Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 99 - Chương 99: Dám Đả Thương La Đại Sư?

Chương 99: Dám đả thương La Đại sư? Chương 99: Dám đả thương La Đại sư?

Chiến bảo tiền tuyến.

La Thiên lại ngây người ở đây mấy ngày, lúc đầu hắn định dùng lực lượng còn thừa của linh huyết để thử trùng kích Khai mạch thất trọng.

Nhưng bởi vì Lâm Đạo sư nhắc nhở, cho nên hắn sẽ đợi tới lúc về Thánh Phủ xông Đấu Linh tháp một chút.

Đấu Linh chi khí trong Đấu Linh tháp có thể xóa bỏ sự dơ bẩn, làm cho tinh khí thần càng thêm ngưng luyện.

- Cần phải trở về rồi.

Trong lòng La Thiên tràn ngập vẻ chờ mong, lần thú triều này, trải qua sát phạt ma luyện, thực lực của hắn đã toàn diện tăng lên, thu hoạch cũng tương đối khá.

Bây giờ, quy mô của thú triều đã dần dần lắng lại và ổn định, Thương Vân quốc cũng sẽ phái thêm quân đội tới chi viện.

Học viên của các Đại Võ phủ cũng đang lục tục trở về.

Trước khi đi, La Thiên lại đi tới khuê phòng của Vân Tú quận chúa, trị liệu một lần cho nàng.

- Ngươi muốn về Thánh Phủ sao?

Trong đôi mắt đẹp của Vân Tú quận chúa hiện lên vẻ không nỡ.

La Thiên cáo từ, thậm chí còn làm kinh động đến trưởng công chúa Lý Mạn Thanh.

Nhị nữ khăng khăng muốn tiễn La Thiên một đoạn đường.

- La đại sư, ngươi là ân công của Vân Tú, ngày sau nhất định phải tới Vương đô làm khách đó nha.

Trưởng công chúa mặc một thân áo vàng, sau lưng có một cái gùi thuốc.

Đối với vị trưởng công chúa này, La Thiên rất là bội phục.

Sau khi thú triều tới.

Vị trưởng công chúa cao quý lạnh lùng này dùng thân phận y sư chăm sóc người bị thương ở tiền tuyến, luôn luôn bận rộn, lúc nhân thủ không đủ nàng còn tìm Lý Vân Tú để đi hỗ trợ.

Toàn bộ chiến bảo, người biết thân phận chân chính của nàng đã ít càng thêm ít.

Đây mới thật sự là nhân tâm của y sư a.

. . .

Chiến bảo, ngoài cửa thành.

Một người trung niên mặc giáp trụ màu vàng đang ngồi trên lưng một đầu chiến mã cao giai màu đen, trên thân phát ra một cỗ sát lục chi khí như từ trong núi đao biển máu đi ra.

- Báo Hầu gia!

- La Thiên sắp ra khỏi thành, đang đi cùng một chỗ với Vân Tú quận chúa.

Một hắc giáp thị vệ tu vi Khai Mạch cửu trọng, nửa quỳ ở trên mặt đất báo cáo.

- Quận chúa? Ảnh hưởng không lớn! Chờ sau khi La Thiên đi một mình ra khỏi thành, chúng ta lại động thủ.

Trên mặt trung niên mặc giáp trụ màu vàng tràn ngập sát khí, sát phạt quả đoán.

- Đường Hầu gia, dù sao La Thiên cũng là học viên Bạch Ngân của Thánh Phủ, khi ra tay phải chú ý phân tấc.

Trên mặt Nhạc Tĩnh hiện lên ý cười.

Ở bên cạnh hắn còn có Liễu Tử Yên đang đứng, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo, âm tàn.

Trung niên mặc giáp màu vàng kia chính là Định Viễn Hầu, phụ thân của Đường Uy.

- Dùng manh mối mà các ngươi cung cấp, có tám thành La Thiên này chính là hung thủ sát hại con ta.

Thanh âm của Định Viễn Hầu lạnh lẽo, sát cơ lạnh thấu xương lan tràn ra chung quanh.

- Chờ một chút, bản hầu sẽ phái người bắt giữ hắn. Trước khi Trục Nhật Thánh phủ nhúng tay vào, ta sẽ tự mình dùng hình thẩm vấn, thậm chí còn có thể tiền trảm hậu tấu.

- Hầu gia nói rất đúng!

Nhạc Tĩnh nở nụ cười xán lạn, vị Định Viễn Hầu này ở trong Thương Vân quốc nổi danh là người bá đạo.

- Ra rồi!

Một hắc giáp thị vệ thấp giọng nói.

Một vị thiếu niên tuấn tú mặc áo bào màu trắng đi ra khỏi chiến bảo.

Đằng sau mơ hồ có hai vị nữ tử đang phất tay tạm biệt với hắn.

- Xuất thủ!

Trong mắt Định Viễn Hầu nổi lên tơ máu, sát cơ lộ ra!

Xoát! Sưu sưu sưu!

