Ra khỏi hoàng cung, Tiết Hành Tri khuỵu xuống đất, ôm mặt, khóc không thành tiếng.
Cả người hắn run rẩy, tuyệt vọng và đau khổ.
Ta cũng đau khổ, nhưng nhiều hơn là sự áy náy.
Nếu không phải vì muốn nhìn ta đau khổ, Thẩm Thu Thủy cũng sẽ không ra tay với Ngu Tố Tố.
Ngu Tố Tố không làm gì sai, sai ở chỗ, không nên đối tốt với ta như vậy.
"Tiết Hành Tri, xin lỗi, ta…"
"Nhị công tử, nhị công tử, có tin tức rồi." Quản gia nhà họ Tiết vội vàng chạy đến.
"Thật sao? Người ở đâu?" Tiết Hành Tri đột ngột ngẩng đầu.
Sắc mặt quản gia nhà họ Tiết lại có chút né tránh, chỉ nói: "Ngài về sẽ biết."
Ta trong lòng dấy lên dự cảm không lành.
Quả nhiên, trở về nhà họ Tiết, mọi người trên mặt đều mang vẻ bi thương, khi nhìn Tiết Hành Tri, ánh mắt trở nên thương cảm.
Mẹ chồng nắm lấy tay Tiết Hành Tri, cẩn thận cất lời:
"Phía tây thành có một căn nhà bỏ hoang, xuất hiện một thi thể nữ, thi thể đã không còn nhận ra được nữa, nhưng xem quần áo và dáng người, hẳn là Tố Tố."
Tiết Hành Tri bước nhanh về phía sảnh đường đặt thi thể, ta cũng bước theo, nhưng mẹ chồng lại gọi ta lại.
Bà nhìn ta, ánh mắt phức tạp, khi cất lời, cổ họng khô khốc vô cùng:
"Uyển Nhạc, ngỗ tác nói, Tố Tố trước khi ch&t đã bị nhiều người xâm phạm, nàng ấy đã giãy giụa mấy canh giờ, cuối cùng bị ngược đãi đến ch*t."
Ta lập tức thấy lạnh gáy, đầu óc trống rỗng.
Mẹ chồng tiếp tục nói:
"Tố Tố và Hành Tri từ nhỏ thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm, bây giờ Tố Tố vì con mà ch&t, Hành Tri nếu có hành động gì quá khích, con hãy chịu đựng nhiều hơn."
Miệng bà nói "con hãy chịu đựng nhiều hơn", nhưng lại là giọng điệu ra lệnh, ta biết, bà đang trách ta.
Đừng nói bà trách ta, ngay cả ta, cũng trách chính mình, nếu không phải vì ta, Ngu Tố Tố sao lại phải chịu kết cục thê thảm như vậy.
Thẩm Thu Thủy, con người này, đã dùng cách độc ác nhất để gi ết chết trái tim ta.
Tiết Hành Tri điên rồi.
Sau khi nhìn thấy thi thể của Ngu Tố Tố, liền điên rồi.
Khi hắn nhìn ta, mắt đỏ ngầu, lóe lên sát ý.
Nhưng sự lương thiện của hắn lại khiến hắn kiềm chế, không trực tiếp ra tay với ta, mà đuổi ta đi.
Ta bị đuổi ra khỏi cổng nhà họ Tiết, ngơ ngác ngồi xổm trên bậc thềm đá ở góc phố.
Lòng ta trống rỗng, như có một bàn tay, sống sờ sờ moi đi trái tim ta, m//á/u m./e đầm đìa, như dao cứa.
Ngói xếp lớp lớp như rồng lửa, mặt trời chói chang. Nắng gắt đổ lửa, ta lại như rơi vào hầm băng, lạnh thấu xương.
Ta hận chính mình, nếu kiên quyết không gả cho Tiết Hành Tri, sẽ không hại Ngu Tố Tố.
Ngu Tố Tố tốt như vậy, ta thà người ch&t là ta.
Trong đầu ta đấu tranh tư tưởng, mỗi lần giao tranh, đều là một lần săn đuổi linh hồn ta.
Đúng lúc này, trên đầu đột nhiên bị bóng râm bao phủ, ngẩng đầu, nam nhân áo gấm xiêm hoa đang cầm một chiếc ô.
"Ngũ điện hạ…" Cổ họng ta khàn đến mức gần như không còn tiếng.
Là Ngũ hoàng tử Thịnh Dụ, lúc ta đến chùa Hộ Quốc gặp Trần phi, lúc rời đi đã từng gặp mặt hắn một lần.