, ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng không hề hay biết.

Ta nhớ lại bàn tay lạnh lẽo ấy, lại nhớ những lời ta nói với chàng trong nửa tỉnh nửa mê, trong lòng nhất thời dâng lên muôn vàn cảm xúc. Ta gắng gượng ngẩng đầu nhìn đám cung nhân đang bận rộn trong ngoài điện Tiêu Phòng, biết mình nên buông xuống tâm sự, trở về nhà tĩnh dưỡng.

Cho dù ta tiếp tục ở lại trong cung, cuối cùng cũng chẳng thể cứu vãn được mối quan hệ giữa cô cô và Hoàng thượng. Hai người ấy, kiếp này định sẵn sẽ tuyệt tình với nhau. Nhưng nếu ta lại phát bệnh, sợ rằng sẽ chỉ khiến cô cô càng thêm phiền não.

Chỉ có thể tin tưởng, cô cô có thể tự mình buông bỏ, cũng tin tưởng rằng Minh Diễn có thể bảo vệ được cô cô.
18

Khi ta đã có thể xuống giường thì phụ thân đã đích thân đến đón ta về phủ. Ông còn nói với cô cô rằng, nửa năm nay ta luôn vướng phải tà khí, dặn sau này cô cô đừng để ta tùy tiện vào cung nữa. Trong cung có nhiều quý nhân, nếu không cẩn thận đắc tội với người nào đó, đều sẽ gây thêm phiền toái cho cô cô.

Cô cô vốn không để tâm lời phụ thân nói nhưng phụ thân lại còn cố ý truyền lời này ra ngoài. Chẳng bao lâu, khắp kinh thành đều đồn đại rằng con gái Quảng Dương Hầu phủ là kẻ mang điềm xấu, chuyên rước lấy tà khí.

Mẫu thân vốn còn định tranh cãi với phụ thân nhưng dạo gần đây, có lẽ thật sự khí vận không thuận, hàng ngày vào lúc sáng sớm mẫu thân đều cảm thấy không khỏe, thường cảm thấy mỏi mệt, thỉnh thoảng còn buồn nôn. Cuối cùng, bà cũng đành mặc kệ phụ thân. Mẫu thân và ta đều ốm yếu, lại càng khiến lời đồn ta là “điềm xấu” thêm phần xác thực.

Hai kiếp làm tiểu thư nhà Hầu gia, ta lại hai lần thật sự nếm trải đủ cảm giác bất lực và bị động khi sinh ra là nữ nhi trong thế gia vọng tộc.

Mùa đông đến, các gia đình trong kinh đều bắt đầu chuẩn bị cho dịp cuối năm. Năm nay thân thể mẫu thân không khoẻ, phụ thân thì xưa nay không để tâm đến những việc lặt vặt ở trong phủ, vì thế trong Quảng Dương Hầu phủ dần trở nên hỗn loạn. Ta lặng lẽ quan sát, biết rằng đã đến lúc ta đứng ra chia sẻ nỗi lo cùng mẫu thân.

Đúng lúc, trong phủ có người phạm lỗi, ta liền sai quản gia và quản sự các phòng đến phòng mẫu thân bẩm báo. Ta ngồi ở ghế chủ vị trong tiền sảnh, ra lệnh cho bọn họ lần lượt báo cáo những chuyện vụn vặt bị tồn đọng trong phủ thời gian qua. Ta xử phạt nghiêm khắc mấy tỳ nữ và nô bộc sai phạm, sau đó đều đuổi ra đi trông coi điền trang ở phong địa. Xử lý xong những người đó, ta lại mất thêm vài buổi chiều để cùng các quản sự kiểm kê sổ sách cuối năm, rồi yêu cầu bọn họ chuẩn bị sẵn để thương nhân đến cửa tính toán sổ sách.

Bận rộn xử lý xong những chuyện lặt vặt này, ta mới có thời gian sắp xếp lễ Tết và yến tiệc cuối năm, đã có mấy phủ đệ đưa thiệp mời đến, ta chỉ có thể ngày ngày đến tìm phụ thân bàn bạc. Phụ thân tuy vui lòng vì ta quản lý mọi việc trong phủ chu toàn nhưng dù sao ta vẫn chỉ là con gái chưa gả, có thể quản nội viện chứ không thể ra mặt tiếp khách. Ta suy nghĩ một lúc, liền đề nghị phụ thân giao việc này cho tiểu thúc Vệ Lưu Quân. Phụ thân liên tục gật đầu đồng ý, nói vừa hay có cớ giữ vị tiểu thúc không nên thân kia ở nhà, tránh cho năm hết tết đến ông ta lại gây họa bên ngoài phủ. Kể từ đó, trong phủ tạm thời yên ổn trở lại, phụ thân khen ngợi ta không ngớt lời, ta mơ hồ cảm nhận được, trong lòng ông đã bắt đầu nhìn ta bằng con mắt khác.

Bình Luận (0)
Comment