Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)

Chương 573

Sinh nhật 4 tuổi của Tiểu Nero, Diệp Tư Đình được phép tham gia.

Điều này, trước đây, là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra. 

Mặc dù Eleanor đúng là say mê với tham vọng của mình, nhưng hắn sẽ không vắng mặt ở bất cứ lễ kỷ niệm quan trọng nào của người nhà.

Theo truyền thống gia tộc Caesis, anh chị em sẽ hát chúc mừng sinh nhật cho người em nhỏ nhất của mình. 

Còn Diệp Tư Đình mang mặt nạ của Eleanor, một mình lặng lẽ đứng ở một góc trong sảnh tiệc.

Trong lòng hắn có một linh cảm chẳng lành. Và linh cảm đó ngày càng mãnh liệt theo tần suất Eleanor yêu cầu hắn sắm vai ngày càng nhiều.

Đối với hắn mà nói, khoảng thời gian tươi đẹp đầy ngọt ngào mùi kẹo bông gòn đang không ngừng rời xa hắn, để lộ ra một lớp hiện thực tàn khốc đầy rỉ sét bên dưới.

Nhưng hắn vẫn không rõ nguồn gốc của linh cảm này. Điều hắn có thể làm vào lúc đó, cũng chỉ có thể càng thêm trân trọng khoảng thời gian có hạn này.

Ngay khi tiệc sinh nhật kết thúc, Tiểu Nero đương nhiên liền quấn lấy đùi Diệp Tư Đình, nũng nịu đòi đến tẩm cung nhị ca để ngủ đêm nay.

Ngay cả tiên đế Carague cũng không nhịn được trêu chọc:

“Sinh nhật có mỗi một ngày, không nên chia cho phụ vương sao? Dù sao trong mắt Nero chỉ có ca ca, ta thân là phụ vương cũng không được tiểu Nero ưu ái như vậy.”

Tiểu Nero tức khắc thần sắc kinh hãi. Cậu bé nhanh chóng buông ống quần Diệp Tư Đình ra, chạy đến dỗ ba ba: “Không, không, không phải đâu phụ vương... Nero cũng muốn gần gửi với phụ vương...”

Mặc dù nói vậy, sau khi yến tiệc kết thúc, Tiểu Nero vẫn mặt dày lẻn vào thuyền của Diệp Tư Đình.

Diệp Tư Đình mỉm cười không nói, một đường đưa cậu bé vào thư phòng trong tẩm cung.

Đẩy cánh cửa phòng ra, hắn nhẹ giọng nói với Tiểu Nero:

“Ca ca còn có quà tặng khác dành cho tiểu Nero. Hy vọng em sẽ thích.”

Tiểu Nero ngẩng mặt lên: “A, nhưng ca ca không phải đã tặng cho đệ rồi sao?”

“Đúng vậy,” Diệp Tư Đình nhìn cậu bé, nhẹ nhàng nói: “Nhưng đây là món quà ‘tôi’ muốn tặng cho em.”

Hắn biết Tiểu Nero sẽ vĩnh viễn không hiểu ý nghĩa của những lời này.

Thiếu niên đẩy cánh cửa phòng ra, để ánh sao dịu dàng phủ lên cả hai.

Tiểu Nero hoàn toàn choáng váng.

Phòng sách giờ đây hoàn toàn là một thế giới khác. 

Trên mặt đất là những con phố san sát nhau, đan xen với các công trình kiến trúc thực tế ảo thú vị, những công trình cao hơn cả đầu Tiểu Nero, những con người nhỏ bé bận rộn cùng với những con thuyền xuyên không luân phiên di chuyển như dòng nước.

Trên bầu trời là những đường hầm tốc độ và cảng bay được sắp xếp gọn gàng, và xa hơn nữa, còn có những hành tinh khổng lồ mơ hồ hiện ra.

“Đây là trò chơi kiến tạo tinh cầu thực tế ảo ca ca làm cho em. Chỉ cần đeo găng tay cảm ứng, Nero có thể tự tay xây dựng hành tinh của chính mình.”

Diệp Tư Đình cúi người đeo găng tay cho Tiểu Nero, dẫn dắt cậu bé chạm vào các công trình kiến trúc thực tế ảo trên mặt đất.

Công trình kiến trúc bị Tiểu Nero chạm vào mà đổ sụp, những người nhỏ bé sống trong đó vì thế hùng hổ, nhảy dù chạy trốn xuống đường.

Sợ đến mức Tiểu Nero không dám chạm lung tung nữa, chỉ dám giơ bàn tay nhỏ bé lên bầu trời.

Diệp Tư Đình lại thao tác góc nhìn của trò chơi, kéo hành tinh ở cuối chân trời lại gần. Trên hành tinh đó hóa ra còn có một đô thị to lớn.

Khi Diệp Tư Đình chế tác, hắn cố ý không lắp đặt quá nhiều công trình công cộng và đường sá. Kết quả là những người nhỏ bé trên vòng hành tinh đều hỗn loạn chen chúc vào nhau, khắp nơi đều là hỏa hoạn và tai nạn giao thông.

Những người nhỏ bé quỳ rạp trên mặt đất nước mắt giàn giụa, miệng lúc đóng lúc mở, làm ra tư thái cầu nguyện về phía Tiểu Nero vừa bước vào trò chơi, hy vọng cậu bé có thể nhanh chóng tạo ra một ngôi nhà thích hợp cho bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment