"Đứng dậy, theo ta." Thịnh Dụ nói.
Ta ngơ ngác đứng dậy, đi theo sau Thịnh Dụ.
Ta theo hắn lên một chiếc xe ngựa không mấy nổi bật, xe ngựa chạy ra ngoài thành.
Ta không hỏi Thịnh Dụ tại sao lại xuất hiện ở đây, cũng không hỏi Thịnh Dụ muốn đưa ta đi đâu, làm gì.
Ta không quan tâm.
Lúc này, đầu óc ta tràn ngập đau khổ, không còn sức lực để suy nghĩ chuyện khác.
Thịnh Dụ bên tai ta, do dự ngập ngừng nói một vài lời không rõ ràng, dường như có nhắc đến Tiết Kim Diễn, nhưng lọt vào tai ta, đều chỉ là những tiếng vo ve.
Xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại trước cửa một biệt viện ở ngoại ô, biệt viện canh gác nghiêm ngặt.
"Điện hạ…" Lính canh tiến lên hành lễ.
Thịnh Dụ xua tay, dẫn ta tiếp tục đi vào trong.
Đi một lúc lâu, dừng lại trước cửa một gian phòng nhỏ, Thịnh Dụ đẩy mạnh cửa phòng, ta nhìn thấy Ngu Tố Tố đang đứng bên trong.
Ngu Tố Tố sống sờ sờ!
Ta sững sờ tại chỗ, có một cảm giác bồng bềnh như từ địa ngục trở về nhân gian, không dám tin vào mắt mình.
"Uyển Nhạc!" Ngu Tố Tố vui vẻ gọi ta.
Ta "oa" một tiếng khóc nấc lên.
Tuyệt vọng, oán hận, sợ hãi, vào khoảnh khắc này, tất cả đều biến thành nước mắt tuôn trào.
Ngu Tố Tố tiến lên ôm lấy ta: "Đừng sợ, đừng sợ, ta còn sống, ta vẫn sống khỏe mạnh."
Tốt quá rồi, là thật, nàng không ch&t.
Ngu Tố Tố nói, là Ngũ hoàng tử đã cứu nàng.
Mấy ngày trước, nàng đi mua công thức làm bánh đậu vàng cho ta, trên đường bị mấy tên đô con bắt cóc.
Nha hoàn Hy Nhi đi cùng để cứu nàng, đã bị bọn chúng đâm ch&t, ngay khi nàng tuyệt vọng, Ngũ hoàng tử dẫn người từ trên trời giáng xuống, cứu nàng.
Sau đó Ngũ hoàng tử tìm một thi thể nữ tử thanh lâu, thay quần áo của nàng, vứt bỏ ở căn nhà hoang phía tây thành.
"Uyển Nhạc, ta suýt nữa là không gặp được các người rồi."
Ngu Tố Tố vẻ mặt vui mừng sau cơn hoạn nạn.
Ta nhìn Ngũ hoàng tử Thịnh Dụ, "phịch" một tiếng quỳ xuống đất, dập đầu lạy hắn:
"Điện hạ, đại ân đại đức, Thẩm Uyển Nhạc suốt đời không quên."
"Không cần như vậy." Thịnh Dụ đỡ ta dậy, nói,
"Nhữ Nam Tiết gia và bản hoàng tử vinh nhục gắn bó, cứu Tiết nhị phu nhân, cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay."
Hắn nói: "Ta đã sắp xếp người thông báo cho Tiết Hành Tri, hắn sẽ sớm đến, sau này thế nào, đợi hắn đến, rồi hãy bàn bạc."
Không bao lâu, Tiết Hành Tri quả nhiên đến.
Sự kích động của hắn khi nhìn thấy Ngu Tố Tố, so với ta, chỉ có hơn chứ không kém.
Hai người ôm chặt lấy nhau, thổ lộ nỗi sợ hãi khi mất đi đối phương.
Lúc này, Thịnh Dụ nói với ta, hắn đã tra khảo mấy kẻ muốn xâm phạm Ngu Tố Tố, bọn chúng đã nhận tiền của Thẩm Thu Thủy, phụng mệnh đến hủy hoại Ngu Tố Tố.
"Phụ hoàng bây giờ ngày càng hồ đồ, ngài ấy tuổi đã cao, nên càng quyến luyến Thẩm Quý phi trẻ tuổi, đối với Thẩm Quý phi vô cùng dung túng."
Sắc mặt Thịnh Dụ có chút khó coi,
"Đến nỗi nữ nhân này ngày càng to gan làm bậy, trong cung rất nhiều phi tần vì ả ta mà vào lãnh cung, ngay cả mẫu phi của ta, nếu không có ta chống đỡ, chỉ e cũng khó thoát khỏi kết cục vào lãnh cung."
"Vậy thì gi&t Thẩm Thu Thủy." Ta bình tĩnh nói.
Ta sớm đã hận thấu xương tỷ ấy, bây giờ trong lòng ta sáng như gương, Thẩm Thu Thủy không ch&*t, ta sẽ không bao giờ có ngày yên ổn.
"Ta đã có kế hoạch, chúng ta cùng nhau, hợp sức g**t ch*t ả."
Ta nói, "Ta không chỉ muốn ả ch&t, ta còn muốn g**t ch&&t trái tim ả."