Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)

Chương 841

Sau khi Nero rời đi, trên bãi cỏ ven sông, St. Lophis vẫn ngồi đó, thong thả kết vòng hoa cho con nai nhỏ, miệng còn ngậm viên kẹo ngọt. 

Hắn khẽ mỉm cười, nụ cười dịu dàng đến mức khiến cả ánh nắng cũng dừng lại.

Rồi, trong một khoảnh khắc — không gian bỗng bị bấm nút tạm dừng lại.

Toàn bộ camera rải khắp Thánh Cung không thể ghi lại sinh vật vốn không thuộc về thế giới này. 

Chúng càng không thể thấy, giữa mái tóc trắng thuần khiết ấy, có một dòng máu mảnh rỉ ra từ lòng bàn tay hắn.

Một xúc tu mảnh như sợi tơ trườn ra từ tay áo, luồn vào hốc mắt, khẽ ngoáy vào. Nó đang kéo ra một mảnh vật chất đen sẫm, nhớp nháp, rồi giấu lại trong lớp áo. 

Chỉ vài giây sau, vết thương ở hốc mắt đã liền lại, như thể chưa từng tồn tại.

Khi St. Lophis mở mắt, gương mặt ngây thơ vừa rồi đã hoàn toàn biến mất.

(Hắn thật sự nghĩ loại thương tổn cỏn con ấy có thể giết được ta sao...)

Đối với chủng tộc cổ xưa, thân thể hình người và xúc tu tinh thần chỉ là hai nửa của cùng một bản thể — như cánh hoa và đài hoa, không thể tách rời. 

Hắn có thể dễ dàng chuyển dời ý thức qua lại giữa hai phần ấy. 

Chỉ khi phần ý thức chính bị cưỡng ép phong ấn, hắn mới thật sự thất thủ — như hai ngàn năm trước, khi bị loài người phản bội.

(Ngươi từng thấy đàn cá ngoài Sao Thủy chưa?)
(Khi cá mập khổng lồ xuất hiện, đàn cá lập tức tản ra. Cuối cùng, kẻ đi săn chỉ có thể nếm được một phần rất nhỏ.)

St. Lophis khẽ cong đầu lưỡi, nhả viên kẹo ra khỏi miệng.

Con nai nhỏ từng được hắn cứu rụt rè cắn vào áo, không nỡ rời đi. 

Hắn vẫn ngồi yên, khẽ v**t v* nó — những ngón tay lạnh như nước.

Nhưng khi bàn tay lướt đến cổ con nai, hắn dừng lại.

(...Hoàng đế. Hắn là lính gác của nền văn minh nhân loại. Nếu ta ra tay lúc này, hắn sẽ lập tức cảnh giác, tập hợp toàn bộ binh lực để đối đầu với ta. Không, ta không thích kết cục đó.)

(Muốn tuyệt diệt một nền văn minh, chỉ g**t ch*t lãnh tụ của họ chẳng có ý nghĩa gì cả. Những kẻ sống sót sẽ như đàn kiến tản khắp vũ trụ — dựng một quốc gia mới, lập một hoàng đế mới, rồi chôn vùi lịch sử như mọi tàn tích.)

Việc trò chuyện với thể cộng sinh của chính mình, thực ra cũng chẳng khác gì loài thú hoang nói chuyện với chiếc đuôi của nó. Nhưng từ lâu, St. Lophis đã quen với điều đó. 

Dù biết rõ cả hai cùng chung một ý thức, hắn vẫn thích coi đối phương như “bạn đồng hành” — một thói quen dai dẳng của sự cô độc vô tận.

Con nai con được hắn v**t v* nơi cổ, vui sướng vươn đầu lưỡi l**m nhẹ lên tay hắn. 

Thế nhưng chẳng bao lâu, nó bắt đầu phát ra những âm thanh nghẹn ngào, bốn con nai nhỏ bên cạnh cũng hoảng loạn đá đạp loạn xạ.

“Hửm... đừng sợ.”

St. Lophis cúi xuống. Trên khuôn mặt thánh khiết như được thần linh tạc khắc, hiện lên nụ cười dịu dàng. 

Hắn khẽ hôn lên trán con nai con.

Ánh nắng trong khu vườn chiếu lên mái tóc trắng muốt của hắn, phản chiếu từng sợi lấp lánh như bạc. Ngay cả hàng mi mảnh như cánh bướm kia cũng khẽ run trong ánh sáng — đẹp đến mức không có thật.

Nếu cảnh tượng này bị các họa sĩ cung đình trông thấy, hẳn đế quốc sẽ lại có thêm một bức danh họa để đời.

Con nai con giãy giụa, rồi dần lặng đi. Chiếc đầu nhỏ lông xù ngoan ngoãn tựa vào lòng bàn tay St. Lophis, đôi mắt mở to, vô tri vô giác mà trong trẻo.

Nhưng trong tay áo — nơi camera không thể ghi lại — khí quản của nó đã bị bóp gãy. 

Bốn con nai nhỏ nằm rải rác trên cỏ, những đôi chân mảnh khảnh duỗi ra trong im lặng.

(Đợi một chút nữa thôi... đợi thêm một chút...)

Âm thanh thì thầm trong ý thức dần tan biến.

St. Lophis đứng lên. Ánh mắt hắn dửng dưng, lạnh như mặt hồ không gợn sóng.

Hắn ném gói kẹo mà Nero đã tặng xuống suối, không một lần ngoái lại — như vứt bỏ một thứ rác rưởi vô nghĩa.

Bình Luận (0)
Comment