Văn Cửu Uyên nhìn thấy dấu bàn tay sưng đỏ trên khuôn mặt nhỏ kia, sắc mặt lập tức trầm xuống, bước chân cũng nhanh hơn vài phần.
Người đàn ông trung niên đã quay trở lại cửa hàng tiện lợi, hoàn toàn chẳng buồn liếc nhìn đứa nhỏ bên ngoài. Như thể nó có sống hay chết, cũng chẳng ai quan tâm.
Ngay khoảnh khắc đó, một người đàn ông trung niên khác đi ngang qua ven đường, thấy đứa trẻ không ai trông nom, ánh mắt liền tối đi. Hắn thoáng khom lưng, nhanh như chớp ôm lấy đứa nhỏ.
Tiểu Thư Từ sững sờ trong chốc lát, theo bản năng giãy dụa, định mở miệng kêu cứu, lại bị hắn mạnh tay bịt kín miệng mũi.
Ngay sau đó, một giọng nói âm trầm lạnh băng như tiếng sấm giữa trời đông vang lên phía sau hắn: “Súc sinh, ngươi định làm gì?”
Cánh tay ôm đứa nhỏ chưa kịp siết chặt đã bị một luồng khí lực đánh trúng mạch máu, đau đến mức trung niên nam nhân gào lên thảm thiết, buông tay trong vô thức. Thân thể nhỏ nhắn trắng trẻo lập tức lăn khỏi vòng tay hắn.
Văn Cửu Uyên giơ tay tiếp lấy, ôm trọn đứa nhỏ vào ngực.
Đối diện với ánh mắt trầm giận của y, Tiểu Thư Từ ngẩn người, như quên cả giãy dụa.
Tên nam nhân vừa toan bắt cóc còn chưa kịp gào lên thêm câu nào, đã bị một cước đá ngã lăn quay. Văn Cửu Uyên không thèm ngoái đầu lại, ôm chặt nhóc mập rồi xoay người rời đi.
Y cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ sững sờ trong ngực, lại thấy má cậu vẫn còn sưng tấy, yết hầu khẽ chuyển động, nhưng không thốt nên lời.
Không cần hỏi, y cũng biết đau đến mức nào.
Một luồng nghẹn ứ dâng lên trong ngực Văn Cửu Uyên. Y vốn đá ngã tên bắt cóc kia rồi, nhưng giờ lại muốn quay lại đạp thêm mấy cước vào gã nam nhân trong cửa hàng tiện lợi kia.
Hắn làm sao có thể để đứa nhỏ này chịu đựng như vậy?
Mà kỳ lạ là, tiểu Thư Từ không hề giãy dụa trong lòng y. Vì trọng tâm không vững, ngược lại còn ngoan ngoãn vươn tay ôm lấy cổ y.
Văn Cửu Uyên không khỏi siết chặt vòng tay. Nhưng lại sợ làm cậu đau, y lập tức cưỡng chế bản thân thả lỏng lực đạo.
Y biết, giành lấy con của người khác là sai. Biết bế đứa nhỏ của nhà người ta bỏ đi cũng chẳng khác nào kẻ buôn người khi nãy.
Nhưng y cũng biết rõ một điều…
Đây là mộng cảnh.
Là ảo ảnh, là chiêm bao, là áp mộng, hoặc một thứ gì đó tương tự.
Vậy nên y có thể làm những việc mình muốn mà không cần kiêng dè. Dẫu sao thì Hạ Thư Từ đã trưởng thành, hiện đang ở ngay bên cạnh y ngoài hiện thực.
Sau lưng vẫn còn vang lên tiếng gào gọi cảnh sát của tên bị đá ngã, nhưng Văn Cửu Uyên chỉ nghe thấy tiếng hỏi nhỏ vang lên từ trong ngực:
“Báo cảnh sát là gì vậy?”
Tiểu Thư Từ ngẩng đầu, đôi mắt ngơ ngác. Rồi lại nhỏ giọng nói:
“Chính là… gọi người đến… đòi lại công đạo.”
Văn Cửu Uyên hiểu rồi.
Không sao cả. Y đang ở trong mộng của chính mình.
Mà trong giấc mộng này, y chính là công đạo.
