Vương đô, tẩm cung Thái Dương Cung
Cửa phòng ngủ thuộc về Hoàng đế đóng chặt.
Một Lang Kỵ mang theo quần áo, vội vàng chạy lên cầu thang tầng 2.
Hắn vốn định giơ tay gõ cửa, nhưng lại nhận được tin nhắn truyền từ trí não của Bạch Lang Kỵ: “Đặt ở cửa, sau đó lặp tức rời đi.”
Lang Kỵ chỉ đành làm theo. Trước khi rời khỏi, hắn bất an nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng chặt.
Tường và cửa của tẩm cung đều được làm bằng vật liệu cách âm tốt nhất, ngay cả khi áp sát cánh cửa, cũng chỉ có thể nghe thấy một vài tiếng va chạm nặng nề bên trong.
Vài phút sau khi Lang Kỵ rời đi, cửa phòng được mở ra, bộ quần áo đặc trưng của bệnh nhân tâm thần nhanh chóng được mang vào.
Và theo cánh cửa mở ra, một vài tiếng nức nở kèm theo cực độ phẫn nộ, tiếng nuốt khan, cùng tiếng va chạm không ngừng, đột ngột bùng phát.
Người đang bị các nam nhân kia cưỡng chế vây khốn trên giường lớn, đã không thể coi như một con người có lý trí.
Càng giống như một dã thú có bộ lông màu bạc cực kỳ xinh đẹp, đang mở to đôi mắt đỏ thẫm hoàn toàn không còn tỉnh táo, không ngừng phản kháng cố sức thoát khỏi “nhà tù” làm từ thân thể.
Asachar ấn eo Nero ở mép giường, nhận được bộ quần áo được Heydrich đưa vào, liền từ miệng Nero, rút ngón tay đã bị cắn đến chỉ còn một miếng da dính liền. Nhờ vào khả năng tự chữa lành của nửa dòng máu Trùng tộc nghịch thiên, chỉ vài giây sau, ngón tay liền lành lại như ban đầu.
Sau đó, Diệp Tư Đình lập tức nắm chặt cằm Nero, nhét dụng cụ cưỡng chế kẹp hàm phòng ngừa đối phương tự cắn lưỡi mình.
Theo dụng cụ kẹp hàm bắt đầu mở rộng, dã thú màu trắng chỉ có thể bị ép buộc há to miệng, lộ ra hàm răng trắng tinh, cùng với cái lưỡi non mềm mà vừa rồi bị chính mình suýt chút nữa cắn đứt.
Bạch Lang Kỵ ban đầu vốn không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ này của chủ nhân.
Nhưng theo kỳ phân hóa của Nero bắt đầu, bệnh điên dưới sự tấn công của tin tức tố Alpha càng trở nên kịch liệt hơn bao giờ hết. Hoàn toàn một đòn chí mạng bất ngờ – Nero không hề có một dấu hiệu báo trước, không có bất kỳ giai đoạn chuyển tiếp nào, liền phát bệnh ngay giữa hành lang đông người qua lại của trung tâm chỉ huy.
Vào khoảnh khắc đó, phản ứng bản năng của Bạch Lang Kỵ là gắt gao che miệng Nero, sau đó ép Tiểu Chủ nhân vào góc hành lang, cố gắng dùng cơ thể và áo choàng của mình che đi tất cả những ánh mắt ngoại giới đang tò mò nhìn Nero.
Nhưng tình huống đáng sợ nhất dự đoán, lại không xảy ra.
Trước khi ánh mắt mọi người chạm đến Nero, Diệp Tư Đình trực tiếp tắt toàn bộ đèn chiếu sáng trong khu vực. Hành lang thoáng chốc chỉ còn lại một mảnh đen kịt.
Khi đèn tắt, Heydrich là người cách xa nhất.
Hắn vừa kết thúc cuộc thảo luận với các tướng lĩnh, một chân bước ra khỏi phòng nghị sự, liền phát hiện đèn hành lang đã tắt ngúm.
Chỉ mất một hai giây ngẩn người. Đôi mắt xanh của hắn liền điên cuồng chấn động.
Nguyên soái tóc đen mở màn hình trí não, dùng giọng điệu không khác gì ngày thường, bình tĩnh phát ra mệnh lệnh cho toàn bộ người trong trung tâm chỉ huy.
“Lập tức kiểm tra áp suất phanh của cơ giáp, khoang neo hạm tinh, chương trình phòng thủ pháo quỹ đạo của Vương Đô. Đây có khả năng là cuộc xâm nhập nhằm vào trung tâm chỉ huy.”
Những người còn đang bối rối trong bóng tối, liền mò mẫm nhanh chóng chạy về phía cửa lớn.
Còn dã thú điên cuồng không còn lý trí, nhưng lại thừa hưởng trí lực tương đương với Hoàng đế của Ngân Hà Đế Quốc, rất nhanh liền phát hiện mình bị nhốt lại.
Lợi dụng khoảnh khắc Bạch Lang Kỵ phân tâm, bàn tay dọc theo giáp eo kỵ sĩ mò ra phía sau, nhanh chóng rút ra súng năng lượng, lặng yên không một tiếng động bước lên một bước —— trực tiếp đặt lên cằm của kỵ sĩ!