Nhạc Tĩnh đã sợ tới mức không dám nói tiếng nào.
Dưới loại tình huống này, bản thân hắn khó đảm bảo, đâu còn có thể trợ giúp được Liễu Tử Yên cơ chứ?
Toàn bộ quốc gia này đều thuộc về hoàng thất Lý gia, ba Đại Thánh phủ đều có bối cảnh hoàng gia.
Mà địa vị của Lý Man Thanh ở trong hoàng thất lại vô cùng siêu nhiên.
- La Đại Sư, ngươi xem nên trừng trị những người này thế nào a.
Trưởng công chúa lại cười nói.
Bịch!
Lời vừa nói ra, thân thể Định Viễn Hầu chấn động, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, trong lòng vô cùng hối hận.
Hắn không dám phản kháng.
Đường Uy chỉ là một trong bốn người con của Định Viễn Hầu hắn.
Coi như là may mắn chạy thoát thì gia tộc khổng lổ, mấy trăm miệng ăn của hắn sẽ khó thoát khỏi một kiếp.
Trái tim của Nhạc Tĩnh và Liễu Tử Yên run lên, sợ hãi không thôi.
- Khà khà! Trưởng công chúa, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ.
Một tiếng cười sáng sủa truyền đến.
Bỗng nhiên có một gã trung niên mặc áo dài màu đen xuất hiện ở bên cạnh Nhạc Tĩnh và Liễu Tử Yên.
- Nhạc bá bá.
Nhạc Tĩnh thở phào một hơi.
Người đến chính là Nhạc Phó Phủ chủ.
- Nhạc Quân? Ngươi muốn bao che cho người nhà ngươi sao?
Sắc mặt của trưởng công chúa không tốt một chút nào.
- Không! Nhạc mỗ tới đây là muốn trừng phạt hai tên tiểu bối này, không ngờ chúng lại dám mạo phạm trưởng công chúa.
Nhạc Phó Phủ chủ dùng vẻ mặt ôn hoà nói.
- Hai người các ngươi, còn không mau xin lỗi trưởng công chúa!
Nhạc Phó Phủ chủ quát lớn.
Nhạc Tĩnh và Liễu Tử Yên vừa muốn hành lễ nói xin lỗi thì...
- Không! Xin lỗi La Đại Sư cho ta.
Trưởng công chúa lạnh lùng nói.
La Đại Sư?
Nhạc Phó Phủ chủ dùng ánh mắt quái dị đảo qua La Thiên.
- La... La Đại Sư, tiểu nữ tử nhất thời hồ đồ, bất kính với ngươi.
Liễu Tử Yên cố nén khuất nhục, hạ thấp người hành lễ.
Bàn tay trắng như ngọc của nàng nắm chặt, móng tay cắm thật mạnh, làm cho vết máu xuất hiện.
Nhạc Tĩnh cũng chịu thiệt thòi mà xin lỗi, nhưng trong lòng hắn cũng không có khuất nhục lớn như nàng.
- Hai người các ngươi trở về diện bích suy nghĩ, khấu trừ nửa năm tài nguyên và bổng lộc.
Nhạc Phó Phủ chủ trầm giọng nói.
Sắc mặt của hai người cùng thay đổi, Nhạc Tĩnh còn tốt hơn một chút.
Thế nhưng sắc mặt của Liễu Tử Yên lại xám như tro tàn, đãi ngộ của học viên Hoàng kim rất tốt, khấu trừ nửa năm tài nguyên bổng lộc sẽ làm cho tốc độ tu hành của nàng chậm lại.
- Về phần ngươi... Định Viễn Hầu! Dám hạ sát thủ với đệ tử Thánh Phủ ở trước mặt công chúng.
Nhạc Phó Phủ chủ ném ánh mắt lạnh lẽo về phía trước.
Oanh!
Trên người hắn toả ra một cỗ khí tức thâm sâu như hiển, tay cách không đánh ra một đạo chưởng lực thâm trầm, to lớn.