Nghĩ vậy, y quay người, ôm tiểu Thư Từ quay trở lại cửa hàng tiện lợi. Y nhìn chằm chằm gã đàn ông vừa đá đứa nhỏ ban nãy, giơ chân đạp liên tục mấy cú, đá cho hắn nằm sõng soài dưới đất, không bò dậy nổi.
Tiểu Thư Từ hình như chưa từng thấy cảnh tượng nào như vậy, mở to đôi mắt nhìn Văn Cửu Uyên, lại liếc sang người cha sinh học vừa bị đánh, rồi lại quay về nhìn nam nhân xa lạ nhưng tràn đầy tức giận này.
Cậu dường như không hề nghĩ sẽ có người vì mình mà tức giận như vậy.
Cậu cũng không có chút lưu luyến nào với người đàn ông thường xuyên mắng chửi và đánh đập mình kia. Dù nghe thấy tiếng ông ta r*n r* đau đớn, trong mắt cậu cũng không có lấy một tia do dự hay không đành lòng.
Tiểu Thư Từ không biết nam nhân ôm mình là ai.
Dẫu rõ ràng xa lạ, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy thân thuộc.
Mà cái ôm ấy… lại vững chãi đến mức như có thể chặn gió thổi ngang đồng hoang, dập yên cả bầu trời cuồng phong mưa bão.
Tựa như y đã từng ôm qua hài tử trong ngực này hàng ngàn vạn lần, mỗi một lần đều có thể nghe rõ tiếng tim đập trầm ổn nơi lồng ngực, nghe thấy thanh âm thấp nhẹ vang vọng từ trong tâm khảm, từng tiếng một gọi tên y, nối tiếp theo sau là vô vàn lời yêu thương.
Văn Cửu Uyên một cước đá kẻ kia lật người, sau đó lại tung thêm mấy cú nữa, trầm giọng hỏi tiểu Thư Từ:
“Có muốn tự mình đi đá hai cái cho hả giận không?”
Lúc này y rốt cuộc cũng đã nhìn ra vài phần manh mối.
Những kẻ kia luôn miệng hô hoán muốn gọi người tới chủ trì công đạo, thế nhưng gọi đã lâu, vẫn chưa thấy bóng dáng ai xuất hiện.
Không biết có phải là do trong ký ức của tiểu Thư Từ chưa từng xảy ra đoạn này, cho nên hiện tại cũng không phát sinh.
Vậy nên, nếu những chuyện này thật sự đã từng xảy ra… có phải cũng có nghĩa là, Hạ Thư Từ trong mộng cảnh này, cũng có thể tùy ý làm càn một hồi?
Vừa nghĩ đến đó, liền thấy vài nhân viên mặc chế phục lam sẫm đi tới, phía sau họ còn có không ít người mặc bạch y, y bào dính máu đỏ sẫm đã khô khốc, thoạt nhìn giống như mới vừa khiêng một người bị mất máu quá nhiều đi qua.
Văn Cửu Uyên nhíu mày, trong lòng dâng lên mấy phần bất an.
Mộng cảnh của Hạ Thư Từ, lại xuất hiện số lượng lớn máu như thế, hiển nhiên không phải điềm lành.
Tiểu Thư Từ dường như không hề hay biết, chỉ ngẩng đầu nhìn đám người kia chớp chớp mắt, sau đó lại quay đầu, ngoan ngoãn ôm lấy Văn Cửu Uyên, nhẹ giọng nói:
“Không cần đánh nữa đâu, cảm ơn anh.”
Văn Cửu Uyên nhẹ nhàng xoa đầu nhóc mập, ôm hắn rời khỏi nơi đó.
Cảnh vật trong mộng tuy không rõ ràng, nhưng cửa hàng tiện lợi và khu vực xung quanh vẫn hiện ra rõ rệt, càng đi xa thì mọi thứ càng trở nên mơ hồ. Cách đó không xa có một công viên, tuy khoảng cách không gần, nhưng lại được dựng nên rõ ràng khác thường trong mộng cảnh.
Y liền hướng về phía ấy mà đi, tìm một chỗ yên tĩnh, lau sạch ghế đá rồi ngồi xuống, ôm lấy tiểu Thư Từ vào trong lòng, tay nhẹ nhàng chạm lên bên má đang sưng vù của hài tử.
Ma khí âm thầm hội tụ nơi lòng bàn tay, phát ra chút ấm áp, từng chút từng chút xoa dịu vết sưng đỏ trên khuôn mặt nhỏ kia.
