Hoàng hậu điện hạ đã qua đời, nhưng chiến sự ở tiền tuyến của tiên đế Carague vẫn đang trong tình trạng căng thẳng, vì thế Thái Dương Cung chỉ có những đứa trẻ. Các Hoàng tử và Hoàng nữ chịu đựng niềm bi thống, lo liệu hậu sự cho mẫu hậu, đồng thời luân phiên đem Tiểu Nero về cung mình chăm sóc.
Là đối tượng mà Tiểu Nero yêu thích nhất, tẩm cung Eleanor tự nhiên gánh vác trách nhiệm chăm sóc hắn với tần suất vô cùng nhiều.
Eleanor thường xuyên phải học tập hoặc làm việc đến rạng sáng, vừa ngẩng đầu liền sẽ phát hiện Tiểu Nero đang ngồi trên sô pha, hy vọng có thể đợi hắn cùng lên giường ngủ. Tiểu hoàng tử buồn ngủ đến mức đầu cứ gật gà gật gù, nhưng chưa bao giờ lên tiếng thúc giục, chỉ quấn chiếc thảm mang từ cung của mẫu hậu đến, lộ ra một cái đầu bạc yên tĩnh.
Eleanor vài lần nhân lúc hắn ngủ quên, ôm đến giường trong phòng ngủ, nhưng Tiểu Nero nửa đêm tỉnh giấc phát hiện bên cạnh không có ai, liền sẽ tự mình bò xuống giường, lại lần nữa quấn chăn, lặng lẽ ngồi xổm ở cửa thư phòng.
"...Điện hạ?"
Khi cánh cửa mật thất bị kéo ra, Diệp Tư Đình kinh ngạc nhìn thấy khuôn mặt khó chịu của Eleanor. Hắn thậm chí còn chưa kịp dọn dẹp sách trên bàn, đã thấy nhóm Lang Kỵ đẩy cả bàn lẫn sách của hắn ra, sau đó khiêng chiếc bàn học tinh xảo vào trong thư phòng.
Nhị hoàng tử đánh giá một lượt môi trường trong mật thất, rồi quý phái ngồi vào bàn học, bắt đầu duyệt các mật báo mà Lang Kỵ gửi cho hắn như thường lệ.
"Ngây ra đó làm gì, mặt nạ của ngươi đâu?"
Hắn nhàn nhạt nói, trong giọng điệu lạnh lùng không giấu được sự phiền toái: "Chỉ cần nhìn thấy ta làm việc trong thư phòng, Nero sẽ không chịu ngủ."
Diệp Tư Đình thậm chí còn chưa kịp nhuộm lại tóc, đã phải chạy về thư phòng dỗ Nero ngủ. Hắn có chút ngây người, chỉ là chưa từng nghĩ tới Eleanor có thể làm đến mức này.
Nhưng rất nhanh, hắn liền không rảnh suy nghĩ nữa, nhanh chóng đi đến bên cạnh sô pha, bế tiểu hoàng tử đang mơ mơ màng màng lên giường.
Khoảng thời gian đó, mỗi khi hồi tưởng lại, khắp nơi đều cảm tháy không chân thật, như một giấc mộng mị xa vời. Lửa trong lò sưởi như đang nướng kẹo bông gòn mềm mại khiến không khí trong ký ức ngọt ngào lại lẫn một chút chua xót.
Là một người đã từng muốn đội khăn trùm đầu hề để lấy lòng mẹ mình, hắn luôn vô cớ rơi vào lo âu, lo mình không xứng đáng nhận được nhiều thứ như vậy, có lẽ tương lai sẽ có hình phạt nào đó đang chờ đợi hắn.
Nhưng hắn không kiềm chế được mà lún sâu vào sự ỷ lại của Nero dành cho hắn, chỉ khi Tiểu Nero nhìn chằm chằm, hắn mới cảm thấy mình là người được yêu, và được phép yêu, hoàn toàn tách biệt với đứa trẻ ngày xưa cần phải dựa vào một sợi tơ nhện để treo mình ở rìa thế giới.
Hắn kể cho Nero rất nhiều câu chuyện. Tất cả đều là kết cục viên mãn, những câu chuyện có kết cục không tốt, tất cả đều bị hắn vứt bỏ. Bởi vì hắn cảm thấy, trên thế giới này những người chìm đắm trong khổ đau đã đủ nhiều, còn Nero chỉ cần tiếp xúc với những điều tốt đẹp là đủ.
Sách trong mật thất của hắn, dần dần được dọn ra lấp đầy giá sách ở thư phòng. Tiểu Nero dùng đầu ngón tay chạm vào trang sách, vừa đọc theo vừa nhận dạng mặt chữ, rất nghiêm túc.
Còn quyển 《Kẻ Du Cư Hào》, ngay từ đầu không phải Diệp Tư Đình chủ động đọc cho Nero, mà là Tiểu Nero tự mình tìm thấy trên giá sách, sau đó bị cuộc đời lữ hành của hạm trưởng vô danh sâu sắc thu hút.
Vì tác phẩm quá dài, không biết đến bao giờ mới có thể đọc đến hết, Tiểu Nero liền tự mình bịa ra rất nhiều kết cục cho hạm trưởng vô danh, rồi kể cho Diệp Tư Đình nghe:
"...Cuối cùng, cuối cùng, ngài hạm trưởng đã tìm thấy nhà của mình trên một tinh cầu, thế là ngài ấy và Công chúa điện hạ đã sống hạnh phúc vui vẻ bên nhau..."