Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)

Chương 839

“Là cái này sao?” — St. Lophis khẽ hỏi, giọng run như tiếng suối chạm vào đá.

Một dải xúc tua mảnh như tơ ánh lên giữa không trung, khẽ quấn quanh cổ tay Nero. Nó không mang theo sát ý, chỉ nhẹ nhàng như đang thăm dò, như một sinh vật vô hại vừa tỉnh giấc, rụt rè đầy tò mò thử chạm vào thế giới này.

Nero cúi mắt, để mặc xúc tua ấy trượt khỏi tay mình. Hắn ra hiệu cho Bạch Lang Kỵ mang đến thiết bị quét não.

Khi kỵ sĩ vừa bước tới, Nero bắt gặp khóe môi St. Lophis khẽ động — như muốn nói điều gì, nhưng rồi lại im lặng.

“Có chuyện gì sao?” Nero hỏi khẽ.

“Ta… không biết nữa.” — Thánh tử ôm đầu gối, giọng nói mỏng như sương. — “Chỉ là… ta không thích mùi trên người hắn. Có thứ gì đó… khiến ta muốn nôn mữa.”

Hắn ngừng lại một chút, rồi hoảng hốt bổ sung: “Nhưng mùi của ngươi thì khác, Nero. Ta thích nó… rất thích.”

Nero không đáp. 

Hắn chỉ im lặng điều chỉnh thiết bị, rồi nâng cằm St. Lophis, để ánh sáng quét chậm rãi lướt qua sau đầu hắn.

Màn hình hiển thị — trống rỗng.

Hắn kiểm tra lại lần nữa. Vẫn như thế.

Một khoảng trống bất thường ở vùng thuỳ não — không thể xác định là bẩm sinh hay do can thiệp nhân tạo. Dù thân thể của Thánh Tử đã vượt khỏi giới hạn nhân loại, nhưng kết luận của Viện Khoa Học vẫn không có gì thay đổi: — cấu trúc não của Thánh Tử tương đồng với con người, chỉ khác ở chỗ… trí năng bị giới hạn nghiêm trọng.

Nero khẽ cau mày. 

Có điều gì đó… không hợp lý.

Hắn đưa lại thiết bị cho Bạch Lang Kỵ, rồi kết nối hệ thống còn ở trong Tinh Hồng qua kênh viễn trình. 

“Kiểm tra lại toàn bộ thông số của Thánh tử.”

Giọng hệ thống đáp lại, có phần do dự: “Thuộc tính của Thánh tử… vẫn không thay đổi. Tất cả đều hiển thị ‘không xác định’. Trí lực — năm đơn vị.”

Nero trầm giọng: “Ngươi chắc chứ, hệ thống?”

Tông giọng ấy khiến cả trí năng nhân tạo cũng như khựng lại. 

Tinh Hồng cẩn thận rà quét lại, từng tia sáng đỏ lạnh quét qua người St. Lophis thêm một lần nữa.

“Vẫn là kết quả cũ” hệ thống trả lời, giọng chậm hẳn đi, dường như cũng cảm nhận được sự nặng nề trong không khí.

Nero im lặng rất lâu. Hắn hạ súng xuống, ánh nhìn dần đổi từ băng giá sang sâu lắng.

St. Lophis vẫn chưa hiểu điều gì đang xảy ra. Hắn khẽ co người lại, bàn tay vẫn che nửa khuôn mặt lấm tấm kim văn, giọng run run:
“Ta… đã ngủ bao lâu rồi? Khi đó, ta thấy có rất nhiều sâu bọ tấn công vào nhà của ngươi. Ta tưởng… chúng đã giết ngươi rồi…”

Hắn dừng lại, hơi thở rối loạn. 

“Sau đó… ta tức giận lắm. Khi đó đầu ta đau như muốn nổ tung. Rồi ta thấy… rất nhiều đôi mắt mở ra. Ta nhìn thấy mọi nơi — thấy cả những con sâu khác. Ta đánh chúng… đánh đến khi không còn cảm giác gì nữa…”

Giọng hắn khàn đi, run rẩy như sợi dây đàn bị kéo quá mức. 

“Rồi tất cả biến mất. Nero… có phải… nhiều người đã bị thương rồi không?”

Bình Luận (0)
Comment