Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)

Chương 572

Tiểu Nero còn được kể về phiên bản anh hùng của thuyền trưởng vô danh: “...Thuyền trưởng đánh bại những tên độc ác, mọi người đều rất cảm kích ông ấy, ai cũng muốn mời thuyền trưởng đến nhà làm khách, tranh giành đến vỡ đầu...”

Cậu bé thậm chí còn tự bịa cho mình một vai trong câu chuyện: “Sau này có một ngày, thuyền trưởng du hành ngang qua nhà Nero, thấy nhà Nero có rất nhiều động vật nhỏ... Nero cầu xin ông ấy, ‘Hãy đưa cháu lên thuyền của ông đi! Cháu cũng muốn đi du hành vũ trụ!’ Thuyền trưởng đồng ý, nhưng thuyền của ông ấy không thể chở nhiều động vật nhỏ như vậy, thế là Nero đành phải mang theo một chú cún con tên Diệp Tư Đình, một chú gà con tên Gail, một chú cừu con tên Ramud...”

Tiểu Nero nghiêm túc đếm từng ngón tay, còn Diệp Tư Đình thì rũ đôi mắt xanh lục, dịu dàng nhìn cậu bé. Hắn thầm nghĩ, đúng là những chú cún, chú gà và chú cừu may mắn. Có thể được chọn để cùng Nero du hành ngắm nhìn thế giới, đó sẽ là một điều hạnh phúc đến nhường nào.

Hắn nghiêm túc ghi nhớ từng câu, từng câu chuyện mà Nero đã kể — cho dù Nero có thể sẽ quên ngay vào ngày hôm sau. 

Bởi vì đây là do hắn đánh cắp từ người khác. Người mà hắn quý trọng chưa bao giờ thuộc về hắn, vì vậy hắn phải luôn sẵn sàng mất đi tất cả.

Có lẽ trong tương lai không xa, Diệp Tư Đình sẽ ngồi trên con tàu thám hiểm của mình, rời khỏi cung điện này. Sẽ trôi dạt suốt đời trong sâu thẳm trong vũ trụ hoang vắng.

Nhưng những ký ức lấp lánh ngọt ngào về tiểu hoàng tử sẽ trở thành những vì sao đẹp nhất trong thiên hà cô tịch của hắn.

Diệp Tư Đình quá đắm chìm vào việc bầu bạn cùng Tiểu Nero, đến mức lơ là những biến đổi đã có dấu hiệu từ trước của Eleanor. Để Tiểu Nero không phải thức khuya học cùng mình, Eleanor buộc phải chuyển công việc vào mật thất vào buổi tối, để Diệp Tư Đình ở lại đọc sách cho Nero ngủ.

Một buổi tối nọ, Diệp Tư Đình đang dạy Nero lắp ráp sa bàn tinh tế, bỗng nghe thấy một tiếng động lớn từ phía sau giá sách. Sau đó là tiếng vật lộn mơ hồ.

Nhưng rất nhanh. Mọi âm thanh bỗng im bặt.

“Hửm?” Tiểu Nero ngẩng đầu: “Ca ca có nghe thấy không?”

“Ta nghe thấy rồi,” Diệp Tư Đình dịu dàng nói: “Gần đây ta đang cho Lang Kỵ sửa chữa cung điện, là chú Lang Kỵ đang làm việc đấy.”

Cái cớ mà hắn tạm thời nghĩ ra thực ra không hoàn hảo. Nhưng Tiểu Nero đã sớm quen tin tưởng mọi lời nói của ca ca. Cậu bé thậm chí không suy nghĩ gì mà gật đầu, "ừm" một tiếng, rồi tiếp tục lắp ráp.

Chờ đến khi Tiểu Nero lên giường ngủ, Diệp Tư Đình rút một con dao trang trí từ trên lò sưởi, lặng lẽ đi đến trước giá sách. Những Lang Kỵ phụ trách canh gác hắn đã đứng đợi ở đó từ sớm.

Nhưng không biết có phải do nhận được lệnh gì từ Bạch Lang Kỵ hay không, họ chỉ sốt ruột đứng chờ trước giá sách, nhưng không dám bước vào mật thất. Thấy Diệp Tư Đình đi tới, các Lang Kỵ do dự một chút, rồi đơn giản đẩy hắn về phía sau.

Họ cảnh giác đỡ bao đựng súng, cẩn thận đẩy cánh cửa cơ quan của mật thất hé ra một khe nhỏ.

“Nhị điện hạ, Bạch Lang? Có chuyện gì vậy ạ?”

Các Lang Kỵ khẽ hỏi.

Một lát im lặng.

“Không có gì.”

Từ khe cửa vọng ra giọng nói hơi nghẹn ngào của Eleanor.

“Nero ngủ rồi sao?”

“Vâng, điện hạ.”

“Được rồi,” Eleanor nói: “Các ngươi có thể vào được rồi.”

Diệp Tư Đình dừng lại một chút, bỏ con dao trang trí xuống, đẩy cửa bước vào mật thất.

Trong mật thất mọi thứ đều như bình thường. Bạch Lang Kỵ vẫn đứng đợi phía sau Eleanor. Eleanor thì ngồi ở bàn làm việc, dưới ánh sáng lờ mờ chăm chú nhìn vào màn hình quang học.

“Chỉ vì tên nhóc này, thị lực của ta lại sắp hỏng rồi.”

Eleanor vừa thật vừa giả oán giận, tháo chiếc kính một mắt bên trái xuống để lau chùi.

Nhưng dưới ánh đèn xuyên qua từ thư phòng, Diệp Tư Đình tinh ý quan sát thấy, dưới mái tóc của Eleanor có vệt mồ hôi lạnh thấm ướt. Khi hắn giơ tay đeo kính, ống tay áo trượt xuống.

Lộ ra một đoạn cổ tay, thậm chí có dấu vết bị găng tay kim loại cứng rắn siết chặt.

Diệp Tư Đình giữ vẻ mặt bất động, ánh mắt lướt qua Bạch Lang Kỵ phía sau Eleanor, dừng lại một lát trên cặp găng tay kim loại của bộ giáp của Lang Kỵ. Vị kỵ sĩ bị đánh giá vẫn đứng yên bất động canh gác bên tường.

Nhưng Diệp Tư Đình luôn cảm thấy, cơ thể đối phương như đang hơi run rẩy dưới lớp giáp.

Hắn không biết đã xảy ra chuyện gì. Là thế thân của Eleanor, Diệp Tư Đình cũng không có ý định hỏi nhiều.

Vì thế hắn chỉ có thể hơi khom người, tượng trưng cúi chào Eleanor một cái.

Rồi sau đó như mọi khi. Trả lại thư phòng và Tiểu Nero cho hắn.

Bình Luận (0)
Comment