Từng đợt sốt cao liên tiếp trước khi phân hóa, cùng với chứng bệnh điên hoàn toàn không thể kiểm soát, đều đang kịch liệt tiêu hao tinh lực của Nero.
Hắn lại tiếp kiến một đợt tướng lĩnh, rồi gục cái đầu nóng rực lên bàn sách, khó chịu khẽ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hai Lang Kỵ trong thư phòng lo lắng đi qua đi lại, đôi tay chỉ quen với việc nắm chặt súng, chém người, cứ vài giây lại chạm vào trán Tiểu Hoàng đế, làm mái tóc bạc của Nero rối bù, nhưng lại không biết phải làm thế nào.
Lang Kỵ đều là tinh anh trong tinh anh, thể chất cá nhân cực tốt khiến họ về cơ bản sẽ không gặp khó khăn gì trong kỳ phân hóa. Hơn nữa, sốt phân hóa và sốt bệnh bình thường không giống nhau, khiến các loại thuốc dự trữ trong tẩm cung không thể sử dụng được.
Lang Kỵ không đành lòng nhìn tiểu chủ nhân chịu khổ, chẳng bao lâu, một Lang Kỵ liền chạy đi tìm Lang Kỵ đội mũ đầu bếp, mang đến cho Nero một ly sữa nóng.
Kết quả, mùi sữa làm dạ dày Nero, vốn đã khó chịu, càng thêm cồn cào, suýt nữa nôn ra đầy đất.
Lang Kỵ thứ hai bật dậy, đấm vào đầu sói của Lang Kỵ thứ nhất, rồi lại đi tìm trái cây và bánh ngọt mà Nero thích, bày đầy trên bàn làm việc.
“…” Nero nói: “Tài liệu của ta dính bánh kem rồi…”
Lang Kỵ thứ nhất lập tức dọn sạch bàn, đồng thời lại đấm vào đầu sói của Lang Kỵ thứ hai, đánh bay một bên tai sói của hắn.
Hai Lang Kỵ trong thư phòng cắn nhau đến lông sói bay tán loạn.
“…” Nero nằm úp mặt xuống bàn, giọng rất yếu ớt: “…Đừng làm loạn nữa.”
Hắn nhắm mắt một lát, rồi mới thì thầm: “Nói cho Bạch Lang biết ta không khỏe.”
Rồi lập tức bổ sung: “Không được tiết lộ là do ta yêu cầu.”
Căn cứ Lang Kỵ nằm ở phía tây của Thái Dương Cung, rìa ngoài cùng của quần thể kiến trúc hành chính. Nếu tính theo tốc độ nhanh nhất của mẫu thuyền xuyên hiện tại, từ căn cứ Lang Kỵ đến Thái Dương Cung phải mất ít nhất 40 phút.
Nero dự tính thời gian để Bạch Lang từ ký túc xá Lang Kỵ ra khỏi cửa, lái thuyền xuyên bão táp mưa xa trong Vương Đô, cùng với việc Lang Kỵ trực ban tẩm cung không hiểu chuyện gì sẽ “sủa” loạn xạ, ước tính mất tầm 50 phút.
Nhưng hắn hoàn toàn không dự đoán được, chỉ 1 phút sau khi Lang Kỵ “lỡ miệng”, Bạch Lang Kỵ đã “ầm ầm” phá cửa xông vào.
“…Bệ hạ, thần đã bất tuân mệnh lệnh của ngài, thần nguyện ý chấp nhận mọi hình phạt theo pháp chế quân đoàn Lang Kỵ! Nhưng trước đó, ít nhất trong khoảng thời gian này, xin hãy cho phép thần phụng dưỡng bên cạnh ngài, chăm sóc ngài chu đáo…”
Bạch Lang Kỵ cúi đầu quỳ phục dưới bàn làm việc, bờ vai rộng cũng hơi run rẩy.
"Thần vì tư dục cá nhân mà đã mạo phạm Bệ hạ, khiến ngài trong thời điểm mấu chốt trước kỳ phân hóa lại không có người chăm sóc. Đây đều là lỗi lầm và sự thiếu trách nhiệm của thần với tư cách Bạch Lang… Bệ hạ, xin ngài tha thứ hành vi càn rỡ trước đây của thần. Từ nay về sau, thần thề chỉ sống vì ngài với tư cách một kỵ sĩ, tuân theo mọi mệnh lệnh của ngài… Xin ngài, hãy để thần trở lại bên cạnh ngài, Bệ hạ!”
“…Ngươi,” Nero lúc này mới hoàn hồn, “Không trở về căn cứ của Lang Kỵ sao?”
Bạch Lang Kỵ cho rằng tiểu chủ nhân còn tức giận, ngón tay bồn chồn moi từng sợi lông trên thảm, giọng hơi run rẩy:
“Xin ngài tha thứ, Bệ hạ. Thần… thần vẫn luôn túc trực trong nhà bếp của tẩm cung. Bởi vì mệnh lệnh của ngài là không muốn nhìn thấy thần, nên thần đã đảm bảo rằng trong thời gian không phải công vụ, thần sẽ không xuất hiện trong tầm nhìn của ngài.”
Lang Kỵ đội mũ đầu bếp ló đầu ra khỏi cửa, gật đầu với Nero, chứng minh lời Bạch Lang Kỵ nói đều là sự thật.