Oành! Phụt!
Định Viễn Hầu ngã xuống đất, miệng phun ra máu, lại cười khổ một tiếng trong sự tuyệt vọng. Kế đó hắn lập tức bị hai gã Chấp sự Thánh Phủ bắt giữ.
- Mang hắn tới giao do quốc quân trừng trị, trưởng công chúa đã vừa lòng chưa?
Nhạc Phó Phủ chủ cười nói.
Chuyến này, hắn có thể giữ được mạng của hai tên vãn bối đã là dùng hết toàn lực rồi.
Về phần tên Định Viễn Hầu này, trước mắt nhiều người lại dám phái người xuất thủ với Đại sư trong mắt trưởng công chúa, khó có thể giảm bớt tội trạng được.
- La Đại Sư, ngươi có hài lòng không?
Trưởng công chúa lại hỏi.
- Coi như tạm được.
La Thiên khẽ gật đầu.
Dù sao Nhạc Tĩnh và Liễu Tử Yên cũng không để lại nhược điểm gì, lại thêm có bối cảnh là Nhạc Phó Phủ chủ, không có khả năng chỉnh đốn và làm bọn hắn suy sụp một cách đơn giản được.
Trừng trị như vậy cũng tốt.
Lúc trước Nhạc Tĩnh hoài nghi La Thiên là hung thủ giết ba người Đường Uy, nhưng không có chứng cứ, lại không thể trực tiếp ra tay.
Dưới tình huống thực lực địa vị chênh lệch không quá lớn.
Hai bên đánh cờ cần phải tuân thủ quy tắc cơ bản của trò chơi.
Định Viễn Hầu đã đánh giá sai thực lực và bối cảnh của La Thiên, đã bỏ qua quy tắc, tùy ý xuất thủ, cho nên mới rơi vào tình cảnh như vậy.
- La đại ca bị thương, tổn thất này người nào chịu trách nhiệm đây?
Trên mặt Lý Vân Tú hiện lên vẻ bi thương, bất mãn nói.
- Đây là một viên Tục Mệnh Đan. Chỉ cần còn một hơi, cho dù có tổn thương tới đâu thì cũng có thể bảo vệ được một mạng.
Nhạc Phó Phủ chủ vung tay, đột nhiên trong tay hắn xuất hiện một bình đan dược, sau đó ném cho La Thiên.
- Đa tạ Phó Phủ chủ.
Trong lòng La Thiên vui vẻ, đây chính là đan dược bảo vệ tính mạng a, lần này kiếm lợi lớn rồi.
Nhạc Phó Phủ chủ âm thầm đau xót, tổn thất lần này nhất định phải tìm Liễu gia, phụ thân của Nhạc Tĩnh để đòi lại.
- Nếu La Đại sư đã vừa lòng, việc này coi như kết thúc.
Trưởng công chúa khua tay nói.
Nhạc Tĩnh và Liễu Tử Yên như được đại xá, bị Nhạc Phó Phủ chủ mang đi.
- Làm phiền trưởng công chúa xuất thủ.
La Thiên ôm quyền nói.
- La Đại Sư, chúng ta đã nói qua rồi, coi như bằng hữu mà nói chuyện a.
Khuôn mặt của Lý Man Thanh cương lên.
- Được rồi, Lý cô nương.
La Thiên bất đắc dĩ nói, Lý Vân Tú bên cạnh che miệng cười khẽ.
- Mong Đại Sư có thời gian tới Vương đô một chuyến, Man Thanh có rất nhiều vấn đề về học thức muốn thỉnh giáo Đại sư.
Lý Man Thanh tươi cười nói.
- Nhất định.
La Thiên gật đầu, hắn cảm giác Lý Man Thanh còn có vấn đề gì đó muốn cầu mình.
Ở trước chiến bảo, nhị nữ đưa mắt nhìn La Thiên rời đi.
