“Chúng ta vừa nhận được sắc lệnh triệu tập từ hoàng đô!”
Tại trụ sở Ủy ban Tỉnh Charon, một ủy viên cầm bảng quang năng chạy vội vào phòng, giọng khẩn trương: “Tòa thẩm phán đế quốc sắp triệu tập bồi thẩm đoàn! Chúng ta phải lập danh sách gửi lên bệ hạ ngay.”
Sau phiên toà Titus Lauder, Nero đã cải tổ toàn bộ hệ thống tòa án, quy định rằng bồi thẩm đoàn không chỉ bao gồm đại quý tộc, mà còn phải có đại diện từ mọi tầng lớp trong xã hội — đảm bảo tính công bằng tuyệt đối.
Thành viên bồi thẩm đoàn thường xuyên được thay đổi, nên việc triệu tập gấp gáp thế này vốn không lạ. Ủy ban Charon lập tức dừng mọi công việc, huy động nhân sự để tổ chức đăng ký cho công dân.
“Ơ, lần này chỉ tiêu của Charon hình như được tăng lên thì phải?” Một người lên tiếng, giọng đầy ngờ vực.n
Đồng nghiệp bên cạnh bật cười: “Là vì bệ hạ tin tưởng chúng ta đấy! Ai bảo tinh hệ Charon là lãnh địa đầu tiên quy phục của Ngài. Các tinh hệ khác có ghen tị cũng vô ích thôi.”
Thành viên Ủy ban Charon hiện nay hầu hết đều là những người được Nero đích thân lựa chọn sau khi đăng cơ.
Dù về sau Đế quốc đã mở rộng thêm hàng chục tinh hệ, họ vẫn là lớp người đầu tiên từng được trực tiếp diện kiến hoàng đế — những người đã cùng ngài đặt nền móng đầu tiên cho thời đại mới.
Bởi vậy, lòng trung thành của họ đối với Nero gần như tuyệt đối.
Một người tò mò mở kênh liên lạc, hỏi vị quan truyền lệnh ở đầu dây: “Bệ hạ dạo này vẫn khỏe chứ? Lần trước trong cuộc chiến với trùng tộc, nghe nói ngài đã bị thương. Giờ chắc hẳn phải bình phục rồi phải không?”
Giữa lúc ấy, vị “quan viên truyền lệnh” — thực ra là Đại học sĩ Gagne cải trang — lặng lẽ kết nối hình ảnh đến Nero.
Ánh sáng bạc lóe lên, khuôn mặt hoàng đế hiện ra giữa phòng nghị sự.
“Cảm ơn, ta vẫn ổn.”
Ngay khi hình ảnh ấy xuất hiện, cả căn phòng lặng đi trong một nhịp thở — rồi bùng nổ tiếng reo hò phấn khích.
Nero khẽ cong môi, chờ họ bình tĩnh lại, rồi mỉm cười nhẹ: “Còn các ngươi thì sao? Mọi người đều khỏe chứ?”
Kế hoạch tuyển chọn bồi thẩm đoàn nhanh chóng được phát đi toàn tinh hệ qua hệ thống trí não. Chỉ trong ngày hôm đó, chính phủ đã nhận về hàng triệu đơn đăng ký.
Ngay cả tại xưởng bốc xếp nơi Noel làm việc, làn sóng ấy cũng lan đến.
Các công nhân tụ tập thành từng nhóm, bàn tán sôi nổi.
“Là cơ hội tốt đấy! Nếu được chọn làm bồi thẩm đoàn, toàn bộ chi phí đi lại, ăn ở đều do đế quốc chi trả. Chẳng khác gì một chuyến du lịch sang trọng miễn phí!”
“Chuẩn rồi! Tôi nghe nói ở Vương đô có thể nghe được nhiều tin tức quý giá, còn được giao lưu với người từ các tinh hệ khác. Biết đâu còn tìm được cơ hội đổi đời. Tôi thật sự không muốn cả đời giam mình trong cái xưởng này đâu.”
“Tôi còn nghe nói học viện quý tộc ở vương đô sẽ mở lớp học miễn phí cho công dân. Tôi chưa từng được dự một buổi học quý tộc nào, dù sao cũng muốn đến xem thử có gì khác biệt.”
Noel uể oải đi tìm tổ trưởng để nhận tiền công. Người tổ trưởng vừa ghi điểm tín dụng vừa hỏi: “Cậu có đăng ký bồi thẩm đoàn không? Dù xác suất được chọn rất thấp, nhưng biết đâu lại may mắn.”
Noel xoay khớp vai mỏi nhừ, hờ hững đáp: “Thôi khỏi đi. Những chuyện tốt như thế vốn chẳng bao giờ tới lượt tôi. Với lại, tôi còn phải lo cho trang viên nữa.”
“Cũng không tốn nhiều thời gian đâu, nhiều lắm chỉ vài tuần là về rồi.”
“Quá phức quá, tôi lười làm.”