Khi xác nhận rằng Gagne đã bình phục và sẵn sàng trở lại nghị triều, Nero biết đã đến lúc phải đặt một việc trọng đại lên bàn thảo luận.
“Thưa thầy, ngài đã khỏe hơn chưa?”
Phòng nghị sự chỉ còn lại lão học giả và vài trợ tá. Nero mở lời, giọng điệu chân thành đến mức có thể khiến người ta quên mất hắn là hoàng đế.
“Nếu sức khỏe ngài vẫn chưa ổn, chuyện này có thể đợi sau khi ngài hoàn toàn bình phục rồi hẵng bàn luận.”
“Bệ hạ, mọi việc của ngài luôn là ưu tiên hàng đầu của ta.”
Gagne ngồi giữa hai Alpha là Bạch Lang Kỵ và Heydrich, tựa như bị kẹp trong gọng kìm lạnh lẽo. Trước mặt ông là ánh nhìn sâu thẳm không đáy của Diệp Tư Đình và gương mặt đỏ ửng của Asachar đang cố giữ bình tĩnh.
Ông vừa mở lọ thuốc trợ tim, vừa cười khổ: “Chỉ cần còn chỗ nào ta có thể giúp được, ta nguyện dốc toàn lực phụng sự.”
“Vậy thì tốt.” Nero khẽ nghiêng đầu, đôi mày tinh tế hơi chau lại, giọng điệu như đang dò xét từng từ: “Là chuyện có liên hệ với hoàng thất. Nói đơn giản — ta cần một Alpha đủ tư cách… để sinh ra người thừa kế.”
…
Một âm thanh giòn tan vang lên.
Asachar giật mình đến mức bóp nát cả mặt bàn gỗ.
Bạch Lang Kỵ vốn đang quan sát hệ thống phi hành, suýt nữa đâm toang cửa sổ.
Heydrich vẫn vẻ điềm tĩnh, chỉ là lực tay khi đặt tách trà xuống hơi mạnh, khiến sứ vỡ thành mảnh nhỏ.
Chỉ có Diệp Tư Đình vẫn ngồi yên. Hắn chậm rãi vuốt ngón tay, ánh mắt hồ ly tối sâu, nhìn Nero không chớp — cảm xúc cất giấu trong đó là xoáy sâu như biển sâu đen thẳm.
Sau cơn hỗn loạn, phòng nghị sự chìm vào im lặng.
Nero tựa nhẹ lên mặt bàn đã nứt một đường dài, giọng bình thản cất lên: “…… Có cần phải làm lố đến thế không?”
“Bệ hạ, ngài… ngài thật sự đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?!”
Dù đã nuốt thuốc, Gagne vẫn suýt nghẹn cả thở. Ông run giọng nhìn Nero — vị hoàng đế trẻ tuổi nhưng ánh mắt lại chứa đầy quyết đoán: “Ý ngài là… ngài thật sự sẽ làm một quân chủ Omega sao? Không phải ta xem nhẹ giới tính, nhưng ngài từ đầu vốn là Alpha, chuyện này… chuyện này thật quá—”
“Không có gì phải bối rối cả.” Nero cắt lời, giọng điệu bình tĩnh như đang đọc một bản báo cáo.
“Việc ta đã hoàn toàn phân hóa thành Omega — đó là sự thật thứ nhất."
“Dòng máu Caesis cần có người kế tục — đó là sự thật thứ hai.”
"Sự kết hợp giữa Alpha và Omega tạo ra người thừa kế ưu tú nhất — đó là sự thật thứ ba.”
Ngón tay hắn khẽ xoay chiếc nhẫn khắc hoa tường vi, giọng nói trầm ổn, mỗi chữ như một mũi kim xuyên qua không khí: “Vì vậy, việc ta cần một Alpha làm phối ngẫu — là điều không thể thay đổi."
“Ta đưa vấn đề này ra để bàn, không chỉ vì nó ảnh hưởng đến chất lượng vương trữ, mà còn vì nó có thể làm thay đổi cục diện của toàn bộ đế quốc. Nếu huyết thống Caesis được đảm bảo thịnh vượng, ngai vàng sẽ vững chắc hơn, và đế quốc cũng sẽ trường tồn ổn định."
"Đế quốc cần người kế vị — và ta có trách nhiệm phải tạo ra người đó.”
Hắn dừng lại, liếc qua vết nứt dài trên bàn, rồi nhẹ giọng nhắc nhở Asachar: “Chiếc bàn này chế tác rất đắt. Quốc khố đang eo hẹp, đừng phí phạm như thế.”
Không ai đáp lời.
Amir và Eva ngồi ở hàng ghế dự thính, thậm chí không dám thở mạnh. Là Omega từ thuở lọt lòng, họ có thể cảm nhận rõ rệt cuộc chiến tin tức tố đang âm thầm lan tràn trong không khí — mãnh liệt đến nghẹt thở.
Dù bị thuốc ức chế ngăn chặn, mùi tin tức tố của các Alpha vẫn bùng lên, như bầy công khổng lồ đang xòe đuôi — kiêu hãnh, chói lọi đầy thách thức, hướng thẳng về phía vị hoàng đế đang ngồi nơi kia, người vừa tuyên bố sẽ lựa chọn bạn đời của mình.