Ở gần cửa thành có năm sáu đạo thân ảnh nhảy ra, tu vi thấp nhất cũng là bát trọng đỉnh phong, cùng nhau bắn thẳng về phía La Thiên.

Trong đó có hai tên hắc giáp thị vệ, tu vi lại còn đạt tới Khai Mạch cửu trọng trở lên.

- Nguy hiểm!

La Thiên vừa bước ra cửa thành thì đã cảm ứng được một cỗ nguy cơ lạnh lẽo bao phủ lấy người hắn.

- Nhận lấy cái chết!

Một tên hắc giáp thị vệ Khai Mạch cửu trọng cầm đại đao hẹp dài trong tay chém ra một đạo đao mang lạnh lẽo như băng.

Thực lực của người này không thua gì học viên Hoàng Kim.

Nhưng mà, nguy hiểm chân chính lại đến từ một vị hắc giáp thị vệ khác.

- Chết…

Trên người tên hắc giáp thị vệ này phát ra một cỗ uy áp rất gần với Linh Hải cảnh.

Sưu!

Tay hắn đâm thương về phía trước, giống như một đạo hình ảnh tử vong đâm về phía La Thiên.

- Nửa bước Linh Hải cảnh!

Ở gần cửa thành, một số võ giả kinh hãi nghẹn ngào hô.

Ngay trong lúc hai đại cao thủ xuất thủ.

- Định Viễn Hầu! Chuyện này khác với mưu tính trước đó của chúng ta, không ngờ ngươi lại định trực tiếp giết chết La Thiên.

Nhạc Tĩnh giật mình kêu lên.

Định Viễn Hầu còn tàn nhẫn bá đạo hơn so với trong tưởng tượng của hắn.

- Ha ha. . .

Định Viễn Hầu nở một nụ cười tàn nhẫn, hắn đã xác nhận La Thiên là hung thủ thì cứ trực tiếp giết chết là được.

- La học trưởng…

Vân Tú quận chúa kinh hãi thất sắc, miệng hô lên một tiếng.

- Hỏng bét!

Gương mặt xinh đẹp của trưởng công chúa trầm xuống, không kịp cứu viện.

Nửa bước Linh Hải và Khai Mạch cửu trọng đồng thời xuất thủ, La Thiên tuyệt đối khó còn đường sống.

Giờ khắc này.

Tâm linh của La Thiên lại vô cùng tỉnh táo.

Hắn đã cảm ứng được nguy cơ sớm một bước, cho nên cũng có ý đề phòng. Chỉ là không nghĩ tới người xuất thủ lại có tu vi nửa bước Linh Hải cảnh.

Hưu sưu…

Vị nửa bước Linh Hải cảnh kia mang theo thương dẫn đầu một bước đi đến.

Trong mắt La Thiên lóe lên tinh mang, không tránh không né.

Coi như miễn cưỡng tránh thoát thì cũng không chạy thoát khỏi một đao của vị cao thủ Khai Mạch cửu trọng kia.

Keng một tiếng.

Thương của nửa bước Linh Hải đánh trúng ngực của La Thiên, trước ngực hắn truyền đến tiếng sắt thép va chạm, tia lửa bắn tung tóe.

- Cái này. . . Làm sao có thể!

Vị cao thủ nửa bước Linh Hải xuất thủ kia lập tức trợn mắt hốc mồm.

Áo bào trên người La Thiên vỡ tan, bên trên giáp xuất hiện vết rách, trên đó có khảm nạm một cái vỏ sò màu trắng, vẫn hoàn hảo không tổn hại một chút nào.

Phanh!

Khóe miệng của La Thiên có vết máu tràn ra, thân thể lại mượn lực mà bay lùi về phía sau một hai chục thước.

Hắn vừa lui thì cũng tránh thoát được một đao tất sát của vị Khai Mạch cửu trọng kia.

- Thất bại sao?

Định Viễn Hầu đứng ở phía xa xa khuôn mặt cứng đờ.

- Sao lại thế!

Nhạc Tĩnh và Liễu Tử Yên rung động, nụ cười trên mặt cũng cứng lại.

Rốt cuộc vỏ sò được khảm nạm bên trên giáp ngực của La Thiên là vật gì, ngay cả một kích của nửa bước Linh Hải cũng không có chút mảy may tổn thương nào cả.

- Nhanh! Giết chết hắn!

Tên cao thủ nửa bước Linh Hải kia kịp phản ứng, hung hăng cắn răng một cái, lại lần nữa bắn thẳng về phía La Thiên.

Bọn hắn đều là tử sĩ của Định Viễn Hầu, hành động lần này bọn hắn đã chuẩn bị hi sinh rồi.

Nhưng lúc này, một cỗ uy áp của Linh Hải cảnh giáng lâm, làm cho toàn thân mấy tên thủ hạ của Định Viễn Hầu chấn động.

- Lớn mật! Dám làm tổn thương La đại sư?

Một vị mỹ nhân áo vàng lưng đeo gùi thuốc xuất hiện ở trước mặt của La Thiên.

