Tàu xuyên không khẽ rung lên rồi hạ cánh xuống cảng thủ đô. Đoàn bồi thẩm viên từ Charon mang theo đống hành lý lớn nhỏ, lần lượt bước ra khỏi khoang.
Cảnh tượng tráng lệ của thủ đô khiến cơn hoảng loạn vừa nãy bỗng trở thành một “sự cố nhỏ” — chút gia vị cho chuyến thăm thú đầy thú vị mà thôi.
Người dân Charon ríu rít nói cười, vừa đi vừa chỉ trỏ, ánh mắt tràn đầy tò mò khi tiến vào khu cảng chính. Trong hàng người, Noel lề mề đi cuối hàng, vừa cúi đầu lướt video trên Tinh Võng vừa suýt đâm sầm vào người trước mặt.
Anh ta ngẩng đầu — rồi khựng lại.
Ở cuối hành lang, đang đứng đó là một nhân vật huyền thoại của đế quốc — Nguyên soái, Hermann Heydrich.
Cả đời mấy người có diễm phúc được trực tiếp diện kiến vị thống soái tối cao bằng xương bằng thịt này, vậy mà hôm nay, vị nhân vật huyền thoại ấy lại đột ngột hiện lên đứng ngay trước mắt mình — không khí im lặng như bị một tảng băng màu lam khổng lồ làm cho đông cứng.
Khoác trên mình quân phục đen tuyền, dáng người thẳng tắp, khí thế sắc bén như lưỡi dao vừa rút khỏi vỏ.
“Ôi trời ơi!”
“Là Nguyên soái Heydrich thật kìa!”
“Tôi ngất mất— có thể xin chữ ký không? Đây là huyền thoại sống đó nha!”
“Bớt bớt đi! Ngài ấy không phải minh tinh gì đâu! Người ta là nguyên soái, là huyền thoại chiến công đầy trời đấy!”
Đám đông vừa phấn khích vừa hoảng hốt, nói năng lộn xộn rồi tự động lùi lại — bởi khí thế lạnh buốt từ người đàn ông kia khiến ai cũng nghẹt thở.
Heydrich chẳng mảy may để ý, chỉ trầm giọng nói, âm sắc như sắt lạnh: “Phi thuyền đang đợi ở cảng trung tâm.”
Rồi anh ta bước thẳng tới. Đám người vội vã tách ra, nhường đường theo bản năng.
“Ra khỏi hành lang này, đi theo thang là đến.”
“Vâng vâng! Cảm ơn ngài!”
“Không lẽ… ngài Heydrich đích thân đến đón chúng ta sao?”
“Không thể nào, chắc tình cờ thôi?”
“Nhưng… đây là hành lang dân dụng mà? Nguyên soái đâu có dùng lối này…”
Giữa tiếng xì xào, tiếng bước quân ủng nặng nề đột nhiên dừng lại.
Noel – đi cuối hàng đang cắm đầu vào trí não – suýt nữa đâm sầm vào vị nguyên soái nào đấy.
Anh ta ngẩng đầu, vừa kịp thấy huy chương lấp lánh trên vai áo khoác đen — rồi ánh mắt chạm vào đôi mắt lam lạnh buốt như băng.
“Ơ… xin lỗi, tôi—”
Anh ta chưa nói hết câu thì một luồng áp lực khổng lồ đã đè ập xuống. Không khí như đông cứng, ép chặt lấy lồng ngực khiến máu trong người anh gần như ngưng trệ.
Đó là áp chế pheromone — thứ bản năng sinh học dùng để tuyên chiến áp đảo kẻ khác. Nhưng nếu là Alpha đỉnh cấp như Heydrich, cảm giác đó chẳng khác nào bị nghiền nát từ trong ra ngoài.
Noel mặt cắt không còn giọt máu, chân run bần bật rồi ngã nhào xuống đất.
Heydrich vẫn đứng thẳng, ánh mắt lạnh lùng, vô cảm. Ánh nhìn lướt qua chiếc trí não rơi xuống sàn, rồi dừng lại trên khuôn mặt đẫm mồ hôi của Noel — sắc lạnh như tên sát nhân cầm dao đang săm soi nên cắt chỗ nào đầu tiên.
Cảm giác ấy thực sự khiến người ta chỉ muốn nôn mửa.
Thế nhưng, những người xung quanh đều là Beta, chẳng ai hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trong mắt họ, chỉ thấy Noel run như cầy sấy, trông như sắp quỳ rạp xuống đất.
Trong đầu anh chỉ còn một ý nghĩ duy nhất: “Cái quái gì thế này… đáng sợ quá!! Cho tôi về nhà đi!!”
Ngay khi anh sắp khuỵu xuống, một cánh tay từ phía sau vươn ra, nhẹ nhàng đỡ lấy anh.
“Không sao chứ, vị công dân này?”
Giọng nói nhẹ nhàng, ôn hòa — như một làn gió xuân quét qua đông lạnh.
Người vừa xuất hiện vậy mà lại là vị thủ tướng tóc bạc của đế quốc.
Đoàn người Charon đồng loạt há hốc miệng.
Ngày đầu tiên đặt chân tới thủ đô, họ không chỉ gặp một mà là hai nhân vật quyền lực bậc nhất đế quốc.
Một khởi đầu thật sự… không thể nào quên.