Sức khỏe mẫu thân vẫn chưa tốt lên, ta vẫn luôn lo lắng, hận không thể ngày ngày ở trong phòng canh chừng bà nhưng mẫu thân lại vô cùng bình thản, bà giống như có tâm sự gì đó nhưng xấu hổ không thể nói ra với người khác. Gần đến Tết, mẫu thân vẫn luôn uể oải, đã tìm mấy vị đại phu tới khám mà vẫn không thấy chuyển biến. Phụ thân không thể ngồi yên được nữa, la hét đòi vào cung nhờ cô cô cho mời Thái y. Mẫu thân nghe vậy, lúc này mới vội vàng lớn tiếng ngăn ông lại.
Lần đầu tiên ta thấy mẫu thân ngượng ngùng như vậy, mặt bà đỏ ửng, kéo ống tay áo phụ thân, bộ dạng có chút xấu hổ nhưng giọng điệu vẫn không hề nhẹ đi.
“Đừng quấy rầy nương nương nữa, ta... ta có tin vui rồi. Chàng lại sắp được làm phụ thân, bớt hồ đồ đi một chút.”
Phụ thân nghe được lời mẫu thân, đôi mắt tròn xoe, sững sờ hồi lâu mới rón rén ngồi xuống mép giường, định đưa tay chạm vào bụng bà nhưng lại lúng túng không biết làm sao. Mẫu thân bật cười, nắm lấy tay ông, mặt vẫn đỏ bừng, nhẹ nhàng đặt tay ông lên bụng mình.
“Có lẽ đã được ba tháng rồi. Lúc này đang gần đến Tết, không tiện công bố ra ngoài, đợi qua năm mới, sẽ vào cung báo tin cho nương nương.”
Mẫu thân nói xong lại vẫy tay gọi ta đến, ta vội vàng chạy tới bên cạnh mẫu thân, nắm lấy tay bà.
“Uyển Nhi, không phải mẫu thân cố ý giấu diếm con đâu. Chỉ là sợ con lo lắng lại đổ bệnh. Hơn nữa, dù sao mẫu thân cũng đã lớn tuổi, loại chuyện này lỡ như tính sai thì thật là trò cười to. Vì vậy mới nhẫn nhịn vài tháng, chờ đến khi chắc chắn rồi mới nói ra.”
Sao ta lại không hiểu tâm tư của mẫu thân được chứ? Ở kiếp trước, khi ta vừa mới mang thai cũng dè dặt cẩn thận từng li từng tí, sợ bản thân nhầm lẫn. Mẫu thân vóc dáng nhỏ nhắn, chẳng hề nhìn thấy dấu hiệu gì của người đang mang thai ba tháng, tự nhiên là càng phải cẩn trọng.
“Mẫu thân yên tâm, đây là chuyện vui lớn, Uyển Nhi vui mừng còn không kịp. Từ nay về sau mẫu thân càng phải cẩn thận hơn, chuyện trong phủ cứ giao cho Uyển Nhi, mẫu thân chỉ cần an tâm dưỡng thai là được. Uyển Nhi nhất định có thể gánh vác thay mẫu thân.”
Phụ thân nghe xong cũng vội vàng không ngớt lời khen dạo này ta làm việc rất giỏi giang, khuyên mẫu thân nhất định phải thoải mái tinh thần, an tâm tịnh dưỡng, còn nói bà đừng lo lắng chuyện lễ nghi ngày Tết, sức khỏe của bà mới là quan trọng nhất. Mẫu thân được hai người chúng ta vây quanh, khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ như tiểu cô nương mới gả.
Từ đó, ta coi như đã chính thức tiếp quản nội viện Quảng Dương Hầu phủ.
Nhân cơ hội này, ta gả Như Trầm đi.
Kiếp này Như Trầm cũng không hề làm gì có lỗi với ta nhưng trong lòng ta vẫn có khúc mắc. Tuy vậy, ta cũng không bạc đãi nàng ta, chọn cho nàng ta một gia đình khá giả, thưởng cho không ít của hồi môn, lại xóa bỏ thân phận nô tỳ cho nàng ta. Như Trầm tuy có chút lưu luyến cuộc sống giàu sang trong Hầu phủ nhưng thấy nhà trượng phu cũng không tệ liền vui vẻ xuất giá.
