Văn Cửu Uyên từ trước đến nay đối với việc Hạ tiểu thái nấu ăn cũng không xem là chuyện gì lớn.
Y căn bản chẳng hề để tâm, trong lòng nghĩ, chỉ là một tiểu tử con con, nấu ăn cũng toàn dựa vào thực đơn tìm được ở khu chợ dưới chân núi, lại còn có Hạ Thư Từ ở bên cạnh tận tình chỉ dẫn, có thể tệ tới mức nào chứ?
Thế nên, khi Hạ tiểu thái mang thức ăn lên, y cũng theo thường lệ, nể mặt mà gắp thử vài đũa.
Trước khi động đũa, Hạ Thư Từ lại có vẻ hơi do dự, duỗi tay kéo nhẹ ống tay áo y, truyền âm nói:
“Cửu Uyên, ngươi có nhìn ra chỗ nào bất thường trong đồ ăn này không?”
Văn Cửu Uyên tập trung nhìn kỹ một lát, đáp:
“Không có.”
Hương vị bình thường, màu sắc cũng bình thường, dùng đũa chọc thử vài cái thì mềm mềm, chắc là đã chín.
Hạ Thư Từ khẽ thở phào nhẹ nhõm:
“Được, ta tin ngươi.”
Văn Cửu Uyên đã bảo không sao, vậy chắc chắn sẽ không có chuyện gì.
Thế là bọn họ bắt đầu dùng bữa trong ánh mắt đầy mong đợi của Hạ tiểu thái.
Hạ tiểu thái cũng tự mình bưng chén, ăn rất hăng say, vẻ mặt vô cùng hài lòng.
Nhưng rồi đến đêm khuya…
Văn Cửu Uyên đang ôm Hạ Thư Từ chìm vào giấc ngủ, lúc nhắm mắt còn là trong phòng ấm áp, nhưng lúc mở mắt ra thì đã ở một thế giới xa lạ.
Y vẫn mặc áo lót mềm màu đen nhánh, chính là bộ y đã mặc khi ôm Hạ Thư Từ đi ngủ.
Tóc dài xõa xuống, bị gió nhẹ thổi bay lất phất. Gương mặt sắc lạnh của y dưới ánh nắng ban ngày càng hiện rõ những đường nét u tối.
Người đi đường chung quanh ai nấy đều mặc trang phục lạ lẫm, đàn ông phần lớn tóc ngắn. Kiến trúc nơi đây có phong cách hoàn toàn khác biệt với Ma Vực hay Nhân giới mà hắn từng sống, từng tòa nhà bằng thủy tinh và đá quý bất ngờ mọc lên từ mặt đất, những cỗ quái vật bằng sắt thép gầm rú chạy vụt qua.
Văn Cửu Uyên thử vận chuyển linh lực, tu vi vẫn còn nguyên vẹn.
Y đứng cách con đường sắt thép gào rú không xa, chợt nhìn thấy bên kia đường, ngay trước một cửa hàng tiện lợi, có một đứa nhỏ đang ôm gối, co rút lại nơi góc tường.
Đứa nhỏ kia tuổi còn rất nhỏ, thoạt nhìn chỉ lớn hơn Hạ tiểu thái vài tuổi. Gương mặt bẩn thỉu xám xịt, bên má còn hằn rõ một dấu bàn tay sưng đỏ.
Đứa nhỏ ấy tóc đen, mắt tròn như hạt ô đồng, làn da trắng bệch, chỉ là quần áo mặc trên người đã cũ sờn, lấm lem.
Bên cạnh, một nam nhân trung niên đang vội vàng bán hàng trước cửa hàng tiện lợi. Trong lúc dọn đống bia ngoài cửa, không nhịn được bực tức, hung hăng đá đứa nhỏ một cú:
“Có chút việc cũng làm không xong, chỉ biết vướng chân vướng tay! Cút ra bên kia ngồi yên cho tao!”
Đứa nhỏ bị đá một cú cũng không khóc la, chỉ im lặng siết chặt góc áo, lặng lẽ đứng dậy, lê bước ra ngồi nép ở mép đường.
Chính là khoảnh khắc cậu nhóc cúi đầu xoay người ấy, Văn Cửu Uyên chợt khựng lại.
Y nhận ra gương mặt non nớt kia…Chính là Hạ Thư Từ khi còn bé.