- Vân Tú, nói thật với cô cô, có phải con đã thích La đại sư rồi hay không?
Vẻ mặt Lý Man Thanh có chút nghiêm túc hỏi.
- Cô cô! Sao người... biết.
Khuôn mặt Lý Vân Tú đỏ bừng, ấp úng nói.
- Nếu như hoàng thất Lý gia chúng ta có thể liên hôn cùng kỳ tài như vậy, còn có vị sư tôn thần bí sau lưng của hắn nữa...
Lý Man Thanh nỉ non nói.
- Hừ! Ai nói muốn gả cho hắn chứ!
Lý Vân Tú xấu hổ che mặt, tức giận nói.
...
Vào ban đêm.
Một đạo tin tức kinh hãi truyền ra ở trong cao tầng chiến bảo.
Một vị học viên Bạch Ngân tên là La Thiên đã gặp vận may, không ngờ lại có thể chữa hết bệnh nan y của Vân Tú quận chúa, lại được trưởng công chúa và quận chúa tôn sùng là Đại Ss.
Ngay cả Định Viễn Hầu danh chấn Thương Vân cũng thua ở trong tay của hắn.
Ở trong cao tầng của Trục Nhật Thánh phủ, có một ít đạo sư cũng biết được tin tức này.
- Tiểu tử kia đã chữa hết bệnh nan y của quận chúa hay sao?
Lúc Lâm Đông Phong được biết tin tức này, toàn thân sửng sốt thật lâu.
Hắn chợt nhớ tới một chuyện.
Khi thu La Thiên làm đệ tử.
Vào ngày đó La Thiên từng chủ động hỏi, có phải trên người hắn có chứng bệnh gì đó hay không.
- Chẳng lẽ! Tiểu tử kia thực sự tinh thông y thuật, đã nhìn ra vấn đề căn cơ bị tổn thương của ta hay sao?
Thể xác và tinh thần của Lâm Đông Phong chấn động.
Ba mươi năm trước.
Bởi vì một lần kinh nghiệm thê thảm đau đớn mà đã làm cho căn cơ của hắn bị hao tổn, tu vi tổn hao đi rất nhiều, khó có thể tiến thêm một bước nữa.
Nếu không thì thành tựu của Lâm Đông Phong tuyệt đối không chỉ có như bây giờ, ít nhất phải là Phủ chủ Thánh Phủ trở lên.
Chuyện này là vết sẹo trong lòng hắn.
Cho nên, ngày đó Lâm Đông Phong rất tức giận, mới đuổi La Thiên đi.
Bây giờ nghĩ lại, ngoài hối hận ra, trong lòng Lâm Đông Phong còn có chút chờ đợi.
Bệnh nan y của Vân Tú quận chúa, quốc chủ đã mời các Y sư trong khắp Thương Vân quốc, tất cả đều không có biện pháp gì cả. Độ khó trị liệu không kém hắn là bao.
La Thiên có thể trị được bệnh của quận chúa, có lẽ cũng có thể trợ giúp được hắn.
- La Thiên đi đâu rồi?
Tâm tình Lâm Đông Phong rất là kích động, lập tức phái người đi tìm đối phương.
Kết quả hắn mới biết được, La Thiên đã quay về Trục Nhật Thánh phủ rồi.
- Được rồi! Trở về rồi hỏi cũng không muộn.
Lâm Đông Phong có chút tiếc hận, hắn còn có chức trách ở chiến bảo này, cần phải ở đây một đoạn thời gian ngắn mới có thể trở về được.
...
Đêm đó.
La Thiên đã trở lại Trục Nhật Thánh phủ.
Chuyện gì cũng không quan tâm mà đi ngủ một giấc trước.
Những ngày này La Thiên luân phiên chém giết ở trong Thú triều, đấu trí so dũng khí, thể xác và tinh thần đều rất mỏi mệt.
Sáng ngày thứ hai.
La Thiên tự nhiên tỉnh lại, tinh thần sảng khoái duỗi cái lưng một cái, đánh tan mệt mỏi.
