Mắt đèn của Tinh Hồng cũng chợt tối sầm lại.
Bạch Lang Kỵ trong tình thế chiến đấu kịch liệt vẫn luôn chú ý đến trạng thái của Tinh Hồng.
Hắn thấy chiếc cơ giáp Tinh Hồng đang đột tiến như cơn cuồng phong, đột nhiên như bị đóng băng giữa thủy triều trùng.
Kỵ sĩ toàn thân lông tơ dựng ngược, lập tức lao xuyên qua vòng vây. Một tây rút đao, một tay bảo vệ Tinh Hồng dưới tấm khiên.
“Bệ hạ…!”
Vòng cổ Asimov trên cổ Nero lóe lên rồi lại lóe, nhưng lại giống như một thanh pin đã cạn kiệt, yếu ớt rồi tắt hẳn.
Tinh thần lực của Nero cuối cùng đã bị vòng cổ áp bức đến giới hạn.
Cho dù là quái vật Caesis, cơ thể con người rốt cuộc cũng không phải máy móc.
Bị cưỡng ép đẩy đến giới hạn như thế, rồi cũng đến lúc không thể chống đỡ nổi.
Dù vậy, Tinh Hồng chỉ đình trệ một giây, sau đó lại một lần nữa vực dậy.
Nhưng đối với Trùng tộc với tốc độ phản ứng của quái vật, chỉ một giây này, đã đủ để chiếm thế thượng phong.
Trước khi tung ra đao gạt đi đám xúc tu kịp chạm đến, Bạch Lang Kỵ thật ra đã xé ra một khe hở không gian, chuẩn bị ôm Tinh Hồng rút lui.
Nhưng đôi đồng tử vàng của vương trùng chỉ hơi lóe lên, xúc tu mềm mại của giáp cụ trùng cấp đế hoàng, chợt như một roi thép vung tới.
Thậm chí một đòn này đã đập nát không ít trùng võ giả, như tên bắn phóng về phía hai cơ giáp đang rút lui!
Mắt đèn của Tinh Hồng bạo phát, trong khoảnh khắc đó dùng hết toàn bộ năng lượng cuối cùng mà bay ngược về sau, tung ra một thanh đao với độ dày chưa từng thấy trên chiến trường trước đây.
Tốc độ ra đao và tốc độ thoái lui của nó, khiến hai cơ giáp tránh được số phận bị đập nát —
Nhưng lực xung kích của xúc tu như roi thép, cũng khiến bọn họ như đạn pháo bay ngược ra ngoài, xuyên qua đại khí loãng của tinh cầu khai thác mỏ W441, nặng nề đáp xuống mặt đất đầy nham thạch.
Bùn đất bị thân hình cơ giáp khổng lồ chấn động như muốn bắn lên trời cao hàng trăm mét.
“…Bệ hạ!!”
Tất cả chỉ huy có mặt, đồng thời nhảy lên từ ghế chỉ huy.
“Phát động hỏa lực tối đa, thề sống chết yểm hộ Bệ hạ!!”
Trong kênh đều là những tiếng kêu gào khản cả giọng.
“Cho dù phải lấy thân mình làm lá chắn cũng không thể để vương trùng đến gần một bước nào nữa!!”
“Tuân mệnh!!”
Trong vùng vũ trụ, chùm sáng như mưa tầm tã trút xuống.
Cơ giáp Bạch Lang rơi xuống ở nơi cách Tinh Hồng mấy trăm mét, xung quanh toàn bộ là linh kiện rơi vãi.
Nó miễn cưỡng chống đỡ một chút khung máy móc, như là muốn bò về phương hướng của Tinh Hồng, nhưng vì khuỷu tay của khung máy móc bị gãy, lại một lần nữa nặng nề ngã trên mặt đất.
Tinh Hồng nằm trong hố sâu bị đập ra hoàn toàn bất động.
Nero ngả ngửa trên ghế điều khiển, mắt khép hờ, tóc bạc dưới ánh trăng, tất cả đều rơi xuống đệm dựa đầu.
Giữa tóc bạc, máu đỏ đặc dính ồ ạt chảy ra, tí tách rơi trên vách khoang điều khiển.
Hắn chậm rãi lắc đầu, dường như muốn để bản thân nhanh chóng thoát khỏi sự hỗn loạn ý thức do chấn động não mang lại.
Nhưng quả thực rất khó.
Tầm nhìn vẫn chốc chốc lại biến thành màu đen, từ máy thu âm của Tinh Hồng, có thể nhận thấy tiếng huyết đồ lần lượt đáp xuống bên cạnh.
Bàn tay mang găng tay điều khiển của hắn, gian nan nâng lên trên ghế điều khiển.
Nhưng bàn tay run rẩy kia, không duỗi về phía nút b*n r* khoang cứu nạn.
Mà là chậm rãi nắm lấy giao diện điều khiển.
“Mệnh lệnh đã được xác nhận.”
Âm thanh máy móc của Tinh Hồng lạnh lẽo nói:
“Đồng thời nhận định việc người điều khiển không còn dấu hiệu sinh mệnh, Tinh Hồng lập tức tiến vào trình tự tự hủy.”
Tay của Nero vô lực trượt khỏi giao diện điều khiển.
Hắn ngả ngửa trên ghế điều khiển, trên cổ trắng muốt cuối cùng lộ ra vòng cổ bạc sắc lạnh.
Mắt đỏ nửa khép mở mờ mịt nhìn về phía hư không phía trên, không biết đang nhìn cái gì.
Tư thế này, hiếm thấy lại khiến cho vị hoàng đế lúc nào cũng trong tình trạng gai gốc lộ ra vẻ nhu thuận, giống như một con sơn dương trắng muốt nghển cổ đón chờ kết cuộc của mình.
Tiếng huyết đồ vang lên ngoài cửa khoang.
Bên trong vòng cổ, đồng thời phát ra một tiếng rắc rất nhỏ.