Chương 1007: Không Cho Phép Nhìn Trộm!
Lúc này, Diệp trưởng lão lui trở về, khẽ lắc đầu.
"Các ngươi làm không được cũng đừng miễn cưỡng."
Diệp trưởng lão nói với La Thiên và Yến Minh Hiên.
Nếu thực sự có thể giải mã dễ dàng như vậy, Võ Thị Linh Điện sớm đã giải quyết rồi, cũng không đợi tới lượt La Thiên và Yến Minh Hiên.
"Loại này chữ viết, dường như ta đã gặp qua..."
Ánh mắt Yến Minh Hiên ngưng lại!
Lời này vừa nói ra, Diệp trưởng lão hơi kinh ngạc, Phó điện chủ thì lộ vẻ mặt mừng rỡ!
"Thật sao? Ngươi nắm chắc được mấy thành có thể giải mã chữ viết bên trên?"
Phó điện chủ hỏi.
"... Cho ta khoảng hai tháng, ta thử xem."
Yến Minh Hiên nắm chắc không lớn.
"Tốt, bất luận ngươi có thể giải mã bao nhiêu, đều có công lao."
Tâm trạng Phó điện chủ vui sướng.
Diệp trưởng lão nhìn vẻ mặt Yến Minh Hiên, cũng sinh ra thay đổi rất nhỏ.
Yến Minh Hiên ngạo nghễ liếc nhìn La Thiên, đi đến chiếc bàn bên cạnh, cầm bút chậm rãi viết ra hai hàng chữ.
Đây là mấy cổ văn duy nhất y có thể đọc hiểu, phiên dịch cũng không chính xác nhưng ý nghĩa đại khái cũng không kém bao nhiêu.
Bốn gã Trận Pháp Sư kia nhìn hai hàng chữ này, đều lộ ra vẻ kích động và khâm phục.
"Phó điện chủ, vị cao nhân này có thực tài thực liệu."
Một vị Trận Pháp Sư lớn tuổi nói.
Trong lúc nhất thời, Yến Minh Hiên trở thành tiêu điểm của toàn trường, La Thiên giống như bị mọi người lãng quên.
"Quấy rầy một chút."
Đột nhiên La Thiên lên tiếng, hấp dẫn sự chú ý.
Sau đó hắn nói với Yến Minh Hiên: "Minh Hiên Đạo sư, ta thấy hay là ngươi nghỉ ngơi một chút đi, không cần làm phiền."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Lời này là có ý gì?
"La Thiên, ý ngươi là gì? Chuyện ngươi làm không được, chẳng lẽ không cho phép để ta làm?"
Giọng điệu Yến Minh Hiên bất thiện!
Phó điện chủ hơi không vui, tuy nói ngay từ đầu cơ hội này là cho La Thiên, nhưng La Thiên thấy người có năng lực lại đỏ mắt quấy rối, phẩm đức làm người cũng quá kém.
"Không phải, chỉ là ta tương đối bận rộn, không muốn chờ hai tháng."
La Thiên thong dong nói.
Hắn đi đến trước bàn, cầm bút viết xuống như rồng bay phượng múa.
La Thiên dung nhập lĩnh ngộ kiếm pháp vào chữ viết, nhất là từ khi tu luyện Vô Danh Kiếm Điển, lĩnh ngộ đối với Kiếm đạo đạt tới một tầng khác.
Chữ của hắn cũng lộ ra một loại Kiếm đạo lăng lệ ác liệt.
Sau đó mọi người chú ý đến nội dung La Thiên viết.
"Hắn... Đây là đang giải mã cổ văn bên trên trận bàn Thái Cổ!"
Một gã Trận Pháp Sư kinh ngạc nói.
Vả lại nội dung La Thiên viết ra thông thuận hơn Yến Minh Hiên rất nhiều!
"Không có khả năng!"
Yến Minh Hiên lập tức phủ nhận.
Một tên Hai Lúa trẻ đến từ Phá Toái Chi Hoàn làm sao có thể giải mã được chữ viết Thái Cổ!
"La Thiên, không phải mới vừa rồi ngươi nhìn lén nội dung ta viết, dựa trên đó tiến hành trau chuốt chỉnh sửa, ngươi đây là đạo văn!"
Yến Minh Hiên lập tức chất vấn.
Y không tin La Thiên có bản lĩnh này.
"Hành vi này quả thực là vô sỉ!"
Yến Minh Hiên quát lớn.
Nhưng không ai trả lời y.