Cho đến khi thương thế hoàn toàn tiêu tan.
Văn Cửu Uyên thấp giọng nói:
“Đáng lý nên đánh lại vài cái mới phải. Sao không nói với ta?”
Tiểu Thư Từ mở to mắt, tò mò sờ sờ mặt mình, không còn cảm giác đau hay sưng tấy, liền nhỏ giọng đáp:
“Cảm ơn anh.”
Đôi mắt cong lên, hiện ra một nụ cười trong sáng thuần khiết:
“Em quên mất rồi.”
Văn Cửu Uyên giơ hai tay ra, cười hỏi:
“Còn muốn ôm nữa không?”
Tiểu Thư Từ liền mở hai tay ra, trân quý ôm chặt lấy y.
Cậu nghiêng đầu, tựa lên ngực Văn Cửu Uyên, cảm thấy đôi mắt và sống mũi đều chua xót.
Văn Cửu Uyên hỏi:
“Thường xuyên tới nơi này sao?”
“Ừm. Đây là căn cứ bí mật của em.”
Tiểu Thư Từ nghiêm túc gật đầu, “Mỗi khi không vui, em đều sẽ tới đây.”
Khó trách nơi này, cũng như cửa hàng tiện lợi, hiện ra rõ ràng trong mộng.
Văn Cửu Uyên cúi đầu nhìn nhóc mập trong lòng, nhịn không được vươn tay nhéo má cậu, thấp giọng nói:
“Không biết còn có thể lưu lại đây bao lâu…”
Tiểu Thư Từ tựa hồ không nghe hiểu, hoặc cũng có thể trong tiềm thức đã sớm hiểu rõ, chỉ lặng lẽ mở to đôi mắt đen lay láy nhìn Văn Cửu Uyên, như muốn khắc sâu hình bóng hắn vào tận đáy lòng.
Sau đó cậu nhảy xuống khỏi lòng Văn Cửu Uyên, nói:
“Anh ơi, anh có đói không? Em còn một ít tiền tiêu vặt, mời anh ăn hoành thánh ngon nhất gần nhà em!”
Tựa hồ cậu đã quên chuyện vừa mới bị cha đánh mắng, bị ghét bỏ như thế nào. Với cậu, đó chỉ là chuyện thường ngày mà thôi.
Chỉ cần gặp được một người bằng lòng dành cho mình chút ấm áp, tiểu Thư Từ liền sẽ mang theo ánh mặt trời và sự hoạt bát, một lần nữa chiêu đãi thật tốt người ấy.
Văn Cửu Uyên khẽ v**t v* khuôn mặt đã hồi phục hoàn toàn của hắn, nhẹ nhàng đáp:
“Được.”
Tiểu Thư Từ từ khách thành chủ, kéo tay Văn Cửu Uyên, người rõ ràng cao hơn mình cả cái đầu đi phía trước.
Văn Cửu Uyên cúi người bế nhóc con lạch bạch chạy đằng trước lên, nói:
“Ngươi cứ chỉ đường, ta ôm ngươi đi, sẽ nhanh hơn một chút.”
Dù sao thì trong giấc mộng này, thời gian của họ có lẽ cũng không còn bao nhiêu.
Nhóc mập vui vẻ ôm chặt lấy Văn Cửu Uyên, không nói ra rằng thực ra mình đã muốn như vậy từ lâu.
Tiểu Thư Từ rất thích nhiệt độ cơ thể người này.
Thích cảm giác được người này chạm vào, thích sự thân mật, thích cách y nhẹ giọng nói chuyện với mình.
Là bản năng thích, là phản ứng sinh lý, chỉ cần nghe thấy thôi cũng khiến người ta không kìm được mà cảm thấy vui sướng.
Tiểu Thư Từ an tâm rúc trong ngực Văn Cửu Uyên, chỉ đường:
“Rẽ trái, đi thẳng một chút rồi lại rẽ trái, vào cửa tiệm thứ hai là được.”
Văn Cửu Uyên vậy mà có thể nếm ra được hương vị.
Là mùi hương rất ấm áp, vô cùng phong phú, cách làm khác hoàn toàn với những gì hắn từng ăn ở Ma Vực hay Nhân tộc.
Tiểu Thư Từ múc cho hắn hai muỗng rau xanh thái vụn, Văn Cửu Uyên nếm thử, liền cảm nhận được một mùi cay đặc trưng kỳ lạ.