Hô ông!

Bàn tay ngọc của trưởng công chúa vung lên, đánh ra một mảnh ánh sáng màu xanh lam thật lớn, lướt qua trên thân mấy người.

Phanh! Phanh! Phanh!

Thân thể của những hắc giáp thị vệ này nổ tung mà chết. Tên cao thủ nửa bước Linh Hải cảnh kia chỉ vẻn vẹn giữ vững được một hơi, sau đó cũng chết đi tại chỗ.

- La học trưởng, ngươi không sao chứ?

Lý Vân Tú có chút lo lắng nói.

- Không có gì đáng ngại cả.

La Thiên lau khô vết máu ở khóe miệng, mặc dù cái vỏ sò kia đã chặn được công kích, thế nhưng công kích cường đại của nửa bước Linh Hải chấn động lại làm cho hắn phải chịu một chút nội thương rất nhỏ.

Một bên khác.

Định Viễn Hầu nhìn thấy trưởng công chúa xuất thủ, thân thể của hắn chấn động:

- Không được! Lại là nàng. . .

- Hừ!

Con ngươi lạnh lẽo của trưởng công chúa nhìn về phía Định Viễn Hầu.

Trên mặt Định Viễn Hầu hiện lên một tia giãy dụa, cuối cùng vẻ mặt chán nản, thở dài một hơi.

- Thuộc hạ bái kiến trưởng công chúa.

Định Viễn Hầu đi tới, nửa quỳ ở trước mặt của Lý Mạn Thanh.

Trưởng công chúa?

Nhạc Tĩnh và Liễu Tử Yên như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch.

Trưởng công chúa Lý Mạn Thanh ở trong Thương Vân quốc này có danh xưng Băng tiên y, cũng là thân muội muội của quốc quân hiện tại.

Trong truyền thuyết, đương kim quốc quân từng có lỗi với vị trưởng công chúa này, cho nên dù có bị nàng răn dạy thì hắn cũng không phát tác.

Địa vị của nàng rất siêu nhiên, không thể dùng thân phận công chúa để cân nhắc.

- Định Viễn Hầu! Ngươi thật to gan! Dám xuất thủ với La đại sư.

Trưởng công chúa mặt lạn như băng, quát lớn.

- La. . . La đại sư?

Trên trán của Định Viễn Hầu có mồ hôi lạnh ứa ra, ánh mắt khó có thể tin được nhìn về phía tên thiếu niên tuấn tú mười lăm, mười sáu tuổi kia.

La đại sư?

Nhạc Tĩnh và Liễu Tử Yên trực tiếp ngây dại.

La Thiên?

Lại là La đại sư trong miệng của vị trưởng công chúa này?

Thế giới này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Hai người rón rén, chuẩn bị thừa cơ trốn đi.

- Dừng lại.

Ánh mắt La Thiên quét qua, rơi xuống trên thân hai người.

Trong lòng Nhạc Tĩnh và Liễu Tử Yên run lên, thân thể cứng đờ, sau đó ở dưới ánh mắt lạnh như băng của trưởng công chúa, cả hai có chút khó khăn đi tới.

- La đại sư, đã làm cho đại sư sợ hãi rồi.

Trưởng công chúa nở nụ cười nhu hòa hiếm thấy, nhìn về phía La Thiên.

Đối với đại sư có học thức và y thuật cao thượng, từ trước tới nay nàng luôn dành cho hắn sự tôn kính phát ra từ tận đáy lòng.

- Trưởng công chúa, không phải người đã bị La Thiên lừa rồi đó chứ? Sao hắn có thể là đại sư được?

Liễu Tử Yên ra vẻ mềm mại ủy khuất nói.

Lời còn chưa dứt.

- Phanh!

Lý Vân Tú đánh nàng một bạt tai, để lại một cái dấu tay nóng bỏng.

- Hừ! Ta nghe người ta nói, chính là tiện nhân nhà ngươi bất kính với La đại ca.

Trên mặt Lý Vân Tú tràn ngập vẻ hận ý.

La Thiên kinh ngạc, Vân Tú quận chúa từ trước đến nay luôn luôn đoan trang nho nhã xinh đẹp, không ngờ lại có một mặt như vậy.

Hắn cũng không biết, thông qua những lần trị liệu như vậy, Vân Tú quận chúa không chỉ cảm kích hắn mà còn sinh ra lòng ái mộ, tình cảm sùng kính với hắn.

- Ngươi. . .

Liễu Tử Yên bụm khuôn mặt sưng đỏ, thân thể mềm mại run rẩy, lại cố nén sự tức giận, không dám phát tác.

Ở trước mặt người như trưởng công chúa, nàng chỉ là con châu chấu, lớn hơn con sâu cái kiến một chút mà thôi.

Liễu Tử Yên ném ánh mắt cầu trợ giúp về phía Nhạc Tĩnh, người sau lại làm bộ như không nhìn thấy.

Bình Luận (0)
Comment