Phó điện chủ, Diệp trưởng lão và bốn gã Trận Pháp Sư nhìn chăm chú ngòi bút La Thiên, ánh mắt khó có thể dời đi!
Yến Minh Hiên nhìn lại, lập tức ngơ ngác!
Mới mấy hơi, La Thiên đã viết xong nguyên một trang giấy!
"Minh Hiên Đạo sư, ngươi nói ta nhìn lén, đạo văn?"
Viết xong một trang giấy, La Thiên hơi dừng lại, hỏi một tiếng.
Sắc mặt Yến Minh Hiên tái nhợt, khó có thể phản bác.
Viết nguyên một tờ mà có thể đạo văn chỉ từ hai câu hay sao? Lời này nói ra ai mà tin?
"Cái này, những nội dung này..."
Một gã Trận Danh Sư cầm tờ giấy La Thiên vừa viết xong lên xem, hai tay run rẩy kịch liệt.
Yến Minh Hiên thấy vậy, không khỏi cười nói: "Viết cho lắm có dùng được cái gì, ai biết có phải đúng hay không, nếu ngươi phiên dịch lung tung, ngược lại là ảnh hưởng tốc độ phá giả của Trận Pháp Sư."
Đến bây giờ, y vẫn như trước không tin La Thiên có thể giải mã cổ văn bên trên trận bàn Thái Cổ.
Nhìn bộ dạng của vị Trận Pháp Sư này, nhất định là bị La Thiên làm cho tức giận.
"Thật sự là cao nhân, là đại sư!"
Sau một khắc, vị Trận Pháp Sư kia kích động hô!
Thân là Trận Pháp Sư, kết hợp cổ văn La Thiên giải mã ra có thể đoán được nội dung hợp lý chính xác hay không!
Vừa rồi Yến Minh Hiên viết ra hai câu, còn phải cẩn thận suy nghĩ cân nhắc.
La Thiên viết hoàn chỉnh một trang, chỉ cần đọc qua một lần đã có thể đưa ra kết luận chắc chắn!
Phó điện chủ và Diệp trưởng lão đều có chút sững sờ.
Quá kinh người, thời gian mấy hơi đã giải mã nhiều nội dung như vậy!
Nhưng mà.
La Thiên cũng không có ngừng bút, vẫn còn tiếp tục viết.
Cổ điện lờ mờ yên tĩnh lạ thường, mọi người đều nín hơi ngưng thần, không dám quấy rầy La Thiên, hai mắt thẳng ngoắc nhìn chăm chú dưới ngòi bút La Thiên!
"Xong rồi!"
La Thiên đột nhiên nói, buông bút xuống.
Tổng cộng năm trang nội dung, cổ văn trên bàn cổ trận không trọn vẹn đã được giải mã toàn bộ!
La Thiên tiêu hao mấy chục trang năng lượng Thiên Thư, nhưng đổi thân phận khách quý bậc nhất, giá trị tuyệt đối xứng đáng.
"Nhiều nội dung như vậy?"
Phó điện chủ đặc biệt mừng rỡ.
Bốn vị Trận Pháp Sư kia lập tức cầm lấy nội dung La Thiên viết, xem cẩn thận.
"Đại sư, mạo muội hỏi một câu, ngươi đã giải mã bao nhiêu?"
Một vị Trận Pháp Sư đi tới, trịnh trọng hỏi thăm.
"Toàn bộ."
La Thiên nói.
Oanh!
Đầu óc mọi người nhấc lên sóng to gió lớn, tràng diện lại một lần nữa rơi vào yên tĩnh.
"Không có khả năng, điều đó không có khả năng."
Yến Minh Hiên đi đến trước mặt Trận Pháp Sư, chuẩn bị tự mình kiểm tra.
Oanh!
Bỗng nhiên, một lực lượng vô cùng hùng hậu, giống như bài sơn đảo hải đè ép đến, mạnh mẽ đẩy Yến Minh Hiên sang một bên, thiếu chút nữa bị quật ngã xuống đất.
"Thật có lỗi, những nội dung giải mã cổ văn này trân quý, người bên ngoài không được tùy ý xem."
Phó điện chủ thản nhiên nói.
Nếu như La Thiên thực sự đã giải mã toàn bộ cổ văn, chỉ cần nhớ kỹ nội dung giải mã thì có thể nhìn trộm được bí mật trận pháp Thái Cổ.
Sao ông có thể tùy tiện để Yến Minh Hiên nhìn trộm được.