Tiểu Thư Từ múc cho mình ba muỗng lớn, ôm chén vừa húp vừa ăn rào rào.
Ăn xong hoành thánh, Tiểu Thư Từ lại dắt Văn Cửu Uyên đến công viên mà mình từng thích nhất khi còn nhỏ, cùng cậu chơi chiếc xe đạp cũ kỹ sơn đã tróc mà mình từng yêu thích.
Cậu dắt Văn Cửu Uyên đi đến tất cả những nơi từng yêu thích, giới thiệu từng ngõ ngách, từng hàng xóm quen mặt, đang định dẫn hắn đi xa hơn thì lại bị cảnh tượng mơ hồ trước mắt ngăn cản.
Tiểu Thư Từ hơi sững người, nhỏ giọng lầm bầm “biết ngay mà”, sau đó kéo tay Văn Cửu Uyên xoay người bỏ đi.
Tiểu Thư Từ dẫn Văn Cửu Uyên đến nơi cậu từng bị lừa bán, đến trường cấp hai, cấp ba rồi đại học; cho y xem căn phòng thuê đầu tiên bằng đồng lương thực tập của mình, kể cho y nghe về tên lãnh đạo ngốc nghếch và mấy đồng nghiệp ngớ ngẩn.
Văn Cửu Uyên ôm trong lòng một Hạ Thư Từ từ thiếu niên đến thanh niên, rồi dần dần trở về dáng vẻ quen thuộc hiện tại.
Trong đoạn cuối của giấc mộng, Văn Cửu Uyên thấy một con quái vật bằng thép khổng lồ gầm rú lao về phía họ.
Khi ấy, Hạ Thư Từ đang cầm đồng lương xa xỉ vừa mới lĩnh, định dẫn Văn Cửu Uyên đi ăn lẩu ở quán mình đã thèm từ lâu.
Thanh niên giật bắn người, theo bản năng đẩy Văn Cửu Uyên ra, phát hiện sau khi quái vật thép nghiền qua, bản thân vẫn không sao, mới thở phào nhẹ nhõm, bước đến bên Văn Cửu Uyên:
“Dọa chết người thật.”
Văn Cửu Uyên nghe thấy tiếng va chạm nặng nề và tiếng phanh gấp, rồi mọi âm thanh bỗng im bặt, chỉ còn lại tiếng của thanh niên vang vọng trong lồng ngực hắn:
“Ai nha ai nha.”
Thanh niên ngẩng đầu lên, nhìn Văn Cửu Uyên, làm ra vẻ nghiêm túc mà đưa tay che mắt hắn:
“Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn.”
Máu tươi trào ra, cảnh sát và nhân viên cấp cứu chạy tới, kéo dây cảnh giới, áo blouse trắng bị nhuộm thành từng mảng đỏ thẫm.
Phía sau không còn thấy rõ nữa.
Văn Cửu Uyên im lặng, không nói gì.
Hạ Thư Từ lầm bầm một tiếng, đưa tay ôm lấy y:
“Xem như đủ rồi, những gì muốn cho ngươi thấy thì ngươi đều đã thấy cả rồi.”
“Ôm ta tích cực như vậy,”
Hạ Thư Từ chồm tới hôn lên mặt hắn, “Về rồi thì cũng nhiều ôm Tiểu Thái một chút nha.”
Văn Cửu Uyên định bụng làm ra nụ cười ôn hòa hoàn mỹ, chỉ tiếc vẻ ngoài lại có vài phần gượng gạo.
Y rất nhanh liền từ bỏ cái ý nghĩ này, quay đầu lại nhìn Hạ Thư Từ, khẽ giọng nói:
“Tiểu Thái kia… nơi nào muốn ta ôm?”
“Nó mỗi ngày đều dính trên người ngươi đó.”
“Nói thế cũng phải,” Hạ Thư Từ hừ nhẹ, “Nó cũng thích ngươi, ngươi về ôm một cái, chắc chắn vui vẻ.”
“Được rồi.”
Hạ Thư Từ nói: “Vậy, ra ngoài đi dạo một chuyến?”
Văn Cửu Uyên lặng lẽ nhìn người trước mặt, tóc ngắn gọn gàng, bạch y sạch sẽ, thanh tĩnh đến mức khiến người ta không dám chạm vào. Y khàn giọng đáp: “Được.”
