Giọng nói của St. Lophis rối rắm, đứt đoạn — như thể hắn đang cố diễn tả một điều gì đó quá trừu tượng để có thể gọi tên.
Nero vẫn lặng lẽ lắng nghe, vì hắn hiểu: — Thánh tử đang mô tả cảm giác khi điều khiển bầy trùng, thứ cảm giác nhìn thế giới qua vô số con mắt, với góc nhìn không còn là của con người.
Nero cắm súng trở lại bao, rồi như trình diễn một phép thuật, hắn lấy từ ngực ra một gói kẹo bọc trong giấy bạc lấp lánh.
Hắn đặt một viên lên lòng bàn tay, mở ra, đưa đến trước mặt St. Lophis.
『 Ưm…… 』
St. Lophis vẫn che mặt, sợ khuôn mặt dị dạng của mình khiến Nero hoảng sợ. Hắn trông như một con thú non bị thương, rụt rè nhìn lòng bàn tay kia — nhưng vì còn đang che mặt, hắn không thể dùng tay lấy viên kẹo.
『 Yên tâm. Ta đủ mạnh. 』 Giọng Nero trầm thấp, khẽ như gió. 『 Khuôn mặt của ngươi, không dọa được ta đâu. 』
Hắn dừng lại một chút, môi khẽ cong. 『 Thử xem, mùi vị này có phải loại ta từng cho ngươi năm đó không? 』
St. Lophis vẫn còn do dự. Hắn kéo tay áo che kín hơn, rồi dùng một sợi xúc tua mảnh khảnh quấn lấy viên kẹo, đưa vào miệng.
Chỉ vài giây sau, đôi mắt vàng của hắn sáng lên, ló ra khỏi ống tay áo — ánh nhìn tràn đầy vui sướng.
『 Nero……! 』
Nero mỉm cười. 『 Là vị đó, phải không? 』
『 Đúng rồi!! 』
St. Lophis khẽ kêu lên, giọng run mà đầy hạnh phúc, rồi dụi đầu vào lòng bàn tay Nero như một con thú nhỏ được dỗ dành.
『 Nero, ngươi thật tốt…… 』
Cả gói kẹo cuối cùng bị hắn giấu kỹ vào trong áo, như đang cất giữ một báu vật.
Sau đó, Nero cùng đội Lang Kỵ lặng lẽ rà soát từng góc trong Thánh cung.
Không có gì bất thường.
Không một dấu vết nào gợi lại cảm giác áp bách khổng lồ mà hắn từng cảm nhận trên bậc đá ngày hôm đó.
Với bản tính thận trọng và đa nghi, Nero chưa bao giờ dễ dàng gạt bỏ một nghi ngờ. Nhưng giờ đây, Thánh cung hoàn toàn tĩnh lặng — như chưa từng có điều gì kỳ lạ xảy ra.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể ra lệnh sắp đặt lại toàn bộ hệ thống camera, giám sát từng góc, từng hành lang.
Hắn biết rõ điều đó đã vi phạm quyền riêng tư của St. Lophis, nhưng đó là cách duy nhất khiến hắn tạm thời yên tâm.
Hôm ấy, hiếm khi Nero ở lại Thánh cung suốt một giờ đồng hồ.
Hắn ở cạnh St. Lophis, đáp ứng từng yêu cầu nhỏ nhặt, thậm chí chiều theo mọi lời nũng nịu — đến mức các Lang Kỵ bên cạnh chỉ dám nín thở nhìn hoàng đế của họ… tháo cả khẩu súng ra.
Khi sắp rời đi, St. Lophis níu lấy ống quần hắn, giọng chân thành đến mức khiến cả không khí cũng mềm lại:
『 Nero, hôm nay là ngày ta hạnh phúc nhất. 』
Nero dừng lại, khẽ xoa mái tóc trắng như tuyết của hắn, động tác nhẹ đến mức như đang v**t v* một chú nai non.
『 Ngươi luôn khiến ta cảm thấy khó xử. 』
Lần đầu tiên, Nero nói lời thật lòng trước mặt Thánh Tử.
Hắn không sợ khi đối đầu với kẻ mạnh, nhưng lại luôn không biết phải làm như thế nào với những sinh linh yếu thế.
『 Ngươi từng lập công lớn trong chiến tranh. Ta có thể ban cho ngươi mọi thứ — của cải, danh vọng, thậm chí cả một đất nước. 』
Giọng hắn trầm xuống, ánh nhìn xa xăm.
『 Nhưng ta biết, điều ngươi thật sự muốn… chỉ là có người ở bên cạnh. 』
St. Lophis nhìn hắn, khuôn mặt ngây thơ như chẳng hiểu cấu nói đó là gì.
Nhưng trong khoảnh khắc ấy, sâu trong đôi mắt vàng từng nhìn xuống nhân loại bằng góc nhìn của thánh thần, dường như khẽ chao động — rất nhẹ, nhưng đủ để Nero nhận ra.
『 Rồi sẽ có ngày ngươi còn hạnh phúc hơn hôm nay. 』
Nero khẽ nói, giọng vừa như lời an ủi, vừa như thệ ngôn.
『 Đó là lời hứa của ta — với tư cách một hoàng đế. 』
Hắn nói xong, thu tay lại, rời đi.
Đó không phải là một lời nói dối chỉ để dỗ dành St. Lophis.
Trên thực tế, Nero đã hạ lệnh: — phái các phái đoàn thám hiểm thăm dò sâu hơn trong Ngân Hà, tìm kiếm những nền văn minh thân thiện.
Nếu có thể giúp St. Lophis sống tự do nếu như hắn mong cầu mà không đe dọa đến nhân loại — đế quốc sẽ vĩnh viễn duy trì quan hệ hoà hữu với hắn.
Đó là kết cục lý tưởng nhất… mà Nero có thể nghĩ ra.