Sau đó hắn bắt đầu chỉnh lý thu hoạch ở trong Thú triều.
Còn có một hơn nghìn Linh Nguyên tệ, đủ để làm cho các học viên Hoàng kim đỏ mắt.
Một số linh kiện Yêu thú Linh cấp cũng có giá trị xa xỉ.
Thu hoạch lớn nhất vẫn là chiến công giết chết Yêu thú, cùng với ba thành định mức Bích Linh đan đã được luyện chế kia.
- Đúng rồi, còn phải đi tới Tông Vụ điện bàn giao nhiệm vụ nữa.
La Thiên nhớ tới một chuyện.
Lần này đi tiền tuyến chống cự Thú triều là nhiệm vụ tập thể mà Thánh Phủ ban xuống.
Đánh chết Yêu thú là có thể đổi được điểm cống hiến.
Hơn nữa, căn cứ vào thứ tự của chiến công mà còn sẽ có ban thưởng cộng thêm.
Đi tới Tông Vụ điện.
Một cái bia chiến công to lớn đã dẫn tới sự quan tâm của các học viên.
Trên bia chiến công có ghi chép chiến tích top một trăm của nhiệm vụ Thú triều lần này.
La Thiên tập trung nhìn vào, top hai mươi đều là học viên Hoàng kim.
Nhìn xuống phía sau, đại bộ phận đều là học viên Bạch Ngân, gần như nhìn không thấy được học viên Thanh Đồng.
- Không có học viên Diệu Nhật.
La Thiên phát hiện ra, bảng danh sách này chỉ nhằm vào học viên Hoàng kim, Bạch ngân và Thanh Đồng.
Ô...ô...n...g!
Đột nhiên, trên tấm bia chiến công có ánh sáng lóe lên.
Ở trong ba mươi thứ hạng đầu có thêm ghi chép về chiến công của một người tên là Dương Hi.
Thứ 26, Dương Hi, học viên Bạch Ngân, 2798 điểm cống hiến.
- Dương Hi học trưởng không hổ là đại lão của khu Bạch ngân, có thể nhẹ nhõm giết vào ba mươi thứ hạng đầu.
- Lợi hại! Chiến tích như thế có thể đuổi kịp được học viên Hoàng kim nha.
Một gã thiếu niên mang theo khí khái hào hùng bức người đi ra Tông Vụ điện, xung quanh người hắn là vài tên học viên Bạch Ngân túm tụm.
- Coi như thông qua mà thôi, quy mô của Thú triều càng ngày càng nhỏ rồi.
Dương Hi hơi có vẻ kiêu ngạo nói.
Đúng lúc này, La Thiên đi về phía Tông Vụ điện, đi qua sát bên người Dương Hi.
Dương Hi nhíu mày:
- Người kia là ai?
Hắn là một trong ba vị đại lão của khu Bạch ngân, tu vi gần đạt tới cửu trọng, chiến lực bức thẳng học viên Hoàng kim.
Các học viên Bạch ngân khác nhìn thấy hắn, người nào mà không phải cung kính chào hỏi cơ chứ?
- Dương học trưởng, hắn là La Thiên. Là người đứng đầu tân sinh khóa này, trực tiếp tấn thăng lên làm học viên Bạch Ngân.
Có người bên cạnh hắn nói.
- Hắn chính là La Thiên?
Lông mày của Dương Hi nhảy lên.
La Thiên đắc tội với hai vị đại lão khu Hoàng kim, muốn hắn không biết cũng khó a.
- Tạ Lâm học trưởng!
Lúc này, một gã nam tử mặt hình vuông mặc áo màu vàng nhạt đi về hướng Tông Vụ điện.
Dương Hi vội vã nghênh đón.
Tạ Lâm học trưởng là chỗ dựa của hắn ở trong khu Hoàng kim, cũng là một trong các đại lão của khu Hoàng kim.
- Được rồi.
