“Đây là thứ mà ngươi đã thề với ta sao, Alexey? Ngươi đã nói ngươi sẽ cả đời này đi theo ta, nguyện trung thành với ta, thề bảo vệ vinh quang của ta, vì thế mà sẽ không tiếc đối đầu với bất cứ ai, bất cứ thứ gì? Vậu hiện tại tính là gì? Chính là điều mà ngươi đã thề sẽ bảo vệ sao?”
Nói đến kích động, “Nero” thậm chí còn sẽ rơi nước mắt.
Nước mắt đọng lại trên hàng mi dày trắng như tuyết, từng giọt rơi xuống. Mà lần cuối cùng kỵ sĩ nhìn thấy Nero rơi lệ, đã là khi Nero 10 tuổi bị Hạt Vĩ bắt đi.
“Ngươi là một tên lừa đảo, một tên lừa đảo trắng trợn… Đồ phản bội! Con chó phản chủ! Ta thật hối hận khi đã đặt thanh kiếm đó lên vai ngươi! Tại sao ta lại chọn ngươi? Ta thật sự hối hận!”
Bạch Lang Kỵ canh giữ bên giường, không đáp lại.
Nhưng mỗi khi “Nero” thốt ra một lần lại một lần “hối hận”, bờ vai rộng lớn của kỵ sĩ lại không thể kiềm chế mà run rẩy một chút.
“Nero” thậm chí sẽ cọ vào lòng bàn tay Diệp Tư Đình: “Ca ca, bộ quần áo này thật không thoải mái… Tay đau quá. Anh giúp em cởi ra một lát được không…”
Asachar ngồi ở góc phòng, luôn quay mặt vào tường. Nghe thấy câu nói này, hắn đột nhiên đứng dậy, bước lại, đưa tay về phía chìa khoá.
Heydrich: “Không.”
Asachar: “…Bệ hạ nói tay ngài rất đau. Vừa rồi là ta đã đè ngài, cưỡng chế mặc vào . Có lẽ thật sự đã buộc quá chặt.”
Heydrich lặp lại: “Không.”
Asachar ngẩng đầu, phát hiện đôi mắt đỏ của dã thú điên cuồng đã chuyển đối tượng, đang rất hứng thú nhìn thẳng hắn. Như thể cuối cùng đã tìm thấy lối thoát khỏi tình cảnh khó khăn này, hoặc một món đồ chơi mới có thể thoải mái chơi đùa, ngược đãi.
Một đôi bàn tay ấm áp v**t v* đôi mắt “Nero”, che khuất hoàn toàn đôi mắt đỏ của dã thú.
Là Diệp Tư Đình.
“Ca ca.”
“Nero” giọng nói vô cùng dịu dàng.
“Nero” hơi ngửa đầu, đôi mắt bị một đôi bàn tay to lớn che lại, chỉ lộ ra đôi môi đỏ khẽ hé và cái cằm xinh đẹp. Vì vừa mới phải dùng dụng cụ kẹp hàm cưỡng chế, khóe môi đã bị trầy, sưng đỏ trông vô cùng đáng thương, như một đứa trẻ vô tội không hiểu sao bản thân bị người lớn trách phạt, trực tiếp bóp chặt trái tim người đằng sau.
“Ừm.”
Biểu cảm của Diệp Tư Đình không thay đổi, chỉ cúi đầu ghé sát tai, dịu dàng thì thầm dỗ dành:
“Quan y đều đã dặn dò, vì Nero là Alpha cấp S, kỳ phân hóa sẽ rất khó chịu. Anh trước đây đã khuyên Nero, phải ngủ sớm, bồi dưỡng sức khỏe, Nero lại không thích nghe lời. Nhưng may mắn là, từ giờ trở đi Nero có thể ngoan ngoãn ngủ bù, vẫn còn kịp.”
“Nero” bề ngoài ngoan ngoãn ngửa đầu nghe theo, nhưng tròng mắt lại chuyển động dưới mí mắt.
Sự kết hợp giữa bệnh điên và hoàng thất Caesis, đáng sợ nhất là ở chỗ, bệnh điên chỉ làm vặn vẹo tư duy và hành vi thói quen của bệnh nhân, nhưng sẽ không làm họ mất đi thiên phú chiến đấu cường hãn và trí thông minh đáng sợ ấy.
“Nero” chỉ mất hai giây để nghiền ngẫm dụng ý của Diệp Tư Đình.
Thoáng chốc đã xé bỏ lớp mặt nạ vô tội, dữ tợn la lên: “Ngươi dám ——”
Nhưng Diệp Tư Đình đã từ từ tiêm một ống thuốc an thần vào sau gáy dã thú. Sau đó dùng bàn tay nhẹ nhàng nâng đầu Nero, cẩn thận đặt lên gối.
Phòng ngủ lại một lần nữa trở về bầu không khí tĩnh lặng.