Nguyệt Lân là vào phủ cùng lúc với Như Trầm, cũng có chút lưu luyến không nỡ, lại lo lắng ta cũng sẽ gả nàng ấy đi, mấy ngày hôm ấy hầu hạ đặc biệt cẩn thận, còn thường xuyên lén nhắc nhở Thấu Vân phải biết tự giữ mình. Thấu Vân lén kể lại cho ta nghe, khiến ta bật cười một trận.
Chẳng mấy chốc, năm hết Tết đến, trước đêm Giao thừa, trong cung lại truyền ra một đạo thánh chỉ: Sau Tết, Hoàng trưởng tử sẽ vừa tròn mười ba tuổi, lệnh chọn ngày tốt sau năm mới để chuyển vào Đông Cung, lại hạ lệnh cho bộ Lễ chuẩn bị nghi lễ sắc lập Thái tử. Mồng hai tháng hai năm sau, chính thức lập Minh Diễn làm Đông cung Thái tử.
Từ sau khi trọng sinh, đây là lần đầu tiên ta cảm thấy vui vẻ như vậy, đến mức không thể che giấu được nụ cười trên môi.
Giống như ngày hôm đó, trong lều cỏ nơi sơn dã, Minh Diễn từng hứa với ta: trước cuối năm chàng nhất định sẽ được sắc lập làm Đông cung Thái tử. Quả thật, chàng đã thực hiện được.
Ở kiếp trước không biết ta đã thầm cầu nguyện bao nhiêu lần đạo thánh chỉ này sẽ ban xuống, vậy mà đến khi sống lại một lần nữa, mới thực sự được chứng kiến Minh Diễn bước vào Đông cung.
Ta biết, sau khi được sắc phong Thái tử, Minh Diễn sẽ vào triều, sẽ đối mặt với nhiều sóng gió hơn. Nhưng ta tin rằng, với bản lĩnh và quyết tâm hôm nay của chàng, chàng nhất định sẽ không sợ hãi chút nào.
Còn ta, việc ta phải làm chính là tin tưởng chàng, đi theo chàng, kể cả toàn bộ Quảng Dương Hầu phủ này cũng đều là như vậy.
19
Sau Tết, phụ thân ta vẫn luôn bận rộn công việc, gần như đêm nào cũng đến khuya mới từ trong cung trở về. Minh Diễn nhập chủ Đông cung, bao nhiêu chuyện lớn nhỏ đều cần ông lo toan. Mãi đến khi Minh Diễn được sắc phong làm Thái tử một cách thuận lợi, phụ thân mới miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm, cả người cũng gầy đi trông thấy.
Ta cũng không hề nhàn rỗi, sau kỳ lễ Tết, trong phủ tuy xã giao bên ngoài đã giảm đi nhưng việc trong nội viện đều cần ta quán xuyến. Mẫu thân mang thai đã lộ rõ bụng, tuổi tác của bà đã không còn trẻ, lần mang thai này có chút khó khăn, thường xuyên ăn không ngon miệng, trong đêm cũng ngủ không được yên. Mỗi ngày ta đều đích thân đến hỏi han việc ăn uống, nghỉ ngơi của mẫu thân, cứ cách năm ngày lại mời đại phu đến phủ bắt mạch bình an, đồng thời cũng nghiêm khắc dặn dò các nha hoàn bên cạnh mẫu thân không được lười biếng một chút nào.
Thỉnh thoảng rảnh rỗi một chút, ta cũng không muốn để thời gian trôi qua vô ích, lại bắt đầu may vá áo nhỏ, giày nhỏ cho đứa trẻ. Nguyệt Lân xót ta, thường hay dụ dỗ ta ra ngoài dạo chơi nhưng ta chỉ muốn ở lại trong phủ nhiều hơn, nàng ấy cũng không còn cách nào khác, cũng đành cầm kim chỉ theo ta cùng làm nữ công.
Mãi đến khi mẫu thân mang thai tròn sáu tháng, phụ thân mới nhớ ra việc phải báo tin tức này cho cô cô. Nghe nói cô cô đã trách cứ phụ thân một trận, hỏi ông vì sao việc vui như vậy mà không nói sớm. Hôm ấy, ban thưởng từ trong cung cô cô liên tục đưa vào Quảng Dương Hầu phủ như nước chảy, khiến người ta phải tròn mắt kinh ngạc.
Phụ thân đã biết về giấc “mộng dài” của ta từ chỗ mẫu thân, mặc dù ông chưa từng nói chuyện thẳng thắn với ta nhưng đã bắt đầu thỉnh thoảng kể cho ta nghe chuyện triều đình, đặc biệt là những việc liên quan đến Minh Diễn.
