Hậu chiến loạn, đế quốc bước vào guồng phục hồi — không đứng yên chờ đợi một phép màu, mà nhờ vào loạt quyết định dứt khoát, sắc bén, chi li như bàn tay đang nhào nặn vận mệnh. Nero đứng giữa trung tâm cỗ máy ấy, như người thợ lặn mở đường: phải nhanh, phải chính xác, và phải biết chịu đau.
Đầu tiên là kinh tế. Để người dân có khoảng thở, hắn hạ thuế còn một nửa, đồng thời tung ra gói viện trợ và ưu đãi cho thương nhân, thợ thủ công, nông dân thất thế sau chiến tranh.
Những mô-đun cư trú di động được phân rải đến từng tinh hệ — như những chiếc bè cứu sinh dựng tạm mái nhà cho người tị nạn, rồi dần trở thành làng mạc, trường học, xưởng nghề. Khi đã được an cư, những vụ loạn lạc vì đói nghèo cũng lắng xuống.
Nhưng Nero không chỉ nhắm vào việc giải quyết tình hình nạn thiếu lương thực trước mắt. Hắn nhìn xa hơn: công nhân hôm nay sẽ là kỹ sư của ngày mai.
Vì vậy, hoàng lệnh ban ra hàng loạt trạm giáo dục miễn phí — robot học, kỹ nghệ, sửa chữa cơ khí — biến gánh nặng hậu chiến thành lực lượng tái thiết. Một ý tưởng vừa thực dụng vừa táo bạo: biến một đế quốc bị xé nát bởi chiến tranh thành nền kinh tế biết tự làm mới.
Song tiền không mọc trên đá.
Kho bạc trống rỗng sau nhiều tháng chiến đấu và cứu trợ. Quân đội, y tế, hạ tầng — thứ gì cũng cần chi; mà cắt chúng đi thì chẳng khác nào cắt vào cơ thể. Thế nên đêm nào Nero cũng cùng Diệp Tư Đình và hội đồng kinh tế bàn bạc đến khuya. Những con số bị lật qua lật lại, các rủi ro được cân đo đến từng đơn vị, như thể mỗi đồng bạc đều có sinh mạng riêng.
Diệp Tư Đình, vị tể tướng thời chiến nay thành trụ cột triều đình. Dù danh xưng chưa chính thức, khắp kinh thành đều ngầm được gọi là “tể tướng”.
Phong cách lí luận điềm đạm mà sắc bén, từng luận điểm như mũi kim đâm thẳng vào mạch máu ngân khố:
“Bệ hạ, nếu quốc khố tiếp tục gánh toàn bộ gói cứu trợ, e là bất khả thi. Giảm thuế 50% khiến thu–chi lệch quá lớn. Tín dụng công trái tăng thêm sẽ làm thị trường dao động.”
Giữa cuộc họp, Bộ trưởng bộ thuế vụ, người luôn giữ quan điểm phải cân bằng ngân sách lên tiếng:
“Bệ hạ, lịch sử từng có tiền lệ. Khi ngân khố cạn, triều đình có thể phong tước và chức vụ để đổi lấy nhân lực và nghĩa vụ. Với nhiều người, danh dự còn giá trị hơn ngàn vàng.”
Nero hiểu ý nhưng lắc đầu: “Phong tước ồ ạt từng khiến quý tộc lấn át hoàng quyền. Ta sẽ không để đế quốc Caesis lặp lại bi kịch đó.”
Giọng hắn không cao, cũng không thấp — chỉ như viên đá rơi xuống mặt hồ, tạo nên những gợn sóng suy tư. Trong lòng Nero khẽ nhen lên một ý tưởng lớn — điều từng bị chính hắn cho là quá liều lĩnh. Nhưng giờ đây, giữa khủng hoảng và nhu cầu sống còn, ý tưởng ấy không còn xa vời nữa.
Đêm kéo dài, thành phố chìm trong ánh đèn vàng nhạt.
Trong phòng nghị sự, những con số vẫn nhảy múa; ngoài kia, người dân đang chắp lại cuộc sống.
Nero nhìn ra khung cửa, ánh mắt đỏ lạnh — và hiểu rằng, mình đã đến lúc phải chọn con đường khó đi nhất.