Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)

Chương 845

Nero cũng cảm nhận được điều đó.

Cơn nóng bức âm ỉ trỗi dậy trong cơ thể — thứ cảm giác hắn từng có thể khống chế một cách dễ dàng, giờ lại như ngọn lửa l**m láp lên từng mạch máu. 

Dù hơi thở đã trở nên gấp gáp hơn bình thường, vẻ ngoài của hắn vẫn ung dung. Giọng nói trầm ổn vang lên giữa phòng nghị sự, lạnh lẽo mà không mất đi uy nghi: “Nếu ai cảm thấy thuốc ức chế sắp hết tác dụng, tốt nhất nên rời khỏi đây ngay. Còn nếu có kẻ khiến ta vô tình rơi vào trạng thái như trong kỳ dễ cảm — thì trong lúc ta phải tĩnh dưỡng, người đó sẽ phải chịu sự quản thúc tương ứng trong phủ của chính mình.”

Chỉ một lời, bầu không khí bất ổn lập tức tan biến, như gió thoảng qua mặt hồ.

“Bệ hạ, cho phép thần hỏi…” giọng Heydrich vang lên, trầm thấp dứt khoát “Ngài trong lòng ngài đã xác định sẽ là người như thế nào chưa?”

Ánh mắt hắn nghiêm nghị, tựa như đang bàn về chiến lược chinh phạt chứ không phải chuyện của trái tim. Thế nhưng, bên dưới lớp quân phục thẳng nếp, những cơ bắp rắn chắc lại căng lên như đang sẵn sàng đối đầu với một cơn bão không tên.

Bạch Lang Kỵ khẽ run đầu ngón tay. Hắn không đủ can đảm để nghe đáp án, chỉ muốn lao qua cửa sổ mà thoát khỏi nơi này. 

Asachar im lặng, cúi đầu nhìn mu bàn tay như đang tìm một chỗ để chất chứa thứ cảm xúc đang dâng trào một cách mất kiểm soát.

Nero trầm ngâm giây lát rồi đáp gọn: “Trước mắt thì chưa.”

“Chưa có sao?” — Heydrich gần như nuốt lấy từng chữ. — “Vậy bệ hạ đã có phạm vi lựa chọn chứ? Các tiêu chí như gia thế, quân công… hay năng lực chiến lược?”

Diệp Tư Đình khẽ bật cười, ánh nhìn của hắn như lưỡi dao lướt qua. Trong đôi mắt hồ ly ấy ánh lên một tia trào phúng, tựa như đang nói chế giễu: “Heydrich, ngươi tò mò quá nhiều rồi đó.”

Heydrich không thèm né tránh, nheo mắt nhìn lại, giọng vẫn bình thản mà rõ ràng: “Ta hoàn toàn đồng tình với quan điểm của bệ hạ. Việc sàng lọc phối ngẫu của bệ hạ không chỉ là chuyện riêng, mà còn liên quan đến tương lai quốc gia — đến huyết mạch hoàng tộc, và sự ổn định của toàn đế quốc. Đó là một quyết định cần được cân nhắc bằng lý trí.”

“Nhưng…” Bạch Lang Kỵ khẽ chen vào, giọng nhẹ như gió “Bên cạnh xuất thân và năng lực, nhân cách và sự thấu hiểu lẫn nhau cũng quan trọng không kém. Một người có thể cùng ngài chia sẻ niềm tin, cùng bước qua những gánh nặng, mới có thể tạo nên môi trường trưởng thành tốt đẹp cho người thừa kế. Tình cảm dù không cần phô trương, nhưng lại là nền móng cho sự phát triển bền vững.”

Phía trên, Nero vẫn im lặng. 

Hắn lắng nghe từng lời, ánh mắt dõi theo như đang đo lường trọng lượng của khái niệm “niềm tin” và “trách nhiệm”.

Cuối cùng, khi Asachar khẽ hỏi: “Bệ hạ… ý ngài như thế nào ạ?”

Nero gật đầu, ánh nhìn sáng lên tia kiên định như dao khía vào ánh sáng: “Ta đồng ý. Việc lựa chọn phối ngẫu của ta không thể xem là việc riêng được. Với tình trạng huyết mạch hoàng tộc đang hết sức cạn kiệt, chọn sai người — có thể khiến cả dòng Caesis phải trả giá.”

Heydrich thoáng thở phào, trong đôi mắt lam lóe lên một niềm vui khó giấu. 

Nero tiếp lời, giọng điệu như lưỡi gươm chém đôi bầu không khí: “Hơn nữa, ta cũng đã xác định được phạm vi lựa chọn phù hợp.”

Cả căn phòng lặng đi. Mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía thiếu niên hoàng đế — vừa mong chờ, vừa thấp thỏm, như con chiên đang chờ đợi phán quyết của Chúa dành cho mình.

Bình Luận (0)
Comment