Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)

Chương 864

Thấy tình hình dần trở nên căng thẳng, Diệp Tư Đình khẽ cất giọng: “Asachar.”

Cặp mắt vàng lạnh lẽo chậm rãi chuyển hướng, vẫn còn phảng phất sát khí. 

Diệp Tư Đình mấp máy môi, không phát ra âm thanh, chỉ nói khẽ một chữ: “Không được.”

Khoảng lặng kéo dài. Cuối cùng, Asachar thu lại ánh nhìn, sắc mặt trầm tĩnh.

Một cảm giác bi thương mơ hồ thoáng qua gương mặt cứng rắn ấy, rồi không nói một lời, hắn bước ra khỏi thang máy, lặng lẽ rời đi.

Đám công dân Charon thở phào, bắt đầu xì xào bàn tán nhỏ giọng:

“Là Asachar… đệ nhất chiến thần của đế quốc! Nghe nói mỗi lần ngài ra trần đều là một cuộc chiến sinh tử!”

“Quả thật uy vũ vô song… thân hình kia, khí thế ấy, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta khiếp phục.”

Cửa thang máy khép lại, tách biệt hai luồng khí thế cường đại vừa rồi. 

Noel nhẹ nhõm thở ra, cúi đầu cảm tạ Diệp Tư Đình. Nhưng vị tể tướng tóc bạc chỉ khẽ gật đầu, không nói gì.

Thần sắc hắn dần trầm xuống, chẳng còn chút nét vui vẻ như khi nãy. Đến khi thang máy dừng lại, Diệp Tư Đình nghiêng đầu, nói nhỏ: “Đến nơi rồi. Hãy đứng cho vững.”

Noel còn chưa kịp hiểu, thì ngay khoảnh khắc cửa thang mở ra, toàn bộ công dân phía trước đồng loạt quỳ xuống, tiếng hô vang dội như sấm:

“Tham kiến Hoàng đế bệ hạ!”

Noel hoảng hốt, vội vàng quỳ theo. Bên cạnh, vị tể tướng tóc bạc cũng chậm rãi quỳ một gối, nét mặt vẫn điềm tĩnh, không để lộ cảm xúc.

Rồi một giọng nói quen thuộc vang lên — thanh lãnh, trầm ổn, mang theo uy quyền khiến cả đế quốc phải cúi đầu

“Không cần đa lễ. Các khanh đã từ Charon xa xôi tới đây bất chấp đường xá vất vả trẫm xin tỏ lòng cảm kích.”

Người dân Charon ngẩng đầu lên, ánh mắt ngập tràn xúc động. 

Đối với họ, vị hoàng đế ấy là tín ngưỡng — là ánh sáng chỉ có thể thấy qua màn ảnh hoặc trong những buổi tế lễ xa xôi. 

Vậy mà hôm nay, người lại đứng trước mắt họ, gần trong gang tấc.

Họ gần như không tin nổi cảnh tượng ấy là thật. 

Dáng vẻ ấy, tuy giản dị, nhưng vẫn toát lên khí thế không thể xâm phạm. 

Giữa thần dân và bệ hạ, vẫn là khoảng cách giữa ánh sáng và bóng tối — nhưng trong khoảnh khắc này, dường như cả vương đô đều lặng yên cúi đầu trước sự hiện diện của đấng quân vương.

Một vài người khẽ thốt lên lời trong lòng: “Bệ hạ… hôm nay người mặc thường phục ư?”

Không… không hẳn là y phục thường ngày. 

Có điều gì đó khác lạ — bộ lễ phục kia tinh xảo và trang trọng, ánh quang ẩn hiện trong từng đường vải, khiến người ta khó dời mắt. 

Nó không mang vẻ xa cách thường thấy của bậc đế vương, mà giống như khí chất của một quý công tử nho nhã trong đại yến, kiều diễm mà kiêu ngạo, toát lên vẻ cao quý vốn thuộc về hoàng thất.

Chính điều ấy khiến dân chúng Charon sững sờ, thầm tự hỏi “Chắc có lẽ hôm nay bệ hạ cần tham gia một yến hội long trọng nào đó.”

Bình Luận (0)
Comment