Từng đôi mắt đồng loạt mở lớn, sững sờ dõi theo từng bước chân của Nero.
Hắn hơi nghi hoặc, nhưng chẳng mấy bận tâm.
Đi vòng qua chiếc bàn dài, Nero ngồi xuống ghế chủ tọa. Vừa đặt người xuống, liền nghe “xoẹt xoẹt” một loạt tiếng ghế bị kéo — những kẻ vừa hóa đá khi nãy vội hoàn hồn, đứng bật dậy cúi đầu hành lễ: “Tham kiến hoàng đế bệ—”
“Miễn lễ.”
Nero khẽ phẩy tay. Màn hình trước mặt bật sáng, ánh sáng xanh lam chiếu lên hàng mi bạc.
“Bắt đầu đi. Hôm nay, đề mục đầu tiên là gì?”
Không khí trong phòng lập tức trở nên tĩnh lặng. Dù vậy, ánh mắt của đám người phía dưới vẫn lén nhìn trộm về phía ghế chủ tọa — đặc biệt là mấy tên Alpha nào đó.
Tin tức tố trong không khí suýt nữa thì không kìm được mà tràn ra.
Asachar gần như rơi vào trạng thái…ờm, “tê liệt thần kinh”. Ngũ quan cứng đờ, hai tai đỏ ửng, hồn như bị câu đi mất.
Diệp Tư Đình thì bình tĩnh hơn nhiều — ánh mắt sau lớp kính mảnh chỉ hơi sáng lên, rồi nhanh chóng cúi xuống nhìn màn hình, trả lời bằng giọng điềm nhiên. Chỉ có ngón tay cầm bút… vẫn khẽ run.
Nero là người đầu tiên nhận ra ánh nhìn của Asachar.
Ánh mắt hai người chạm nhau — chỉ một giây. Người đàn ông da nâu ấy đỏ mặt cúi đầu, chỉ dám nhìn chằm vào mặt bàn.
Ngay sau đó, Nero cảm nhận thêm một luồng nhìn khác — mạnh mẽ và trực diện.
Nghiêng đầu, hắn bắt gặp đôi mắt lam nhạt của Heydrich, vị nguyên soái của đế quốc.
Ánh mắt giao nhau, nhưng Heydrich không hề né tránh.
Hắn cứ thế thẳng tắp nhìn Nero — bình tĩnh, mà cũng đầy ẩn ý.
Nero khẽ cong môi, tựa lưng vào ghế, không né, cũng chẳng nhượng bộ. Hắn muốn xem đối phương định giở trò gì.
Bộ trưởng Khoa học – Kỹ thuật quốc phòng cảm thấy bầu không khí là lạ, tưởng rằng bệ hạ và nguyên soái sắp to tiếng nữa, bèn vội vàng đứng lên hòa giải: “Bệ hạ, hôm nay ngài… ăn mặc thật là… thanh nhã! Hoàn toàn khác ngày thường. Chẳng hay… ngài có lịch trình ngoại giao nào sao?”
Đại học sĩ Gagne khẽ ho khan, định kéo lại không khí, nhưng Heydrich vẫn không dời mắt khỏi Nero. Cuối cùng, ông đành tiếp lời:
“À… Ừm… Hôm nay bệ hạ có sắp xếp một buổi phỏng vấn cá nhân, chủ yếu hướng đến giới trẻ…”
“Cho nên, là hôm nay…”
Heydrich bỗng lên tiếng, giọng trầm khàn, cắt ngang lời Gagne. Hắn vẫn nhìn Nero, ánh mắt như lưỡi dao giấu sau tấm màn nhung.
“Phải không?”
Asachar khẽ ngẩng đầu, liếc ra phía sau Nero — nơi Bạch Lang Kỵ đang im lặng đứng gác. Khoảnh khắc ấy, dường như hắn hiểu ra điều gì đó. Sắc đỏ nơi tai dần tan đi.
“... Bệ hạ ăn mặc tỉ mỉ như vậy, là vì buổi ‘phỏng vấn’, phải không?”
Heydrich vẫn nhìn Nero, giọng nhẹ như gió thoảng.
“Đúng vậy.”
Nero lạnh nhạt đáp, đặt mạnh bút quang xuống bàn, đôi mắt đỏ ánh lên sắc lạnh:
“Thì sao?”
Trong khoảnh khắc, tất cả các Alpha đều nín thở. Chỉ có khóe môi… khẽ co giật.