“Uy uy uy, cái biểu tình sầu khổ này là sao,” Hạ Thư Từ trừng y một cái, “Cùng lắm thì, sau này ngươi lại muốn ôm ta hồi nhỏ thì cứ nói, để Tiểu Thái lại nấu cơm thêm một lần là được.”
Văn Cửu Uyên: “……”
Hạ Thư Từ cười thành tiếng, nụ cười rất thật lòng.
Những chuyện cũ năm xưa, hắn đã sớm buông bỏ.
Mẫu thân hắn vốn bị bán tới nơi này, sau khi sinh ra hắn, may mắn thoát thân. Sau đó tổ mẫu qua đời, cha liền dẫn hắn rời khỏi, tới thành thị khác làm thuê. Hắn bị đẩy ra ngoài, không người trông nom, bị bọn buôn người bắt đi.
Ngày thứ ba bị đưa đến nhà người ta, Hạ Thư Từ nghĩ cách bỏ trốn. Sau được đồn cảnh sát tiếp nhận, hỏi hắn có người thân hay không, hắn chỉ bình tĩnh đáp: hắn là cô nhi.
Có một nhà thiện tâm mở quán cơm thu nhận hắn, cho hắn làm công đổi cơm ăn và chỗ nghỉ, mỗi ngày rửa mâm hai canh giờ, phụ trách ba bữa. Người ngoài thấy vậy cũng chỉ mắt nhắm mắt mở.
Hạ Thư Từ tự nuôi sống mình, sống không đến nỗi tệ.
Sau khi tới dị thế giới này, lại được Văn Cửu Uyên chăm sóc, sống càng thêm tốt.
Hắn có sư môn không tệ, có Văn Cửu Uyên, có Tiểu Thái.
Chấp niệm quá sâu với quá khứ chỉ là chuyện người yếu đuối mới làm. Bọn họ còn có rất nhiều ngày lành phía trước, cần gì phải vì chuyện cũ mà tự dằn vặt?
“Được rồi.” Hạ Thư Từ hôn nhẹ khóe mắt Văn Cửu Uyên, dịu giọng nói: “Trời sáng rồi.”
“Ác mộng, cũng kết thúc rồi.”
Lần nữa mở mắt, đã trở về gian phòng của họ.
Hạ Tiểu Thái ở một bên nhìn hai người, trong mắt long lanh nước, lo lắng không thôi: “Hu hu hu hu, cha, cha tốt, ta không bao giờ nấu cơm nữa đâu.”
Hạ Thư Từ: “……”
Văn Cửu Uyên: “……”
Hạ Thư Từ hỏi: “Chúng ta ngủ bao lâu rồi?”
Tiểu hài tử đáp: “Nửa tháng.”
Hạ Thư Từ: “……”
Văn Cửu Uyên đưa tay đỡ trán.
Không hổ là! Đúng là quá mạnh mẽ rồi, đồ ăn nhỏ của nhà y.
Hạ Thư Từ đứng dậy, bế Tiểu Thái đặt lên giường, để hắn nằm giữa hai người, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn: “Đừng khóc nữa, chúng ta đều bình an vô sự. Con đã giúp được một việc rất lớn rồi.”
Tiểu Thái lau nước mắt, lí nhí hỏi: “Thật sao?”
Văn Cửu Uyên gật đầu: “Thật.”
Y đưa tay xoa đầu Tiểu Thái. Hài tử kia liền chôn đầu vào lòng y một cái, sau đó lại chui vào lòng Hạ Thư Từ.
Văn Cửu Uyên bật cười khẽ: “Ta đi dạo một vòng nơi cha ngươi lớn lên khi còn nhỏ rồi.”
Tiểu Thái lập tức trừng to mắt: “Cái gì?!”
Sao hắn lại không được đi!
Văn Cửu Uyên nhướng mày: “Cho nên nói, phải cảm ơn Tiểu Thái chứ.”
Hạ Thư Từ cười nói: “Tiểu Thái thật là lợi hại.”
Hài tử lại ôm một cái bên này, ôm một cái bên kia, hai má đỏ bừng, nghiêm túc nói: “Lần sau ta cũng muốn đi!”
Hạ Thư Từ mỉm cười: “Tiểu Thái đừng khóc nữa, lần sau là có thể theo đi rồi.”
“Được !”