Nghe phụ thân nói, Minh Diễn đã bắt đầu theo phụ hoàng của chàng vào triều, tuy chưa có thực quyền nhưng Hoàng thượng thường sẽ hỏi ý kiến của chàng về việc triều chính. Minh Diễn thông minh lanh lợi, mỗi lần trả lời đều khiến Hoàng thượng hài lòng tán thưởng.
Thấu Vân cũng nói riêng với ta, bây giờ Minh Diễn đã chuyển vào Đông cung, ra vào thuận tiện hơn so với trước đây rất nhiều, nếu ta muốn gặp chàng, hoàn toàn có thể sắp xếp. Ta thật sự rất muốn gặp Minh Diễn, muốn nhìn chàng khoác lên mình y phục Thái tử, sẽ rực rỡ chừng nào. Nhưng hiện giờ chàng chỉ vừa mới được sắc lập, đang là tâm điểm của mọi ánh nhìn, xung quanh chắc chắn có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm, ta không muốn khiến chàng có thêm phiền phức, chỉ để Thấu Vân làm người đưa tin giữa hai chúng ta, chứ chưa từng trực tiếp gặp mặt.
Rất nhanh, mùa xuân đã trôi qua hơn nửa, cô cô muốn tổ chức một buổi yến tiệc thưởng hoa trong cung, mời các nữ quyến nhà thế gia ở kinh thành đến tham dự. Mẫu thân ta thân thể nặng nề, không tiện ra ngoài, cô cô liền thông báo cho phụ thân, nhất định phải để cho ta nhập cung giải khuây một ngày. Phụ thân không dám trái ý cô cô, chỉ đành đồng ý nhưng cũng không quên dặn dò nhất định ta phải làm việc cẩn trọng, đi sớm về sớm.
Ta hiểu rõ, phụ thân không phải thật sự muốn giam lỏng ta trong Hầu phủ, ông chỉ là đang sợ hãi, sợ rằng ta lại khiến Hoàng thượng để mắt đến, lại bị ép nhập cung làm phi.
Nhưng ta thật sự đã rất lâu rồi không vào cung, nghĩ đến có thể gặp lại cô cô, trong lòng không khỏi có chút vui vẻ. Hôm đó ta thức dậy từ rất sớm, bảo Nguyệt Lân trang điểm cho ta thật xinh đẹp. Nguyệt Lân tuy tay chân vụng về trong nhiều việc nhưng riêng chuyện trang điểm và chải tóc thì là tay nghề nhất đẳng. Những ngày qua nàng ấy cũng đã nắm rõ sở thích của ta, thấy ta chọn bộ váy áo màu nhạt, liền không vấn tóc quá cầu kỳ, chỉ chọn mấy món trâm ngọc, bộ dao bạc tinh xảo để cài lên. Trên mặt trang điểm nhẹ nhàng nhưng có điểm nhấn, nhìn thì đơn giản mà lại càng tôn lên vẻ thanh tú của ta.
Thời gian vẫn còn sớm nhưng ta muốn ở bên cô cô lâu hơn một chút, liền thúc giục người trong phủ đưa ta vào cung, không ngờ khi đến điện Tiêu Phòng, lại phát hiện có người còn đến sớm hơn cả ta.
Trong phòng cô cô đã có ba vị khách đang ngồi đó, vị phu nhân dẫn đầu mặc trang phục quý phái đoan trang, hai cô nương sau lưng tuổi tác xấp xỉ ta. Trong đó có một người mặc váy áo màu hồng cánh sen trông rất quen mắt. Ta nhất thời không nhớ ra đã từng gặp ở đâu nhưng chẳng hiểu sao trong lòng đột nhiên dâng lên chút thấp thỏm.
Cô cô nhìn thấy ta đến, vội vàng mỉm cười gọi ta tiến lên, ta hành lễ với cô cô, sau đó mới quay sang hành lễ với vị phu nhân kia.
“Đây chính là đại tiểu thư Quảng Dương Hầu phủ phải không? Quả thật xuất chúng, tướng mạo rất giống với Hoàng hậu nương nương đấy.”
Cô cô nghe lời khen ngợi lấy lòng này, chỉ mỉm cười khách sáo, rồi quay sang nói với ta:
“Đây là Thừa tướng phu nhân và hai vị cô nương nhà Thừa tướng, chắc là trước đây Uyển Nhi chưa từng gặp.”