Tạ Lâm lạnh nhạt đáp lại.
Lấy tư cách là một trong các đại lão của khu Hoàng kim, hắn đã là người nổi bật trong đám học viên của Thánh Phủ, mục tiêu duy nhất để hắn phấn đấu chính là Diệu Nhật.
Tạ Lâm bước vào Tông Vụ điện, đi ở đằng sau La Thiên.
- Tránh ra!
Dương Hi khẽ quát một tiếng, tiến lên ngăn La Thiên lại.
- Hừ!
Vẻ mặt La Thiên có chút không vui nhìn Dương Hi và vài tên Bạch ngân nghênh đón vị Tạ Lâm học trưởng kia đi tới phía trước.
- Tiểu tử! Ngươi còn không cam tâm tình nguyện sao?
Dương Hi ném ánh mắt giễu cợt về phía La Thiên:
- Học viên Hoàng kim có quyền ưu tiên, nhường đường cho Tạ Lâm học trưởng là vinh hạnh của ngươi.
Tạ Lâm không thèm nhìn La Thiên lấy một cái.
Hắn coi đây là chuyện đương nhiên rồi tiến lên, lại đi tới trước mắt của một vị Trưởng lão trong Tông Vụ điện, lấy ra lệnh bài thân phận, xác nhận chiến công.
- Mau đi xem một chút, xem Tạ Lâm học trưởng đứng thứ mấy.
Đám người Dương Hi mang theo vẻ mặt hưng phấn chạy về phía bia chiến công bên ngoài đại điện.
Tạ Lâm là một trong bốn vị đại lão của khu Hoàng kim, chiến công tuyệt đối có thể đạt tới cực hạn, mà đây cũng là cơ hội tốt nhất để vuốt mông ngựa a.
Oa!
Trước Tông vụ điện vang lên một mảnh tiếng sợ hãi thán phục.
Ô...ô...n...g!
Vị trí đầu tiên của bia chiến công xuất hiện biến hóa.
Vị trí thứ nhất, Tạ Lâm, học viên Hoàng kim, 4860 điểm cống hiến.
- Tạ học trưởng uy vũ, trực tiếp vấn đỉnh đệ nhất a!
Đám người Dương Hi khiếp sợ, phát ra sự sợ hãi thán phục từ tận trong lòng.
Tạ Lâm đi ra khỏi đại điện, nhìn đứng chiến tích đứng đầu bảng, khóe miệng của hắn nhếch lên, nở một nụ cười.
Hắn vấn đỉnh thứ nhất là có chút may mắn.
Những người khác không dám nói.
Liễu Tử Yên kia chém giết Yêu thú Linh cấp bị trọng thương, có lẽ chiến tích còn trên cả hắn.
Nhạc Tĩnh cũng là đối thủ cạnh tranh cực mạnh của hắn.
Chỉ là, hai người Liễu Tử Yên và Nhạc Tĩnh không tới làm công tác thống kê chiến công, kì thực đã bị Nhạc Phó Phủ chủ hạ lệnh nghiêm phạt.
- Tạm thời thu lấy vị trí thứ nhất cũng được.
Tạ Lâm cảm thấy khá là vừa lòng.
Ô...ô...n...g!
Lúc này, ánh sáng trên tấm bia chiến công lóe lên, lại có biến hóa mới.
- Hẳn là La Thiên a, không ngờ lại có thể có thể giết vào vị trí trước một trăm, lưu tên ở trên bia chiến công.
Dương Hi có vẻ ngoài ý muốn.
Dù sao, La Thiên còn chưa đột phá Khai mạch thất trọng, ở bên trong các học viên Bạch Ngân, đối phương vẫn là người yếu nhất nha.
Hả?
Nhưng ánh mắt của Tạ Lâm lại cứng lại.
Trên vị trí thứ nhất của bia chiến công, tên của hắn bỗng nhiên mơ hồ một cái rồi biến mất không thấy gì nữa.