Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)

Chương 863

Diệp Tư Đình bật cười khẽ, tiếng cười trong trẻo vang lên, dường như hoàn toàn không nhận ra không khí kỳ lạ xung quanh. Hắn dìu lấy cánh tay Noel, đi lướt qua bên cạnh Heydrich — tay vẫn chưa chịu buông.

Vai chạm vai, vô tình hay cố ý, không ai rõ.

Heydrich khẽ nhắm mắt, dằn xuống cơn cuồng nộ đang sục sôi, ép bản năng c**ng b** trong cơ thể trở lại chỗ sâu nhất. 

Hắn cúi đầu, liếc qua thiết bị liên lạc cá nhân. Trên màn hình, dòng tin nhắn mới vừa lóe sáng.

“Ít nhất, cũng nên học được cách tôn trọng ý nguyện của bệ hạ, phải không?”

Cơ hàm Heydrich căng lại, sống lưng căng cứng.

Cùng lúc đó, đoàn người Charon rộn ràng tiến lại gần. Một thanh niên reo lên đầy phấn khích:

“Trời ơi! Ngài là Diệp Tư Đình sao?! Không ngờ có thể gặp ngài ở vương đô!”

Diệp Tư Đình khẽ mỉm cười, giọng nói ôn hòa, thái độ lịch thiệp: “Cảm ơn các vị. Hoan nghênh đến vương đô.”

Vị tể tướng tóc bạc quyền cao chức trọng bậc nhất đế quốc lại mang theo vẻ gần gũi hiếm thấy, trái ngược hẳn với dáng dấp lạnh lùng của nguyên soái. 

Diệp Tư Đình đi dọc hàng người, nụ cười hòa nhã không rời môi: “Cảm tạ chư vị đã vượt ngàn dặm mà đến, hỗ trợ công tác toà thẩm phán. Mong rằng trong những ngày lưu lại vương đô, mỹ thực nơi đây có thể hợp khẩu vị chư vị.”

Một người cảm kích cúi đầu, hỏi nhỏ: “Tể tướng đại nhân, xin hỏi phải cho hài tử ăn gì mới có thể thông tuệ như ngài được? Người ta nói những cống hiến của ngài chỉ vỏn vẹn trong chưa đầy một năm nay đã giúp đế quốc tiến bộ cả trăm năm!”

Diệp Tư Đình hơi nhướng mi, cong môi đáp nhẹ, nửa đùa nửa thật: “Vậy thì… ăn nhiều cá chăng? Ta chỉ nói đùa thôi.”

Hắn vẫn dìu Noel, người vẫn còn choáng váng vì dư chấn từ áp chế của Heydrich cùng y bước vào thang máy không gian.

Khi cửa thang vừa mở, đám công dân Charon ríu rít khi nãy bỗng đồng loạt khựng lại, lùi một bước, hít mạnh một hơi.

Trước mặt họ — là chiến thần của đế quốc, người được mệnh danh là kẻ mạnh nhất nơi chiến trường: — Sát thần, Asachar. 

Thân hình cao lớn, phong thái uy nghi, khiến khoang thang máy rộng đến mấy cũng bỗng trở nên chật chội.

Diệp Tư Đình hơi nghiêng người, lưng hướng về phía đám đông, ánh mắt xanh biếc khẽ nâng lên, môi mấp máy — như nói điều gì chỉ mình Asachar nghe thấy.

Ngay từ lúc cửa thang mở ra, cặp mắt vàng kim lạnh như kim loại của Asachar đã khóa chặt vào Noel — người đang được Diệp Tư Đình đỡ lấy. 

Ánh nhìn ấy không chất chứa ý đồ thù địch hay tức giận nào, không cần khí thế hay áp lực; chỉ một tia sắc lạnh thôi cũng đủ khiến người đối diện nghẹn thở.

Noel sững người, mồ hôi lạnh rịn dọc sống lưng.

Thần linh trên cao… tôi rốt cuộc đã phạm tội nghiệt gì? — Anh ta tự hỏi trong lòng.

Bình Luận (0)
Comment