Nói xong, vị Lý phu nhân kia liền kéo hai cô nương bước tới, lần lượt giới thiệu với ta:
“Đây là tiểu nữ Lý Tĩnh Huy.”
Dứt lời, cô nương mặc áo màu hải đường khẽ cúi người, ta cũng không nhanh không chậm đáp lễ lại.
“Đây là cháu gái Lý Tĩnh Hàng.”
Lúc này, cô nương mặc y phục màu hồng cánh sen mới cúi người hành lễ. Ta mỉm cười đáp lại, ngoài mặt vẫn bình thản nhưng trong lòng lại cuộn trào sóng dữ.
Lý Tĩnh Hàng. Ở kiếp trước, ta và ngươi cũng coi như đã kết mối thù sâu nặng. Không ngờ hôm nay gặp lại, ta vậy mà lại quên mất dung mạo của ngươi.
Kiếp trước, sau khi Hà Thục phi qua đời, ta được sủng ái thượng vị, Lý Bật có chỗ kiêng kị, liền đưa cháu gái là Lý Tĩnh Hàng nhập cung. Lý Tĩnh Hàng này dung mạo không bằng ta nhưng dáng người yểu điệu, giỏi ca múa, cho nên nàng ta cũng chia bớt mấy phần thánh sủng. Nàng ta từng nhiều lần cầu Hoàng thượng muốn đưa Minh Nhuận về nuôi dưỡng bên cạnh mình nhưng đều bị ta phá ngang, từ đó hai người chúng ta coi như đã kết thù.
Về sau Minh Nhuận bệnh nặng qua đời, Lý Tĩnh Hàng vu oan ta mưu hại hoàng tự nhưng không đưa ra được chứng cứ, bị Hoàng thượng quở trách. Từ đó nàng ta bị thất sủng, không còn được Hoàng thượng đoái hoài, mãi đến khi Quảng Dương Hầu phủ bị diệt, ta bị lạnh nhạt, nàng ta mới nhân cơ hội trỗi dậy. Nàng ta thừa lúc ta bị thất sủng, vô duyên vô cớ vu hãm ta, nói ta sai thị nữ cấu kết với người ngoài cung, cuối cùng hại Nguyệt Lân phải chịu tội thay mà chết thảm.
Đáng tiếc nàng ta không ngờ sau này ta còn có thể phục sủng. Việc đầu tiên ta làm sau khi trở thành Vệ Quý phi chính là hạ lệnh điều tra lại bản án năm đó không chỉ điều tra ra năm đó nàng ta hối lộ thị vệ cấm quân để làm chứng giả, mà còn phát hiện ra nàng ta có tư tình với tên thị vệ ấy. Ta lạnh lùng nhìn Hoàng thượng tức giận, hạ lệnh phạt trượng đánh chết nàng ta tại chỗ, thi thể bị kéo ra khỏi hoàng cung, chôn cất qua loa, toàn bộ phủ Thừa tướng cũng chịu liên lụy không ít.
Chỉ tiếc rằng khi ấy, Nguyệt Lân của ta đã không còn nữa, cho dù Lý Tĩnh Hàng có chết một vạn lần, cũng không thể đổi được Nguyệt Lân của ta trở về.
Ta chỉ mãi chìm trong hồi ức về quá khứ, hoàn toàn không nghe thấy cô cô đang khẽ gọi tên ta.
“Uyển Nhi, cô cô còn phải đi chải đầu trang điểm, con ở trong điện Tiêu Phòng cũng buồn chán, hay là con dẫn hai vị Lý cô nương ra vườn dạo một vòng đi, năm nay mẫu đơn nở rất đẹp.”
Lý Tĩnh Huy và Lý Tĩnh Hàng nghe vậy liền đứng dậy. Nguyệt Lân thấy thế, đành nhẹ nhàng đẩy ta từ phía sau. Ta mới bừng tỉnh, nàng ấy liền bước lên phía trước đỡ ta đứng lên. Ta chưa rõ đầu đuôi, vội vàng hành lễ với cô cô và Lý phu nhân, lúc này Nguyệt Lân mới nhỏ giọng thì thầm bên tai ta:
“Nương nương muốn tiểu thư dẫn các nàng ấy ra ngoài vườn đi dạo.”
Ta lập tức hiểu ý, liền quay đầu lại, mỉm cười với Lý Tĩnh Huy và Lý Tĩnh Hàng, rồi cúi đầu, đi theo sau hai người bọn họ ra ngoài.