Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)

Chương 685

Không rõ vì sao. Khi đối mặt với St. Lophis, Nero lại thường xuyên nhớ đến Diệp Tư Đình và anh trai của mình – Eleanor, Nhị hoàng tử của Đế quốc.

Diệp Tư Đình đã giấu đi rất nhiều phân cảnh tàn khốc trong quá khứ ấy, giống như khi còn nhỏ kể chuyện cho hắn, không bao giờ kể những câu chuyện có kết cục xấu. 

Nhưng hắn cũng không còn là tiểu Nero 10 tuổi.

Hắn không đã ngừng lợi dụng, dùng mọi thủ đoạn và bàn tay cũng đã nhuốm đầy mùi máu để giành lại ngai vàng, hơn nữa rốt cuộc mang gen bệnh điên di truyền, điều này khiến hắn trong nhiều tình huống đều có thể đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà hiểu được lựa chọn của Eleanor.

Nếu từ góc nhìn hiện tại của hắn, không mang theo nửa điểm lăng kính tình thân mà đánh giá, Eleanor không nghi ngờ gì là một người cực kỳ thông tuệ nhưng cũng vô cùng hung ác. 

Các doanh trại quân đội biên giới thời ấy đều sợ hãi hắn, Đại học sĩ Gagne cũng đánh giá hắn quá tàn nhẫn và quyết đoán. 

Nhưng một người như vậy, lại sau nhiều năm dùng vòng cổ Asimov cưỡng ép Diệp Tư Đình khoác lên mặt nạ thế thân, lại vào khoảng khắc trước khi chết, lại lựa chọn thả Diệp Tư Đình, người đã biết quá nhiều bí mật hoàng thất, rời đi.

Nero sau khi trở thành Hoàng đế, cùng với Eleanor năm đó, đều hiểu rõ rằng, đây chắc chắn không phải là một lựa chọn đến từ lý trí. 

Nhưng quả thật Eleanor đã làm như vậy. 

Thậm chí còn để cho Diệp Tư Đình một chiếc hạm đội thăm dò, cùng với một yêu cầu duy nhất là Diệp Tư Đình đi về phía nơi sâu thẳm vũ trụ, rời xa Đế quốc.

… Là đang chuộc tội sao, Eleanor? 

Cả đời đều không màng đến bất kỳ ai ngoài thành viên gia tộc, tôn sùng chủ nghĩa Machiavelli coi cường quyền và lợi ích là thần thượng, lại vào giây phút trước khi chết, ban cho Diệp Tư Đình tia thương xót cuối cùng. 

Chính vì hiểu rõ Diệp Tư Đình từ đầu đến cuối đều không có bất kỳ vướng bận gì và việc g**t ch*t kẻ đã biết quá nhiều mới là lựa chọn tối ưu nhất, thế mà, Eleanor cuối cùng vẫn đi ngược lại với nguyên tắc cả đời của chính mình.

St. Lophis miệng vẫn đang rầm rì, hơi chu ra, thổi thổi vào vệt đỏ trên cánh tay Nero.

Hoàng đế tóc bạc rũ mắt nhìn hắn, lòng muốn chạm vào mái tóc trắng tuyết của đối phương. Suy nghĩ một lát, vẫn thu tay lại. 

Hắn còn chưa biết hai nghìn năm trước đã xảy ra chuyện gì, tuyệt đối không thể hiện tại đã đặt giả định lên St. Lophis.

Nhưng nếu chỉ một phần khả năng dù là nhỏ bé, nếu loài người thật sự đã giam cầm một loài dị tinh, có ý thức và cảm xúc giống người, trong Thánh Sơn suốt hai nghìn năm hơn, chỉ với mục đích định kỳ cung cấp trị liệu tinh thần lực cho loài người, và vào lúc cần thiết trở thành vũ khí của loài người ——

Là hoàng đế của nhân loại, hắn không thể nghĩ ra cách nào để chỉ dựa vào sức mình mà hoàn trả phần nghiệp chướng này.

“Nero bây giờ thường xuyên bị bệnh, vẫn là không cần kẹo nữa. Ta không cần nữa.”

St. Lophis nắm chặt bàn tay trắng tuyết của Nero, mắt rưng rưng: “Nero dẫn ta rời khỏi nơi đó, còn giành thời gian ở bên ta trò chuyện, là ta đã nhận được quà từ Nero. Bây giờ, ta phải là người tặng quà cho Nero mới đúng.”

Nói rồi, hắn xoay người lấy ra cỏ Daga hoang dại mà Nero đã cho hắn trước đó, rồi lại nắm chặt một sợi xúc tu héo tàn đang được thu thập tế bào, đặt cả hai trước mặt mình.

“Cái này Nero muốn vì bạn bè,” hắn chỉ vào một đoá Daga thảo, lẩm bẩm, rồi lại chỉ vào vòng lấy mẫu gen trên sợi xúc tu: “Cái này là Nero muốn vì công việc.”

Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt vàng sáng long lanh: “Nero thích cái nào nhất?”

Nero sửng sốt một chút. Hắn không hiểu ý của St. Lophis, vì thế chỉ vào cái vòng tay: “Cái này là cái ta muốn.”

“Không phải, cái này Nero muốn là vì công việc.” St. Lophis cố chấp lắc đầu: “Nero chính mình muốn điều gì nhất?”

Có một khoảnh khắc như vậy, thiếu niên Hoàng đế đứng đó, nhíu mày suy nghĩ. 

Hắn đích thực đã nghiêm túc suy nghĩ, nhưng đầu óc vẫn trống rỗng. 

Vì thế lắc đầu, chỉ vào cái vòng tay đó mà nói: “Ta chỉ muốn cái này.”

Bình Luận (0)
Comment